Khi muốn ở bên cạnh một ai đó, cần phải có một trái tim đủ khỏe mạnh. Khỏe để chịu đựng được sự thất thường của cảm xúc, có thể đập nhanh bất cứ lúc nào trước những lời nói hoặc hành động của người đó dành cho mình. Và khỏe… để có thể chịu được những sóng gió có thể ập đến ngay lúc ta yếu mềm nhất.
Khi cơn bão lòng qua đi, thứ còn lại hoặc là mất mát đau thương, hoặc sẽ là một trái tim vững vàng và mạnh mẽ.
……………….
- Alo?
Giọng nghèn nghẹt của Mộc Lâm vang lên trong điện thoại. Chẳng hiểu sao từ lúc ở cửa hàng KFC trở về, cô liên tục hắt hơi, sau đó là sổ mũi, sau đó nữa là cổ họng rát như có ai cào. Cuối cùng là tình trạng như hiện tại, mũi nghẹt cứng và giọng thì không cất lên nổi.
- Giọng em làm sao thế?
Đầu dây bên kia, Phong Đại bắt đầu sốt ruột.
- Không sao cả. Anh gọi có việc gì thế?
- Tôi…
Trong chốc lát Phong Đại quên mất mình phải nói gì, nên thoáng ngập ngừng.
- Đợi bao giờ anh nhớ ra thì gọi lại nhé. Em tắt máy đây.
Quả thật Mộc Lâm không thể kiên nhẫn được nữa rồi, hai mắt cô cay xè không thể mở ra được, chỉ muốn ngủ một giấc.
Phong Đại nghe cô nói vậy, lập tức lên tiếng:
- Khoan đã, bây giờ em đang ở đâu?
- Ở…ắt xì!!!!!!!!!!!!!!!!!!!...nhà.
- Được, mười phút nữa em xuống mở cửa cho tôi.
Phong Đại nói xong liền ngắt máy.
Đúng mười phút sau…
Phong Đại đứng dưới nhà Mộc Lâm, nhưng đợi mãi chẳng thấy ai ra, anh sốt ruột gọi điện lần nữa, nhưng mà lần này bên kia đã tắt máy. Phong Đại không biết phải làm sao, đành phải nhấn chuông. Giờ này đã khá muộn, làm như vậy sẽ phiền đến người chung quanh nhưng anh thật sự đâu còn cách nào khác. Nhấn được một lúc thì có người xuống mở cửa, là một chị ở cùng nhà trọ với Mộc Lâm. Tuy hai người chưa từng được giới thiệu chính thức với nhau nhưng có mấy lần chị ấy đã nhìn thấy Phong Đại, nên bây giờ gặp thế này thái độ cũng rất thân thiện. Phong Đại nói sơ qua tình huống mình ở đây lúc này, mà thực ra ở nước ngoài cũng khá thoải mái trong chuyện quan hệ cá nhân. Hơn nữa, Phong Đại còn lấy thẻ sinh viên của mình cho chị ấy xem, nên cũng rất nhanh sau đó được cho vào nhà. Trước giờ Phong Đại chưa từng vào nhà Mộc Lâm nên không biết cô ở phòng nào, lại đành phải nhờ chị ấy chỉ đường. Cuối cùng, sau khi Mộc Lâm trong hình hài con nhộng quấn chăn kín mít ra mở cửa, xác nhận là bạn của cô thì chị ấy mới quay về phòng mình.
Lại nói, Phong Đại vào phòng Mộc Lâm nhưng không đóng cửa, bị cô khụt khịt ném cho một câu:
- Sao anh không đóng cửa? Sợ em ăn thịt anh à?
Phong Đại đưa tay đỡ trán, lòng tốt của anh bị biến tướng thành cái gì thế này? Cô hai à, anh là đang giữ gìn sự trong sạch của em đấy. Ăn cái gì mà ăn, cũng chưa biết là ai sợ ai nữa đó. Nhưng Phong Đại rất nghe lời, khép cửa lại.
- Anh đến có việc gì sao?
- Điện thoại của em đâu?
Hai câu hỏi bật ra gần như cùng lúc, Mộc Lâm chưa hiểu Phong Đại định làm gì, chỉ lên đầu giường. Phong Đại bước lại gần khởi động máy, hèn chi mà anh gọi mãi không được. Anh không nói không rằng đi cắm sạc pin rồi quay lại nhìn Mộc Lâm:
- Lần sau nhớ kiểm tra pin. Đừng để tắt nguồn như thế này nữa.
- Sao phải nghiêm trọng thế? Cũng có ai gọi đâu mà.
Mộc Lâm nghe anh trách, lập tức trừng mắt.
Phong Đại cũng không ngại cô gái nhỏ bướng bỉnh đang hậm hực với mình, giọng dịu đi:
- Tôi sẽ gọi.
Đột nhiên nghe câu này, Mộc Lâm thấy cả người đang lạnh buốt, tự dưng chuyển sang nóng. Cô vội vàng đổi đề tài:
- Anh vẫn chưa nói tại sao anh đến đây đấy.
- Thứ nhất, nghe giọng em không khỏe, tôi sang xem thế nào.
Mộc Lâm vừa nghe vậy, hừ một tiếng liền vung hai tay ra khỏi chăn, tạo tư thế lực sĩ:
- Ai nói em không khỏe? Anh đừng quên em là dân luyện võ đấy, cảm mạo không làm gì được em… Ắt xì!!!!!!!!!... đâu!
Nói xong người nào đó lại chui tọt vào trong chăn, thật là mất mặt, cái mũi đáng chết này tự dưng lại nhảy không đúng lúc thế. Phong Đại lắc đầu bó tay, nhưng trên khóe môi lại ẩn hiện nụ cười mà đã mấy tháng nay không nhìn thấy rồi. Mộc Lâm thấy Phong Đại cười, trong lòng đột nhiên dịu đi rất nhiều, cũng không tiếp tục đùa nữa. Cô lại hỏi:
- Vậy còn việc thứ hai?
- Việc thứ hai, ừm… tôi nhìn thấy cuộc gọi của em vào buổi chiều…
Phong Đại chỉ nói đến đó thì không nói nữa, cuộc gọi có trong nhật ký lại không phải gọi nhỡ. Anh cũng thừa biết người nhận máy là ai, nên trong vô thức anh rất muốn đến đây. Cũng không biết tại sao, chỉ là… hình như anh không muốn ai đó hiểu lầm. Mà đây cũng không phải là lý do duy nhất, anh phải thừa nhận rằng khi nhìn thấy cuộc gọi của cô, anh đã vui mừng đến mức chỉ muốn chạy ngay đến, đã bao lâu rồi cô mới gọi cho anh cơ chứ? Thế mà anh lại để lỡ mất. Chỉ là không ngờ vừa gọi điện thì lại biết cô đang bệnh.
Mộc Lâm nghe anh nhắc đến chuyện buổi chiều, trong lòng lại nhói lên một cái.Nhưng ngoài mặt vẫn bình thường:
- À, không có gì, em gọi hỏi xem anh ở đâu để mang đồ đến.
Nói rồi, Mộc Lâm chỉ vào cái túi ở trong góc phòng, từ lúc mang về đến giờ nó vẫn đang nằm trơ trọi ở đó.
- Vậy…
- Có, em có đến.
Sự khẳng định của Mộc Lâm khiến Phong Đại có chút bất ngờ. Không nghĩ rằng cô lại thẳng thắn như vậy. Nhưng, nếu cô ấy đến, tại sao lại không tìm anh? Hay là…
Nét mặt Phong Đại hiện lên vẻ bối rối. Nhưng nhìn biểu cảm của Mộc Lâm thì lại không có vẻ gì là tức giận hay phiền lòng cả. Phong Đại len lén thở phào, có lẽ cô ấy đến nhưng giữa đường thấy mệt nên quay về chăng?
Mộc Lâm thu hết dáng vẻ chột dạ của người nào đó vào mắt, quyết định bồi thêm một đòn phủ đầu:
- Em đến trước cửa rồi, nhưng lúc ấy anh đang bận “tiếp khách”, em thấy không tiện nên mới quay về.
- …
Mộc Lâm cố tình nhấn mạnh hai chữ “tiếp khách” khiến Phong Đại tim vừa rơi xuống lại nhảy vọt lên. Nhớ lại tình huống lúc chiều, anh bất giác ho nhẹ hai tiếng, đằng hắng vài cái rồi mới nói:
- À, … không phải khách của tôi. Uhm…
Lại đằng hắng:
- Uhm…, mà… những gì em nhìn thấy, cũng không có ý nghĩa gì đâu…
Nói xong, chính Phong Đại cũng thấy mình giống như tội phạm bị bắt gian tại trận, mặt đỏ lên, quay đầu nhìn đi chỗ khác.
Mộc Lâm cố nhịn cười, nhưng không hề có ý định buông tha cho anh. Cô cũng vờ như không buồn để ý, nói bâng quơ:
- Anh biết em nhìn thấy gì không mà bảo là không có ý nghĩa?
- À,… tôi chỉ nói như vậy thôi. Vì… không muốn có hiểu lầm.
Quả thật Mộc Lâm không nhịn nổi nữa, phá lên cười. Lần đầu tiên cô nhìn thấy bộ dạng khổ sở của anh như thế này. Cái dáng vẻ luống cuống, vụng về giải thích thật sự là quá đáng yêu rồi. Còn đâu Phong Đại mặt lạnh như tiền, ngàn năm không đổi sắc trước kia nữa. Nhưng Mộc Lâm cảm thấy vui không chỉ vì thái độ của Phong Đại, mà còn bởi vì anh đang giải thích với cô.
Phong Đại không hiểu mình đã nói sai điều gì khiến cho cô gái nhỏ cứ cười mãi không ngừng. Cuối cùng, Mộc Lâm cũng bình tĩnh lại, vỗ vỗ ngực lấy hơi rồi mới tiếp tục:
- Ok, vậy em nên hiểu thế nào mới đúng đây?
- Chỉ là tình huống bất đắc dĩ, giúp một người thoát khỏi rắc rối.
Câu giải thích này của Phong Đại, thật sự giống với tính cách trước giờ của anh. Không nói rõ chuyện cá nhân của người khác, nhưng cũng không để rắc rối dây vào mình. Anh hoàn toàn có thể nói rõ với Mộc Lâm, chính Uy Vân đã hẹn người thanh niên kia đến, lại nhờ anh giả vờ làm bạn trai để từ chối sự theo đuổi của người ta. Nhưng Phong Đại đã không nhắc đến, anh vẫn rất tôn trọng cuộc sống riêng tư của người khác. Mà ngay cả Mộc Lâm cũng không cần biết chi tiết đến như vậy. Ngay từ lúc anh nói, chuyện đó không có ý nghĩa gì cả, là cô đã hiểu. Với cô, như thế cũng đủ rồi.
Sự yên lặng kéo dài khoảng vài phút, hai người đều đột nhiên cảm thấy không khí có gì đó hơi ngại ngùng. Mà cũng lạ, quan hệ thực tế giữa hai người cũng đâu có gì, vậy mà một bên giống như đang chất vấn, còn một bên giống như làm việc xấu bị bắt gặp, đang căng thẳng giải trình. Phong Đại hết nhìn đông nhìn tây, lại nhìn nam nhìn bắc, cuối cùng nhìn vào góc phòng, ánh mắt mới dừng lại:
- Đồ mà em nói, là cái kia sao?
Mộc Lâm lúc này cũng đang cố tìm đề tài để phá vỡ không khí, nghe anh hỏi lập tức ngồi thẳng dậy:
- Đúng rồi, em mang từ nhà qua đấy. Không biết có vừa không, em lấy anh thử xem nhé?
Nói rồi, cô đứng phắt dậy định bước xuống giường. Nhưng mà nãy giờ ai đó mãi ngượng ngùng nên quên mất mình đang quấn chăn bông, chân chưa kịp chạm đất đã giẫm vào chăn, ngã nhào. Mà độc đáo thay là cả hai tay vẫn còn ở trong chăn, không kịp thò ra ngoài chống đỡ. Khi mặt chỉ còn cách thảm trải sàn vài chục centimet, Mộc Lâm nhắm nghiền mắt, lòng thầm nghĩ, phí giải phẫu nâng mũi bây giờ là bao nhiêu rồi ấy nhỉ? Nhưng mà ước nguyện không thành, vì người nào đó phản ứng quá nhanh, lập tức đưa tay ra chụp ngang người cô, ngăn cản cú dập mặt thế kỷ.
Trong lòng Mộc Lâm cảm kích khôn nguôi, chưa kịp nói lời cảm tạ, lại thấy có gì đó không đúng. Cô nhìn xuống cánh tay của người vừa đỡ mình, thật là khéo nha, vừa vặn ôm ngay vòng một. Mà hình như người kia cũng vừa nhận ra, mặc dù cách một lớp chăn nhưng cảm giác sự mềm mại của hai cái khối kia vẫn rất… chân thật. Mặt Phong Đại từ từ nóng lên, không biết nên buông ra hay cứ giữ như vậy. Mộc Lâm nghiến răng kèn kẹt:
- Còn không mau đỡ em dậy?
Lúc này, Phong Đại mới vội vàng dùng cả hai tay ôm Mộc Lâm đứng dậy. Cô vừa đứng vững thì anh lập tức buông tay ra, mặt vẫn chưa hết đỏ quay lại ghế ngồi. Mộc Lâm nhìn thấy thế, quyết định giải vây cho anh, nên hất cằm về phía cái túi giấy:
- Em không tiện, anh tự lấy vậy.
Phong Đại thở phào một cái thật khẽ, đi về góc phòng. Anh lấy từ trong túi ra, là một chiếc áo khoác bằng len màu xám.
- Anh thử đi, xem có vừa không?
Mộc Lâm thấy anh cứ nhìn cái áo mãi, đành phải nhắc. Lúc này Phong Đại mới sực tỉnh, gật đầu. Sau vài giây, Mộc Lâm hài lòng nhìn chiếc áo vừa như in trên người anh, không giấu nổi vẻ đắc ý:
- Mắt mình quá chuẩn!
Tất nhiên còn có yếu tố ngoại hình của ai đó cũng thuộc dạng tiêu chuẩn nữa, có điều Mộc Lâm không nhắc thôi.
- Cảm ơn em!
Phong Đại nhìn nụ cười của Mộc Lâm, trong lòng có bao nhiêu nỗi niềm chất chứa muốn bày tỏ đều phải nén lại. Cô là người con gái đầu tiên tặng quà cho anh, lại còn là một chiếc áo ấm nữa, hỏi anh làm sao có thể không kích động?
Nhưng Phong Đại là như vậy, dù cho trong lòng đang nổi sóng thì trên mặt vẫn là tảng băng trôi ngàn năm. Anh chậm rãi lên tiếng:
- Cũng muộn rồi, em nghỉ ngơi sớm đi. Nếu cảm thấy khó chịu quá thì gọi cho tôi. Tôi đưa em đi bệnh viện.
Mộc Lâm lắc đầu nguầy nguậy:
- Không cần đâu, thật đấy. Em ngủ nhiều một chút sẽ khỏe ngay thôi.
Cô gái này mà bướng lên thì có mười xe kéo cũng không được. Phong Đại lắc đầu bó tay:
- Vậy tôi về đây.
- Khoan đã!
Thấy Phong Đại sắp đi, Mộc Lâm gọi giật lại.
- Anh định cứ thế mà đi sao?
Phong Đại quay lại nhìn Mộc Lâm, vẻ mặt khó hiểu. Còn Mộc Lâm thì nở nụ cười gian tà, vẫy vẫy tay:
- Anh lại đây!
Phong Đại vẫn chưa kịp hiểu mình đã bỏ sót việc gì, thái độ đầy thành khẩn bước qua. Khi anh đứng ngay ngắn trước mặt Mộc Lâm, cô mới lên tiếng:
- Lúc em sắp ngã, anh đã làm gì?
- Tôi… đỡ em.
- Đúng rồi, nhưng ngoài ra anh còn làm gì nữa?
Phong Đại trán đầy mồ hôi, có sao?
- Tôi… đã làm gì?
- Anh… đo vòng một của em!
Phong Đại suýt tí nữa thì ngất, đây rõ ràng là anh bị oan mà?! Phong Đại đứng hình nửa ngày, lúc cất giọng thì không còn mạch lạc nữa:
- Vậy… vậy… giờ em muốn tôi làm sao?
Đặt đúng vấn đề rồi anh trai ạ, Mộc Lâm nhướn mày cười đắc ý:
- Có nợ phải đòi là nguyên tắc của em. Bây giờ, em muốn… đo lại vòng một của anh!
Nói xong, Mộc Lâm hai tay nắm chặt hai góc chăn dang rộng ra rồi vòng tay ra sau lưng Phong Đại, ôm lấy anh. Phong Đại không ngờ cô lại hành động như vậy, phút chốc quên mất phải phản ứng thế nào. Nhưng mà, người cô ấy… thật mềm mại, thật ấm áp. Khi đã cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ người con gái trong lòng, anh không nhịn được, đưa hai tay lên ôm cô thật chặt. Đây là lần đầu tiên cô chủ động như vậy. Thật quá sức tưởng tượng.
Tuy cách một lớp chăn, nhưng Mộc Lâm vẫn biết tay Phong Đại đang dần siết chặt. Cô hài lòng áp mặt vào l*иg ngực anh, nghe rõ từng nhịp tim người nào đó vì mình mà đập liên hồi. Đây mới chính là cảm giác chân thật nhất.
Đương nhiên Phong Đại không hề hay biết, để có một Mộc Lâm can đảm thoải mái như tối hôm nay, cô đã trải qua những cảm giác gì. Là sự hụt hẫng khi biết anh chỉ xem mình là người em tốt, là sự trống trải khi mỗi ngày không được gặp, là sự vui mừng không thể giải thích khi phát hiện người ấy vẫn quan tâm mình rất nhiều, là sự tức giận không tên khi nhìn người ta bên ai khác, nhưng quan trọng nhất chính là cảm giác trái tim bình tĩnh đến lạ khi tất cả những bão lòng ấy đi qua. Mộc Lâm luôn là một cô gái thẳng thắn, cô nhận ra từ lúc nào đó, bản thân mình đã không thể làm chủ cảm xúc mỗi khi đối diện với anh. Thế nên sau khi về nhà, cô đã dành thời gian để tự giải mã chính mình. Và cô phát hiện ra rằng, những thay đổi tâm tính bất thường ấy, chính là xuất phát từ trái tim mà có lẽ giờ đây không hoàn toàn thuộc về mình nữa.
Có một sự thật mà ít ai biết, con người ta cảm thấy trống rỗng là bởi vì đã từng được lấp đầy. Cảm thấy cô đơn là bởi vì đã từng được sánh đôi. Biết được thế nào là niềm vui thì khi mất đi mới có thể cảm nhận sâu sắc nỗi buồn.
…..
- Phong Đại?
- Ừ?
- Chúng ta nói chuyện nhé?
- …
Sau khi đứng một lúc lâu, mà không ai có ý định buông tay ra, Mộc Lâm quyết định lên tiếng. Cô vẫn ở trong lòng anh, chỉ ngước mặt lên nhìn. Phong Đại cũng không buông ra, cúi xuống nhìn cô gái nhỏ. Trong mắt hai người lúc này hoàn toàn chỉ chứa hình ảnh của đối phương.
- Em muốn nói gì?
- Chúng ta… trở lại như cũ nhé?
- Như cũ?
Phong Đại nhíu mày nhìn Mộc Lâm, cô gật đầu:
- Vâng. Như lúc trước vừa mới quen nhau ấy.
Mộc Lâm nhìn biểu cảm lờ mờ của Phong Đại, thở dài một tiếng rồi từ từ giải thích:
- Ý của em là chúng ta hãy cứ thoải mái tự nhiên như lúc đầu. Em đã nghĩ qua rồi, thực ra có anh đi cùng em rất vui. Dù cho chỉ là tình cảm của đàn anh thì cũng rất tốt mà, chúng ta có thể bắt đầu từ chỗ đó.
- Bắt đầu?
- Phải. Anh có biết, trong tất cả các môn phái võ thuật, luôn có tấn công và phòng thủ không?
- Đương nhiên biết. Vậy thì sao?
Nói một hồi, Phong Đại vẫn chưa nghĩ ra được ý tứ của cô gái nhỏ đang muốn nói đến là gì, hoàn toàn mù mờ. Mộc Lâm lắc đầu, dáng vẻ bó tay:
- Anh hai à, anh thật sự ngốc quá đi!
- …
- Ý của em chính là, lần trước anh nói không muốn em đợi, đúng không?
Phong Đại yên lặng, thì ra đi một hồi lại quay về chuyện ấy. Anh hối hận lắm đấy, nhóc con, đừng có nhắc nữa. Mộc Lâm thấy Phong Đại không nói gì, lại tiếp:
- Thế thì em sẽ không đợi nữa,… mà sẽ thay đổi chiến thuật.
Phong Đại bắt đầu hơi nhìn thấy ánh sáng rồi, nhưng vẫn còn mông lung lắm. Mộc Lâm thấy anh cứ nhìn mình chằm chằm, tự dưng mặt cũng nóng dần lên:
- Ây da, anh không hiểu thì thôi. Từ từ sẽ rõ, bây giờ anh về đi.
Nói rồi Mộc Lâm buông tay xuống, nhưng hình như người kia vẫn còn đứng hình. Cô ngước mắt lên, định nhắc anh thì chợt giật mình. Bởi vì ánh mắt Phong Đại đang nhìn cô, quả thật … nhiều ý nghĩa. Anh chưa bao giờ nhìn cô như vậy, có gì đó kìm nén, có gì đó thổn thức, nhưng lại sâu lắng và khó nói thành lời.
Và rồi,… anh cúi xuống, thấp hơn một chút nữa. Mộc Lâm chìm đắm trong ánh mắt của anh, nhìn gương mặt anh ngày càng áp sát. Cho đến khi, gần tới nỗi cả hai bắt đầu cảm nhận được hơi thở của đối phương, môi chỉ còn cách môi một làn hơi thật mỏng, thì… cộc cộc cộc…
- Mộc Lâm ơi, bạn còn thức không?
Là tiếng của Uy Vân.
Mộc Lâm bối rối đẩy Phong Đại ra, điều hòa nhịp thở rồi trả lời:
- Đợi chút.
Chuyện tốt sắp đến thì bị cắt ngang, Phong Đại có chút không đành lòng, nhưng nhìn biểu hiện lúng túng của Mộc Lâm, thì anh lại rất vừa ý. Cô gái của anh, mắc cỡ rồi ha.
Mộc Lâm mang chăn để lên giường, định ra mở cửa thì bị Phong Đại giữ lại. Anh đưa tay vuốt lại tóc rối cho cô, tiện tay vuốt nhẹ gò má cô một cái rồi mới thả cô ra. Mộc Lâm lườm anh, nhưng lại vui vẻ để mặc cho anh làm vậy, rồi mới bước đến cửa.
Cửa vừa mở, Uy Vân chưa kịp lên tiếng thì nhìn thấy Phong Đại từ phía sau bước đến, anh gật đầu chào Uy Vân rồi lách người bước ra ngoài. Khi Uy Vân định thần lại thì bóng anh đã khuất sau cầu thang. Lúc này, cô nàng vội vàng hỏi Mộc Lâm:
- Sao anh ấy lại ở đây?
Mộc Lâm không trả lời, để cửa mở rồi đi vào phòng.
- Bạn tìm mình có việc gì không?
- À không, mình chỉ định sang hỏi tại sao lúc chiều bạn gọi rồi mà lại không đến?
- Vậy, bạn có nói cho Phong Đại là mình sẽ đến không?
Uy Vân á khẩu, không ngờ cô bạn sát vách kín tiếng mọi khi bây giờ lại có thể chất vấn mình như vậy. Cô nàng thoáng ngượng ngùng:
- À, mình bận quá nên quên mất. Vậy cuối cùng bạn có đến không?
- Nghe bạn sốt ruột như vậy, bạn đã chờ mình sao? Vậy thì tiếc quá, mình bị cảm nên hơi mệt, không đi được.
Mộc Lâm nhìn vẻ tiếc nuối trên mặt Uy Vân thì đã hiểu ra mọi chuyện. Thì ra, người nào đó đã tốn công sức diễn vở kịch này cho cô xem, vậy mà cô lại làm người ta thất vọng rồi, thật là tiếc quá.
- Còn việc gì không? Mình mệt quá, muốn đi ngủ.
Uy Vân thấy chủ muốn đuổi khách, cũng không tiện ở thêm, nhưng cũng cố gắng vớt vát một chút:
- Cũng không có gì, mình định nhờ bạn một việc nhỏ thôi.
- Việc gì vậy?
- Bạn có vẻ thân với Phong Đại, bạn làm bà mối cho mình được không? Anh ấy khó gần quá.
À, bây giờ chịu nói thẳng rồi đây. Mộc Lâm nghe xong, chỉ mỉm cười:
- Tiếc quá, mình không giúp được bạn rồi.
- Tại sao?
Mộc Lâm quan sát nét mặt của Uy Vân, cũng không biết có nên cho cô nàng biết nguyên nhân không. Tuy rằng chưa bao giờ có kinh nghiệm trong chuyện yêu đương, nhưng kinh nghiệm đối kháng học được ở sân võ bao năm cho cô biết là không nên. Chiến thuật thì không được tiết lộ, nếu không sẽ thất bại rất thảm. Thế là, Mộc Lâm không nhanh không chậm ném ra một câu xoắn não:
- Có lẽ quan hệ của mình và anh ấy, không cho phép mình làm như vậy.
Quả như dự đoán, Uy Vân hoàn toàn mông lung với câu trả lời của Mộc Lâm, nhưng nếu hỏi thêm nữa, thì hóa ra thừa nhận mình não ngắn lại vô duyên. Cô nàng đành gác lại, mang câu nói của Mộc Lâm về phòng từ từ nghiền ngẫm. Còn người nào đó, sau khi tung hỏa mù thành công, đánh một giấc thật ngon tới sáng!
Chuyện tình cảm, nhiều khi rất kỳ diệu. Những hành động thể hiện dù là nhỏ xíu cũng có thể được khuếch trương thành những cảm giác long trời lở đất. Ngược lại, những lỗi lầm mắc phải cũng theo sự rung động mình dành cho người đó đè xuống đến mức thấp nhất, rồi cứ như vậy theo gió bay đi.
Bởi vậy, thật không ngoa khi nói rằng, trái tim của một người đang yêu hoàn toàn có thể so sánh với chiếc máy phóng to thu nhỏ thần kỳ của bạn Doraemon!
- ---------------------------
#ByLâmLâm