Lương Thu ngày hôm sau đến đây, Thẩm Sùng Sơn mang theo Cố Chấp đến nhà máy để giải thích tình hình, vừa trở về, cậu đã chạy một chiếc xe đạp leo núi màu đỏ đen trực tiếp vào sân nhỏ, giương giọng chào hỏi:
“Chào chú Thẩm.”
“Tiểu Thu tới?”
Lương Thu mỉm cười, tầm mắt dừng ở trên người Cố Chấp, khi chạm vào ánh mắt của Lương Thu, hắn cũng không hề trốn tránh, khác hẳn ngày đó nhìn thấy hắn ngượng ngùng trốn sau lưng Thẩm Sùng Sơn.
“Đã mấy ngày không gặp, đứa trẻ này thay đổi rất nhiều.”
Thẩm Sùng Sơn mỉm cười đưa tay chạm vào tóc của Cố Chấp: “Trước đây nó có chút thẹn thùng, nhưng hai ngày nay đã khá hơn nhiều.”
Nói xong ông giới thiệu với Cố Chấp:
“Tiểu Chấp, đây là anh Tiểu Thu, là bạn tốt của Tiểu Niệm, về sau sẽ giống Tiểu Niệm bảo hộ con.”
Lương Thu không tiếp lời này, cậu cảm thấy bản thân mình không có khả năng bảo hộ nhãi ranh này, không đánh hắn chính là tốt.
Đứa nhỏ này mặc dù vô tội nhưng chính vì sự xuất hiện của nó mà Thẩm Niệm mới bị ủy khuất, cậu là một người yêu ghét rõ ràng, đạo đức cũng không mạnh mẽ, nói ngắn lại chính là anh em bị ủy khuất, cậu liền không có khả nắng đối xử tốt với đứa nhỏ này.
Đây là kẻ thù. Lương Thu đã sớm dựng doanh trại cho mình.
“Chào anh Tiểu Thu.” Cố Chấp hào phóng chào hỏi.
“Ừ.” Lương Thu cười cười: “Em thật ngoan.”
Lúc này Thẩm Niệm từ phòng phía Bắc đi ra, có chút kinh ngạc khi nhìn thấy Lương Thu nhưng anh còn chưa kịp nói gì, Lương Thu đã vỗ vỗ yên xe đạp của chính mình, nhướng mày hỏi Thẩm Niệm:
“Nó thế nào? Trông có đẹp không?”
Chiếc xe đạp leo núi màu đỏ đen này rất đẹp và bắt mắt.
“Đẹp.” Thẩm Niệm nói.
Lương Thu vừa lòng xuống xe, thản nhiên đậu xe trong sân đi về phía Thẩm Niệm, nói với Thẩm Sùng Sơn:
“Chú Thẩm, cho Tiểu Niệm đổi một chiếc xe khác đi, chiếc xe đạp của cậu ấy đã đi được mấy năm rồi, lốp xe cũng vá hết rồi, cậu ấy đạp mạnh cũng có thể bị hỏng.”
Thẩm Sùng Sơn sửng sốt một chút rồi nhìn về phía phòng tạp vật, có một chiếc xe đạp kiểu 26 bình thường đậu ở đó nhưng đã được lau sạch, lốp xe cũng không có hạt bụi nào, là lúc Du Hiểu Nguyệt sử dụng chạy nhiều năm, Thẩm Niệm năm cấp 2 cần phải đạp xe đến trường nên chiếc xe đó đương nhiên là của anh, nhưng có lẽ Thẩm Niệm cũng chưa bao giờ yêu cầu, mấy năm nay Thẩm Sùng Sơn cũng không nghĩ đến việc đổi xe đạp cho Thẩm Niệm.
Lúc này được Lương Thu nhắc nhở, ông liền cười: “Trước khi khai giảng nhất định cho Thẩm Niệm đổi, đổi một cái giống xe của con.”
Thẩm Niệm vừa nghe, lập tức nói: “Cha, cha đừng nghe Lương Thu nói, xe của con vẫn còn tốt.”
Nói xong câu này Thẩm Niệm trừng mắt nhìn Lương Thu, Lương Thu lập tức mất thanh đi theo Thẩm Niệm vào nhà, nhưng khi đi ngang qua Thẩm Sùng Sơn, cậu lại thấp giọng nói:
“Chú, con đang đợi, muốn giống nhau như đúc.”
Nói xong cậu đi vào phòng, nhìn về Thẩm Niệm đi vào phía nội thất, Lương Thu tưởng anh đi lấy gì đó nên không đi theo mà đi thẳng vào phòng trước kia của Thẩm Niệm, trước kia cậu thường xuyên lại đây, đều là nam sinh, phòng của Thẩm Niệm cùng phòng của cậu cũng không khác gì, cho nên lúc này cậu theo bản năng đi vào phòng Thẩm Niệm.
Lúc mở cửa ra cậu cảm thấy có gì đó không đúng, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, kinh hỉ nói:
“Wow, chú Thẩm đã lắp điều hòa cho phòng cậu à?”
Thẩm Niệm lúc này mới phát hiện Lương Thu không đi theo, quay đầu nhìn cậu:
“Cậu đóng cửa lại.”
“Ý cậu là gì?” Lương Thu nhìn Thẩm Niệm: “Tôi không thể tiến vào phòng của cậu? Có thứ gì tôi không thể xem.”
“Tôi đổi phòng rồi.” Thẩm Niệm nói.
Lương Thu khó tin những gì tai mình nghe, nhìn về phía Thẩm Niệm, chỉ vào căn phòng trước mặt: “Phòng này hiện tại ai ở?”
Trên thực tế không cần Thẩm Niệm trả lời hắn cũng biết đáp án nhưng Lương Thu không thể tin Thẩm Sùng Sơn có thể khiến Thẩm Niệm ủy khuất đến mức này. Thẩm Niệm có thể chịu đựng được, Lương Thu không chịu được, hắn lập tức bùng lửa nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt bất mãn của Thẩm Niệm hắn lập tức tắt lửa, sải bước đi tới mà không đóng cửa, Thẩm Niệm bất lực thở dài rồi bước tới đem cửa phòng đóng lại.