Rừng Cây Lộng Gió

Chương 12: Chủ động

Con đường mỗi ngày vẫn đi qua, có thêm anh dường như ngắn lại…

Thời gian một ngày 24 tiếng, ở bên em dường như là không đủ…

…………….

Phong Đại và Mộc Lâm lại trở về nhịp sinh hoạt bình thường, buổi sáng anh qua đón cô cùng đi học, buổi chiều cùng nhau về. Chi phí sinh hoạt ở Melbourne tương đối đắt, nên việc tự nấu nướng là điều phổ biến. Buổi chiều tan học hai người thường ghé qua siêu thị mua đồ ăn về rồi tự làm. Cảm giác như có lẽ năm năm học xa nhà cũng không đến nỗi khó vượt qua.

Uy Vân phòng kế bên vẫn đi làm thêm chỗ Phong Đại, thỉnh thoảng cũng nấu đồ ăn nhiều một chút và mời hai người cùng tham dự. Nhưng mà Mộc Lâm nói Phong Đại hay ngại nên từ chối. Mà cũng chẳng hiểu sao lại trùng hợp, dạo gần đây anh chàng “bộ trưởng” Nguyên Khôi lại tăng cường tốc độ theo đuổi Mộc Lâm. Mỗi ngày ngoài gọi điện nhắn tin, thỉnh thoảng còn đợi dưới nhà cô nữa. Có hôm đang đợi thì gặp Uy Vân vừa đi học về, thế là cô nàng cho vào phòng khách ngồi luôn, khiến Mộc Lâm hết sức khó xử. Vì như bình thường, cô chỉ đứng ngoài cổng nói vài câu rồi đuổi anh ta về, đằng này vào tận nhà thì nói kiểu gì cũng cứ ngồi lỳ ở đấy. Có mấy lần, chị hàng xóm hôm nọ nhìn thấy, đã nhắc khéo cô anh chàng này trước kia cũng từng làm thế rồi, khuyên cô cẩn thận một chút. Nhưng nói thật, không cần chị ấy nhắc nhở thì Mộc Lâm cũng chẳng thèm để vào mắt. Người gì đâu, miệng lúc nào cũng cười lúng liếng, ánh mắt thì mỗi lần nhìn Mộc Lâm là cô nổi hết da gà. Ấy vậy mà, cô bạn Uy Vân cứ ra sức vun vào, khen anh ta nào là dễ thương, lại ga lăng. Đã vậy còn tạo điều kiện cho hai người ở riêng cùng nhau nữa. Đến nỗi có lần, Mộc Lâm bực quá phải gắt lên với cô nàng:

- Anh ấy ưu tú thế thì bạn cứ giữ đi.

Uy Vân cười tít mắt:

- Nhưng mà anh ta đâu có thích mình. Vả lại, người mình thích là Phong Đại cơ.

Cái này gọi là tuyên bố trắng trợn phải không nhỉ? Mộc Lâm nhủ thầm, con gái bây giờ thích ai thì cứ nói toẹt cho cả thế giới biết như vậy mới được hả? Hay là tại cô cổ hủ quá?

Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, dù cho có nói bên tai Mộc Lâm bao nhiêu lần thì cô cũng chẳng cho vào đầu được. Đối với Mộc Lâm mà nói, những chuyện mà cô đã cho là không quan trọng thì một giây cũng chưa từng lưu lại trong trí nhớ.

Thời gian trôi qua thật nhanh, lại sắp tới kỳ nghỉ tiếp theo. Du học sinh ở Úc, kỳ nghỉ hè rơi vào khoảng tháng 11 hoặc 12, nên đa số mọi người sẽ về nhà, cũng vừa kịp ăn Tết cổ truyền luôn. Mộc Lâm và Phong Đại cũng đã thống nhất, lần này sẽ cùng về.

Chỉ còn khoảng một tháng nữa là sẽ kết thúc học kỳ, đúng lúc này hai người nhận được lời mời tham dự sinh nhật của Uy Vân. Cô nàng tổ chức tại quán bar hôm nọ, nhưng không đặt phòng riêng, mà làm luôn trong sảnh nhạc, nghe nói là cho có không khí của tiệc tùng gì đó. Thực ra Mộc Lâm và Phong Đại cũng chỉ là đi vì nể mặt thôi chứ chẳng hứng thú gì. Ngược lại đám Nguyên Khôi thì có vẻ rất mong đợi, lại còn dự định là chơi thâu đêm nữa, dù sao cũng sắp được nghỉ nên muốn “bung lụa” một chút.

Đến ngày hôm đó, buổi tối Uy Vân đi trước để chuẩn bị làm nhân vật chính, Phong Đại đến đón Mộc Lâm đi sau. Vừa vào đến nơi, đã nghe tiếng nhạc chói tai ầm ĩ cả một không gian lớn. Có vẻ như chủ nhân của bữa tiệc mời rất nhiều bạn, Tây có ta có, ai nấy đều đang cười đùa vui vẻ, thân mình lắc lư hòa vào tiếng nhạc xập xình. Phong Đại đi trước, rẽ đám người cho Mộc Lâm bước qua. Hai người tiến vào một cái bàn phía bên trong, ở đây đang có một nhóm người tụ tập, đều là người trong câu lạc bộ đã gặp mặt lần trước nên không quá xa lạ. Mọi người thấy Phong Đại và Mộc Lâm đến thì tươi cười chào hỏi, nhưng đa số ánh mắt khi nhìn qua Mộc Lâm thì đều phải dừng lại mất vài giây. Hôm nay cô mặc một chiếc váy jean ngắn ngang đùi, lộ rõ cặp chân không quá dài nhưng thon thả và trắng nõn. Bên dưới viền váy là những sợi vải được xé tua rua một cách đầy nghệ thuật, phía trên là một chiếc áo thun cổ tròn màu trắng hơi ngắn, trước ngực có in hình chú chuột Mickey to đùng, dưới chân là một đôi sneaker cũng màu trắng. Tóc buộc cao đuôi ngựa, nhìn qua hoàn toàn là một phong cách hết sức tinh nghịch mà lại khỏe khoắn. Làn da cô vốn dĩ đã rất trắng rồi, bình thường không cần đánh son thì môi vẫn hồng hồng, nhưng mấy hôm nay thời tiết hơi có gió nên môi cô khô quá đành phải đánh một chút son. Chỉ đơn giản vậy thôi nhưng đã vô tình tạo nên một hình ảnh thật sự rất thu hút. Sự nhẹ nhàng và tinh tế tỏa ra từ Mộc Lâm hoàn toàn trái ngược với không khí nơi này. Nhìn qua, các cô gái ở đây nếu không trang điểm lòe loẹt thì cũng váy áo xúng xính, lấp lánh các kiểu. Thế nên, nói một cách văn vẻ thì Mộc Lâm như một làn gió xuân thanh mát thổi vào tâm hồn người đối diện, mang đến một cảm giác tinh khiết khác lạ giữa những bụi bặm chốn phàm trần. Phong Đại nhìn thấy phản ứng của mấy thanh niên kia, bỗng chốc nhíu mày kéo Mộc Lâm nhét vào một góc. Cô gái nhỏ không hiểu chuyện gì, nhưng cũng ngoan ngoãn ngồi xuống. Lúc này, nhân vật chính vừa từ sàn nhảy bước vào, thấy hai người vừa đến lập tức tươi cười:

- Hai người đến rồi đấy à? Cứ tự nhiên nhé.

- Sinh nhật vui vẻ!

Mộc Lâm vừa nói vừa đưa túi quà cho Uy Vân. Nhưng trong lòng cô có hơi chút ngượng ngùng. Nguyên nhân là bởi vì lúc chọn quà cho Uy Vân, cô có hỏi ý Phong Đại nhưng người nào đó chỉ trưng ra bộ mặt hết sức là thờ ơ, khiến cô nghĩ mãi chẳng biết mua gì đành chọn theo ý mình. Đó là một chiếc áo đầm màu hồng rất là dễ thương, dịu dàng mà không kém phần thanh lịch. Nhưng bây giờ nhìn Uy Vân trước mặt, cô có thể dự đoán được số phận của chiếc váy đáng thương này rồi. Uy Vân hôm nay có thể được miêu tả bằng một từ: rực rỡ. Cô nàng trang điểm đậm, môi son đỏ tươi, váy đầm cũng đỏ, là kiểu áo trễ ngực bó sát, có thể khoe trọn bờ vai ngọc ngà và vòng một đầy đặn. Mộc Lâm trong lòng thầm than, ôi trời, mình định biến một người theo đuổi phong cách sεメy thành thánh nữ đấy à?

Mộc Lâm lộ vẻ mặt bối rối khiến Phong Đại phải nhịn cười. Quả nhiên, cô gái của anh thực sự rất đơn thuần, nghĩ ai cũng khuê các như mình sao?

Uy Vân nhận lấy túi giấy, cũng chẳng buồn ngó vào bên trong, chỉ nở nụ cười với Mộc Lâm:

- Cảm ơn nhé.

Nói xong liền quay về phía Phong Đại chìa tay ra:

- Còn quà của anh đâu?

Phong Đại hất cằm về phía cái túi giấy vừa được để sang một bên:

- Trong đó.

Uy Vân ngạc nhiên, nhưng trong mắt lộ rõ vẻ vui mừng, vươn tay lấy lại cái túi nhìn vào bên trong. Nhưng ngay sau đó lấy từ trong túi giấy ra, đưa hộp quà lên cao lắc lắc:

- Chỉ có cái này thôi!

Mộc Lâm lườm mắt, huých vào tay Phong Đại, nhưng vẻ mặt anh vẫn thản nhiên như không, chỉ vào chính chiếc hộp mà Uy Vân đang cầm:

- Chiếc hộp và cái nơ là của tôi.

Ôi mẹ ơi, Mộc Lâm thật không biết cái đầu người này chứa thứ gì bên trong nữa. Không phải chỉ cần nói chúng tôi cùng mua là được rồi sao? Hại con gái nhà người ta đầy vẻ ngượng ngùng, quên cả bỏ tay xuống. Nguyên Khôi ngồi gần đó, thấy vậy liền gỡ rối cho Uy Vân:

- Cậu như vậy là không được nhé Phong Đại, hộp và nơ sao gọi là quà được? Lần sau phải đền quà thật to, cô ấy mới bỏ qua cho cậu. Phải không Uy Vân?

- Được rồi mà, có lòng là được.

Nãy giờ Uy Vân vẫn đang bối rối vì sự lầm tưởng của mình, bây giờ mới nhẹ nhàng cất quà đi, nói một câu đầy khách sáo.

Cục diện này cũng không thể trách Phong Đại được, ai bảo cô nàng không lịch sự. Dù sao Mộc Lâm cũng dành thời gian đi chọn quà, mà Uy Vân đến cả cái liếc mắt cũng không có, làm cho cô gái nhỏ của anh mất hứng. Nhưng mà anh thực sự hiểu lầm phản ứng của Mộc Lâm rồi nha, cô mất hứng là vì mình chọn quà không phù hợp với chính chủ thôi, chứ nào phải là do người ta không để ý quà của cô. Người như cô, từ trước đến giờ chưa khi nào phải nhìn sắc mặt của người khác mà sống, chỉ là cô tự cảm thấy hơi thất vọng vì mắt nhìn của mình chưa chính xác thôi.

Giây phút lúng túng ấy cũng chỉ diễn ra có một vài giây, vì sau đó có nhiều người bạn mới đến, rôm rả chúc mừng vị chủ nhân của bữa tiệc. Không khí sôi động hẳn lên, Uy Vân cao hứng mời Phong Đại và Mộc Lâm ra sàn nhảy nhưng hai người từ chối. Lôi kéo mãi không được, cô nàng đành ra cùng với bạn mình, quay cuồng trong âm nhạc. Quả thật, thế giới của những người trẻ thật là náo nhiệt, nếu không muốn nói là điên đảo.

Ở bên này, Phong Đại và Mộc Lâm ngồi yên lặng uống nước, ăn trái cây, thỉnh thoảng cúi đầu nói vài câu. Được một lúc, bỗng nhiên phía sàn nhảy hình như có to tiếng. Hai người đồng thời nhìn sang bên đó, thì thấy Uy Vân giận dữ bước về phía này, đằng sau có vài người đi theo. Vì trong quán bar chỉ có ánh đèn từ sàn nhảy chiếu rọi, lúc sáng lúc tối lại đầy màu sắc nên không nhìn rõ người đi phía sau Uy Vân là ai. Khi đến gần, Mộc Lâm mới nhận ra, chính là anh chàng ở nhà hàng KFC hôm đó. Cô vô thức liếc sang Phong Đại, thấy anh cũng đang nhìn người kia, nhưng ánh mắt thì không biểu lộ gì cả.

Uy Vân vừa về đến bàn thì lập tức quay lại, gắt lên:

- Jason! Không phải tôi đã nói rõ với anh rồi sao? Anh còn đến đây làm gì?

Người thanh niên tên là Jason kia chỉ cười ha ha rồi quay về phía sau nhìn các bạn của mình, nói lớn tiếng:

- Đây là quán bar, đương nhiên anh đến vui chơi rồi.

Mấy thanh niên phía sau cũng cười ồ lên phụ họa. Nguyên Khôi thấy tình hình có vẻ không ổn, đứng ra giải vây:

- Chắc là có hiểu lầm thôi, hôm nay sinh nhật cô ấy. Chúng ta không nên làm mất vui, có phải không?

Jason khinh khỉnh liếc nhìn Nguyên Khôi, nhưng không thèm trả lời, chỉ vừa nói vừa quét mắt một vòng:

- Theo đuổi em lâu như vậy, đương nhiên biết hôm nay sinh nhật em rồi. Dù gì cũng quen biết, em không định giới thiệu anh với….

Chưa kịp nói hết câu, ánh mắt Jason dừng lại ngay chỗ Phong Đại lập tức lóe lên tia hứng thú:

- Á à, có bạn trai ở đây, thảo nào phản ứng dữ dội như vậy.

Tất cả mọi người đang đổ dồn ánh mắt về bên này, chợt kinh ngạc. Duy chỉ có Phong Đại và Mộc Lâm là mặt không đổi sắc. Tiếng xầm xì bắt đầu nổi lên. Từ lúc nào mà Phong Đại trở thành bạn trai của Uy Vân nhỉ?

Uy Vân thấy vậy, mặt mày đang cau có chợt giãn ra. Như vậy càng hay, để mọi người ở đây hiểu lầm một chút thì sau này sẽ càng có lợi cho việc của cô và Phong Đại. Hơn nữa, cô đã nhờ anh giúp, không lẽ anh nỡ làm cô bẽ mặt trước bạn bè sao?

Uy Vân tính toán trong lòng, nhưng mà cô tính sai rồi. Vì cô không hiểu Phong Đại. Sau khi nhìn biểu cảm của Uy Vân không có vẻ gì là định giải thích, anh đứng dậy, đồng thời kéo tay Mộc Lâm, rõ ràng là muốn ra khỏi đó. Uy Vân thấy Phong Đại sắp bỏ đi, vội giữ tay anh, vẻ mặt khẩn thiết:

- Anh định đi vào lúc này sao?

Phong Đại lạnh lùng rút tay ra, nghiêng đầu nói với Uy Vân, vừa đủ hai người nghe:

- Tôi đã nói, không có lần thứ hai.

Uy Vân nghe vậy, chợt hốt hoảng:

- Anh đừng như vậy, giúp em một chút đi.

- Chuyện của cô, tôi không giúp được.

Nói rồi, Phong Đại dứt khoát kéo Mộc Lâm đi. Nhưng nào có dễ dàng. Uy Vân chưa kịp phản ứng thì đã thấy Jason đặt một tay lên vai Phong Đại, vẻ mặt cợt nhả:

- Muốn đi nhanh vậy? Không nể mặt bạn gái sao?

- Bỏ ra!

Phong Đại không trả lời, chỉ gằn từng tiếng. Jason nghe âm lượng, biết là không thể đùa, liền thu lại nét mặt cười cợt vừa rồi, nhưng cũng không buông tay ra:

- Nói chuyện đã.

- Tôi không có gì để nói.

Dứt lời, Phong Đại hất tay Jason ra, nắm tay Mộc Lâm dẫn đi. Nhưng Jason không hề có ý định kết thúc đơn giản như vậy. Lúc hai người vừa lướt qua, hắn lập tức chụp cổ tay Mộc Lâm, khiến cả hai một lần nữa phải đứng lại.

- Cô em xinh đẹp này là ai đây? Người yêu mới à?

Rồi lại quay sang Uy Vân đang đứng gần đó, cười cười:

- Vì con bé này mà hắn bỏ rơi em sao? Vậy mà em lại vì hắn mà từ chối anh, có cần anh giúp em đòi lại công bằng không?

Nói rồi, bàn tay hắn đang nắm cổ tay Mộc Lâm siết chặt lại. Không khí bất chợt trở nên cực kỳ căng thẳng. Uy Vân định lên tiếng thì đã nghe một câu nói vang lên, có vẻ đã mất hết kiên nhẫn:

- Buông – tay – ra!

Jason nãy giờ đang nắm thế chủ động, liếc nhìn người vừa lên tiếng. Là Mộc Lâm. Hắn chợt khựng lại, cô gái trông có vẻ nhu hiền này từ đầu đến giờ không hề nói gì nên hắn cũng không để ý. Bây giờ mới thấy, ngoài giọng nói đanh thép kia, còn có đôi mắt sắc lạnh đang nhìn hắn chằm chằm. Á à, vui rồi đây!

Jason nhìn Mộc Lâm đầy hứng thú, phát hiện cô gái trước mắt quả thật rất có khí chất, lại xinh đẹp, nhịn không được đưa tay lên định vuốt ve gò má xinh xắn kia. Nhưng chưa kịp chạm tới, Mộc Lâm đã vung tay một cái. Bốp! Tiếng vang của cái tát tai rõ ràng là không hề nhẹ. Ngay liền sau đó, Phong Đại đã nhanh chân bước lên đẩy mạnh Jason ra, đồng thời đứng chắn trước mặt Mộc Lâm. Cô ra tay không hề giảm lực, một bên mặt của Jason rất nhanh đỏ ửng lên. Nhưng cơn đau có là gì so với nỗi nhục nhã bị ăn tát ngay giữa đám đông. Hắn tức tối gào lên:

- Mày dám đánh tao?

Lúc này, Uy Vân vội bước lên trước, kéo tay Jason:

- Anh đừng làm loạn nữa. Chuyện của tôi không cần anh lo. Anh đi đi!

Jason hất tay Uy Vân, bước tới trước mặt Phong Đại:

- Khôn hồn thì tránh ra.

Phong Đại nhìn Jason lúc này mắt đã long lên sòng sọc, quay đầu nói với Mộc Lâm:

- Không được dùng chân đâu đấy.

Vừa dứt lời anh lập tức lùi lại hai bước, đẩy Mộc Lâm về phía sau, tư thế sẵn sàng. Mộc Lâm mở to mắt nhìn người vừa lên tiếng rồi lại nhìn xuống chiếc váy ngắn mà mình mặc tối nay, không khỏi thở dài. Lúc này là lúc nào mà anh còn để ý đến chuyện đó chứ?

Ở bên kia, Jason thấy vậy lập tức quát lên:

- Đánh nó!

Liền sau đó, mấy người lúc nãy đi sau lưng hắn lập tức xông tới. Ở đằng sau, Nguyên Khôi và Uy Vân cùng những người khác sợ hãi lùi lại, nép vào một góc.

Tên đầu tiên nhào tới bị Phong Đại đạp một cước thật mạnh văng ra, những tên còn lại thấy vậy nhìn nhau rồi cùng lúc xông lên. Lúc này Mộc Lâm đứng cạnh Phong Đại trổ hết tài nghệ, vừa né được một cú đấm bay thẳng tới, vừa tung một nắm đấm vào bụng tên đó. Một tên lại một tên, hết đấm vào ngực lại chém vào cổ họng, vừa tránh vừa ra đòn. Mấy tên bị trúng đòn của Mộc Lâm đều khựng lại mấy giây vì ngạc nhiên, không ngờ cô gái nhỏ nhắn đó lại có thân thủ khá như vậy. Nhưng bị phụ nữ đánh là một nỗi nhục không lời nào tả xiết, cho nên bọn chúng càng đánh càng hăng. Bên này Phong Đại lúc đầu còn nương tay, nhưng sau đó thì không kiềm chế lực đạo nữa, dứt khoát mạnh mẽ xuống tay khiến bọn chúng dính đòn là không thể đứng dậy nổi. Jason nhìn cục diện đang nghiêng dần về phía bên kia, tức giận cầm lấy chai bia trên bàn đập vỡ tan, xông về phía Phong Đại. Lúc này, anh đang quay lưng về phía hắn nên không nhìn thấy. Chỉ nghe tiếng Uy Vân từ phía sau hét lên:

- Phong Đại, cẩn thận!

Ngay sau đó là bóng người áp sát bên cạnh vung tay xuống. Quá nhanh, Phong Đại không kịp tránh chỉ có thể đứng yên nhìn cổ chai bia bị vỡ sắp rơi xuống người mình. Xoẹt! Tiếng thủy tinh cứa qua da thịt vang lên, một dòng máu đỏ chảy ra. Nhưng không phải là từ trên người anh, mà là từ… cánh tay của Mộc Lâm! Bởi vì, lúc Uy Vân chưa hét lên thì cô đã nhìn thấy. Không kịp suy nghĩ, Mộc Lâm đạp mạnh tên đang đánh nhau với mình ra, phóng về phía Phong Đại. Nhưng chân chạy nên không thể tung cước, đành phải dùng hết sức đẩy Jason ra, lúc hắn mất đà ngã ra sau thì đồng thời tay cầm cổ chai bia cũng xẹt qua cánh tay Mộc Lâm, kéo một đường.

Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng hô:

- Có cảnh sát, chạy mau!

Thì ra phục vụ quán bar thấy đánh nhau đã gọi báo cảnh sát. Mọi người bên trong nghe tiếng hô lập tức nháo nhào bỏ chạy. Nguyên Khôi thấy tình hình trở nên nguy cấp, cũng hòa vào dòng người hỗn loạn chạy đi, nhưng trước khi đi còn quay lại nhắc nhở hai người thêm một câu:

- Mau chạy đi, đừng để cảnh sát bắt. Nhà trường sẽ kỷ luật đấy!

Nói xong liền khuất dạng. Ở bên này, bọn người Jason cũng đang tìm đường thoát thân. Phong Đại nắm chặt tay Mộc Lâm không đi theo dòng người đang ào ào thoát ra mà chạy ngược về phía quầy phục vụ. Anh túm lấy một người, chỉ vào cánh tay đang chảy máu của Mộc Lâm, hỏi dồn dập:

- Cửa sau ở đâu?

Người phục vụ nhìn tình cảnh như vậy, lập tức chỉ tay về phía sau khu vực lối thoát hiểm khẩn cấp. Phong Đại chỉ kịp gật đầu cảm ơn rồi kéo tay Mộc Lâm chạy đi.

Phía sau quán bar là một con hẻm nhỏ, ẩm ướt, chỉ có ánh sáng mờ mờ từ ngọn đèn ngoài đường lớn hắt vào. Hai người vừa thoát ra được bên ngoài, Phong Đại liền xé vạt áo sơ mi của mình băng lại vết thương cho Mộc Lâm. Cũng may chỉ xẹt qua nên không sâu lắm, nhưng vì vết cắt dài nên máu chảy nhiều trông hơi đáng sợ. Nhìn vẻ mặt lo lắng của Phong Đại, Mộc Lâm mỉm cười:

- Em không đau.

Không phải là “em không sao” mà lại là “em không đau”, lúc nào cô gái này cũng có thể nhìn thấu được suy nghĩ của người khác như thế sao? Phong Đại nghe cô nói, ngước lên. Nhưng ngay sau đó lại cúi xuống, nói thật khẽ:

- Nhưng anh đau.

Câu nói của anh rất nhỏ, rất nhỏ, như là chỉ nói cho chính mình nghe vậy. Nhưng Mộc Lâm nghe thấy rồi, vì tim cô vừa đập thịch một cái.

Băng bó xong, hai người dựa lưng vào tường định nghỉ một lát rồi mới đi tiếp. Nhưng chưa kịp định thần thì đã nghe tiếng bước chân lạo xạo từ đầu con hẻm vọng lại. Hai người lập tức bật dậy nhìn về phía đó thì thấy đám người Jason đang chạy về bên này, có lẽ là đang chạy trốn cảnh sát. Phong Đại phản ứng thật nhanh, nắm tay Mộc Lâm chạy về cuối con hẻm, nhưng đúng lúc này Jason cũng kịp nhìn thấy hai người họ, lập tức quát to:

- Bọn nó kìa!

Ngay sau đó, cả đám người tăng tốc truy đuổi. Phong Đại kéo Mộc Lâm chạy thật nhanh, chẳng mấy chốc đã đến cuối con hẻm, cũng may đây không phải là đường cụt, vừa ra khỏi hẻm là gặp ngay một con đường nhỏ cắt ngang. Lúc này đã về khuya, người đi lại trên đường cũng không đông đúc lắm. Phong Đại nắm tay Mộc Lâm chạy đến một khu phố, nhìn lại phía sau thấy đám người của Jason cũng vừa ra khỏi con hẻm. Trước mặt hai người lúc này là một số cửa hàng thời trang, và một vài khách bộ hành đang đi lại. Nếu cứ tiếp tục chạy như thế này cũng không phải là cách, hơn nữa Mộc Lâm cũng đã khá mệt. Phong Đại đưa mắt nhìn xung quanh một vòng, nhanh chóng đưa ra quyết định. Không chút chần chừ kéo Mộc Lâm đến bức tường nối giữa hai cửa hàng gần đó, một trong hai cửa hàng bán quần áo thời trang Gothic nên trang trí cũng theo phong cách này, ánh sáng mờ ảo mang một vẻ bí ẩn mà trầm mặc, rất khó phát hiện. Lưng Mộc Lâm vừa đυ.ng vào tường, Phong Đại cũng áp sát, hoàn toàn giấu cô vào trong lòng. Nhìn từ bên ngoài, hai người giống một cặp tình nhân đang âu yếm, mà hình ảnh như vậy ở nơi này rất phổ biến nên không hề gây chú ý.

Đúng lúc này, Mộc Lâm nhón chân liếc qua vai Phong Đại nhìn thấy Jason cũng đã chạy đến đây, đang tìm kiếm xung quanh. Mộc Lâm nhìn khung cảnh hiện tại, tất cả đều hết sức bình thường, không có gì đáng nghi, ngoại trừ… hơi thở hổn hển của hai người. Làm sao tránh được, hai người vừa mới chạy hụt hơi, bây giờ ngừng lại đột ngột nên đâu đã kịp điều hòa nhịp thở. Giữa lúc chưa biết phải làm sao, Mộc Lâm đã thấy Phong Đại quay đầu lại phía sau, chắc là để kiểm tra bọn người đuổi theo đã đi chưa. Nhưng cũng vừa đúng lúc tên Jason kia nhìn về phía bên này. Chết tiệt! Mộc Lâm không kịp nghĩ ngợi, lập tức đưa hai tay lên xoay mặt Phong Đại lại, nhắm nghiền mắt và… hôn thật mạnh! Khoảnh khắc hai đôi môi chạm vào nhau, cơ thể của cả hai chợt cứng đờ! Một người là vì bất ngờ, còn một người là vì căng thẳng. Thực ra Mộc Lâm cũng có một chút ấm ức, đây là nụ hôn đầu tiên của cô. Tuy chưa bao giờ nghĩ nó sẽ đến như thế nào, nhưng chắc chắn không phải là trong hoàn cảnh hồi hộp và không chút lãng mạn nào như thế này.

Cách đó không xa, bọn người Jason sau khi nhìn khắp lượt không thấy bóng dáng hai người đâu thì chọn đại một hướng rồi chạy đuổi về hướng đó. Lúc này Mộc Lâm hé mắt ra nhìn thấy bọn chúng đã đi hết, mới đưa tay xuống định đẩy Phong Đại ra, nhưng mà… không được nữa. Người nào đó sau giây phút bàng hoàng, đã bất ngờ đổi bị động thành chủ động. Cánh tay anh cũng đã vòng quanh eo Mộc Lâm từ khi nào, giờ đây đang siết chặt. Nếu như lúc nãy là do quá cấp bách nên Mộc Lâm hành động vội vàng, không kịp cảm nhận gì thì bây giờ mọi ấm ức đều đã tan biến. Người mà cô thích đang hôn cô, một cách… say đắm, và quá đỗi dịu dàng!

Giống như đã chờ đợi giây phút này từ rất lâu rồi, lúc đầu Phong Đại rất nhẹ nhàng, nhưng sau đó thì không kiềm chế được nữa. Thật quá sức chịu đựng của mình mà, làn môi em ấy quá mềm và quá thơm, giống như một loại chất gây nghiện, chạm vào rồi thì không muốn buông ra nữa. Anh càng hôn lại càng thấy không đủ. Nhưng mà hình như là cô gái trong lòng không cảm nhận được sự nóng lòng của anh, không đẩy anh ra nữa nhưng vẫn ngậm chặt miệng. Phong Đại đang ôm eo Mộc Lâm, bất chợt bóp nhẹ hông cô một cái, Mộc Lâm đau quá kêu một tiếng.

- Ưm…

Nhưng tiếng kêu chưa kịp thoát ra khỏi cổ họng đã bị anh nuốt lấy. Trong khoảnh khắc cô há miệng ra, anh chớp lấy cơ hội có một không hai ấy tiến vào. Mộc Lâm kinh ngạc, cảm xúc này… quá mãnh liệt! Nhưng cô không thể làm gì được nữa.

Tình cảm dâng trào, môi lưỡi dây dưa quấn quít. Cứ như vậy, nụ hôn đầu tiên của ai đó, đã bị cướp mất… một cách đầy tự nguyện!

- ----------------------

#ByLâmLâm