Kẹo Thủy Tinh

Chương 14: Vịt vịt

Chương 14: Vịt vịt

Edit: Đảo nhỏ

Khương Lâm Tinh được đưa đến bệnh viện đa khoa. Bác sĩ và y tá ở đây đều ca ngợi cô thật dũng cảm.

Cô nói: “Mạng lớn thôi.”

Không phải mạng cô lớn. Không chỉ cô mà ngay cả người đàn ông trung niên cũng cảm thấy rằng cô nhất định sẽ chết.

Khương Lâm Tinh bị thương ngoài da nhưng vẫn ổn. Sau khi được bác sĩ điều trị, cô đã xuất viện.

Cô nhớ tới chính sự. Trì Cách, nói cô đợi anh ta mười phút nhưng cho đến giờ vẫn chưa thúc giục cô.

Khương Lâm Tinh: "Anh Trì, chỗ tôi xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, tôi đến trễ một chút."

Trì Cách: "Không vội." Anh ta gửi qua một địa chỉ mới.

Hóa ra đó là một quán bar. Khương Lâm Tinh chỉ đến quán bar này vào ban đêm, cô thường thấy dưới gốc cây cổ thụ rất vắng vẻ. Không ngờ ban ngày dưới gốc cây lại rất náo nhiệt.

Một ông cụ trong bộ đồ Tôn Trung Sơn, ngồi trên chiếc ghế mây thấp đang chơi đàn nhị, giai điệu bi ai. Điệu “Lương Chúc” buồn bã bi thương như cuốn Khương Lâm Tinh vào trong tiếng nhạc .

Bên cạnh là chiếc bàn vuông nhỏ kê bàn

cờ vua. Có hai người đang chơi cờ. Nhưng những khuôn mặt khác đăm chiêu hơn cả các cờ thủ là khán giả đứng xem.

Cây cổ thụ rậm rập tỏa bóng lớn. Bên trong tàn cây,Trì Cách là một chàng trai trẻ hiếm có.

"Anh Trì." Khương Lâm Tinh chậm chạp chạy tới.

Trì Cách mỉm cười thích thú. Ánh mắt của anh ta như đang tìm tòi nghiên cứu? Nghiên cứu điều gì chứ? Cô ư?

Khương Lâm Tinh trong lòng sợ hãi. Người đàn ông này có thể cười chính trực hơn một chút không. Cô hỏi: “Chìa khóa đâu?”

Ngón tay của anh ta móc trong một chiếc vòng kim loại, dưới chiếc vòng là một chiếc chìa khóa lớn. Anh ném qua: "Cô giữ đi, tôi cũng không nhất thiết phải đến đó mỗi ngày.”

“Anh không để lại người trông quán sao? Hoàn toàn giao cho chúng tôi ư?”

"Quán ăn tạm ngưng hoạt động một tháng, chỉ có các cô ra vào cửa hàng, nếu mất cái gì các cô phải chịu trách nhiệm.”

"Anh Trì yên tâm, chúng tôi sẽ không chạm vào bất cứ thứ gì trong cửa hàng của anh."

"Ừ." Trì Cách lướt ánh nhìn xuống dưới, thấy miếng băng gạc quanh cổ cô.

Cô chạm nhẹ vào nó: “Tôi không cẩn thận thôi.”

Anh cười khẽ: “Thật sao?”

Mỗi khi âm cuối của Tống Khiên cất lên, Khương Lâm Tinh lại cảm thấy thật kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Trì Cách thì khác. Anh ta xấu tính, tuy anh ta không vạch trần mọi việc, nhưng dường như mọi thứ đều bị phơi bày.

Anh đột nhiên vươn tay ra, như muốn chạm vào vết thương của cô.

Cô vội vàng dùng tay che miếng băng gạc lại.

Anh nghiêng đầu xòe hai tay ra: “Có con muỗi.”

Khương Lâm Tinh nhìn thấy xác một con muỗi nằm trong lòng bàn tay anh: “Tôi muốn đến quán cà phê, xin phép đi trước. Anh Trì, hẹn gặp lại.” Vừa dứt lời, điện thoại di động của cô vang lên. Tiếng đàn nhị ai oán trong bài “Lương Chúc” chợt mất đi khí thế.

Khương Lâm Tinh thầm cảm ơn Trời Đất.

Kể từ sau bữa ăn tối ấy, cô có chút xấu hổ khi đối diện với Trì Cách, đúng lúc cô có thể mượn cớ nghe điện thoại để rời đi.

Nhưng cuộc gọi giải cứu này khiến cô rơi vào một cơn hoảng loạn khác.

Là Ngu Tuyết Hủy gọi đến: "Tinh Tinh, cậu gặp kẻ xấu hả?"

Khương Lâm Tinh sửng sốt.

Ngu Tuyết Hủy: "Có một video đang lan truyền trong nhóm WeChat, là cậu phải không?"

Lòng bàn tay của Khương Lâm Tinh đổ mồ hôi.

Hai người bọn họ là bạn học cũ nên không thể giấu được, cô chỉ có thể nói: "Tuyết Hủy, cậu đừng nói ra nhé, nếu có người hỏi, cứ nói không phải là tớ."

“Tại sao? Tinh Tinh đúng là cậu à?" Ngu Tuyết Hủy mỉm cười, "Mọi người đều nói cậu rất dũng cảm!"

"Tớ không muốn gặp thêm rắc rối."

"Hiểu rồi." Ngu Tuyết Hủy trấn an: "Nếu ai đó hỏi, tớ sẽ khẳng định rằng người đó rất giống cậu, yên tâm đi."

Rốt cuộc thì Khương Lâm Tinh cũng không thể yên tâm được.

Internet ngày nay rất phát triển, chuyện lớn chuyện nhỏ trong hang cùng ngõ hẻm phút chốc đã lan khắp cả nước. Một số người trong nhóm cấp ba đã nói về sự việc ngày hôm nay, cũng có cả những người trong nhóm đại học. Đối với nhóm làm việc, may mắn thay, mọi người chỉ nói về công việc và hầu như không ai nói chuyện phiếm.

Không lâu sau, Dương Phi Tiệp gọi điện đến: “Khương Lâm Tinh.”

Cô lấy lại bình tĩnh nói: “Lớp trưởng.”

“Em không sao chứ?” Anh bỏ qua việc hỏi người đó có phải là cô không mà anh xác định đó chính là cô.

Cô giả ngu: “Em không sao, có chuyện gì vậy?”

Dương Phi Tiệp nghe ra gì đó: “Không có việc gì thì tốt rồi.”

“Em phải làm việc đây.”

“Xin lỗi, quấy rầy em rồi.”

Khương Lâm Tinh ở trạm xe buýt ngẩn người.

Có người lan truyền trong nhóm WeChat, chắc trên những trang web khác sẽ có. Bắt cóc con tin chắc chắn là một tin tức lớn.

Cô vẫn bấm vào video của nhóm bạn cùng lớp. Người quay video ở rất xa nên khuôn mặt của cô cũng bị mờ. Nhưng nếu là người quen thì có thể nhận ra.

Lại có một số bạn thời đại học vào hỏi. Ai hỏi đến, cô cũng chối.

Khương Lâm Tinh thay băng gạc bằng băng cá nhân rồi quay lại quán cà phê.

Lưu Thiến rất thích tin tức giải trí, nhưng lại không chú ý đến các tin nóng xã hội. Cô ấy hỏi: “Này, cổ chị bị sao vậy?

Khương Lâm Tinh vẫn chưa trả lời.

Lưu Thiến vô cùng thần bí: “Có phải bị trồng dâu tây không?”

Khương Lâm Tinh: “…”

“A a, chị có bạn trai rồi!”

“Thật ra móng tay chị lỡ làm xước da thôi.”

"Thật đáng tiếc, không phải dâu tây." Lưu Thiến mất hết hứng thú.

Vào buổi chiều, có một phóng viên không biết tìm từ đâu ra số điện thoại của cô, hỏi cô có thể thực hiện một cuộc phỏng vấn không.

Tất nhiên, phóng viên cũng dành nhiều lời khen ngợi cho sự dũng cảm của cô.

Khương Lâm Tinh lạnh lùng từ chối: “Người đó không phải tôi.”

Đến gần tối, lại có một cuộc gọi.

Khương Lâm Tinh nghĩ rằng Tống Khiên đã quên cô từ lâu: “Anh Tống.”

“Tôi vừa xem một mẩu tin trên mạng.” Tống Khiên mỉm cười, “Không ngờ tới em lại là nữ anh hùng.”

“Không phải tôi." Cô kiên trì khẳng định.

“Là em.” Anh ta nói không một chút lưu tình.

“Anh Tống, tôi đang đi làm, không tán gẫu với anh nữa.”

“Sắp sáu giờ rồi, em chưa tan làm.”

“Tôi phải tăng ca.”

“Đúng là tham công tiếc việc.”

Nói đến đây, Khương Lâm Tinh định cúp máy.

Tuy nhiên, Tống Khiên lại nói: "Được rồi. Nếu em có thể tăng ca, chứng tỏ vẫn ổn, tôi yên tâm rồi."

Lúc trước người gọi đến, ngoại trừ Dương Phi Tiệp, thì mọi người đều khen cô dũng cảm. Lúc này nghe thấy giọng nói dịu dàng của Tống Khiên, cô có chút cảm động: "Cảm ơn anh Tống."

"Tôi không cần đến những lời cảm ơn bằng miệng."

Cô thì thầm: "Anh cũng thăm hỏi bằng miệng đó thôi.”

"Miệng lưỡi sắc bén, vong ân bội nghĩa, qua cầu rút ván, trở mặt vô tình."

Khương Lâm Tinh nhìn thời gian, công việc hôm nay đã hoàn thành, cô nói: "Anh Tống, tôi mời anh ăn cơm nhé?"

“Thế này mới là có thành ý, em đang ở đâu? Tôi đến đón em."

Khương Lâm Tinh không đề cập đến quán cà phê, mà chỉ nói ở trung tâm. Cô sợ Lưu Thiến nhìn thấy Tống Khiên sẽ lại buôn chuyện. Khương Lâm Tinh khóa cửa quán cà phê, đi vòng sang phía bên kia của trung tâm rồi mới lên xe.

Tống Khiên nhìn thấy miếng băng cá nhân, lại hỏi: "Thật sự không sao chứ? Vết thương có nghiêm trọng không?"

“Không sao, bác sĩ nói chỉ bị thương ngoài da thôi.” Khương Lâm Tinh làm ra vẻ mặt khổ sở: “Đổi chuyện khác đi, chuyện này tôi không muốn nói nữa.”

“Được, tôi nghe em.”

Các cuộc hẹn ăn tối của Tống Khiên điểm đến không bao giờ giống nhau. Lần này anh đưa cô đến một hồ chứa nước ở ngoại thành. Nhà hàng là một chiếc thuyền. Ông chủ vớt cá lên khỏi mặt nước và cho hai người xem những con cá tươi sống đang nhảy đành đạch. Sau đó cân lên rồi mang vào bếp. Thực sự tươi ngon.

Gió đêm thổi mạnh. Tống Khiên nhìn thấy mái tóc của Khương Lâm Tinh bị thổi tán loạn, bèn gọi: “Ông chủ, đóng cửa sổ lại.”

Khương Lâm Tinh vén gọn mái tóc trên trán ra sau tai: “Bữa này tôi mời, coi như cảm ơn sự quan tâm của anh Tống.”

“Lần sau đi. Em nói đúng, anh không thể chỉ quan tâm bằng miệng, mà anh muốn thể hiện bằng hành động, sau này mới không xấu hổ, làm sao lại để cho em trả tiền chứ.”

Cô cảm thấy mình sẽ không có cơ hội để mời khách. "Anh Tống, anh thật sự có thể cùng với những người phụ nữ khác dễ dàng tan hợp sao? Anh rất dịu dàng, bọn họ sẽ không luyến tiếc sao?"

"Đã thỏa thuận từ trước, về cơ bản chúng tôi sẽ tuân thủ luật chơi."

Tống Khiên nhìn sang cô "Em không dám, có phải vì em sợ sẽ lún sâu vào không?"

Khương Lâm Tinh ngước mắt lên: "Anh không lo lắng về việc tôi sẽ dây dưa không rời sao?"

Tống Khiên bật cười: "Từ biểu hiện trước giờ, anh mới là người dính chặt không buông."

"Anh Tống chỉ nói đùa."

Đương nhiên là Tống Khiên nói đùa, hôm nay anh ta ngồi ở đây chỉ là một sự tình cờ. Ai đó trong nhóm WeChat đã gửi một video trực tiếp, anh ta đã nhận ra cô. Cô khác với những người phụ nữ anh từng qua lại.

Cô nhất thời kích động, sợ rằng sau này sẽ phải hối hận. Đối với anh ta, điều này thật rắc rối. Nhưng khi nhớ đến cô, anh đột nhiên không muốn buông bỏ. Có thể đó là khát vọng chinh phục của đàn ông, nếu không thể chinh phục được sẽ khó mà quên.

Sau đêm mưa đó, Tống Khiên càng hiếu kỳ hơn. Cho dù bị giữa chừng bị phá đám cũng chỉ cảm thấy như bị mèo cào mà thôi. Dạo này trống vắng quá lâu, khi nhìn thấy Khương Lâm Tinh một lần nữa, anh cảm thấy cô rất xinh đẹp, ngay cả mùi hương cũng trở nên quyến rũ.

Chủ quán nướng những con cá tươi trên bếp.

Ánh mắt Tống Khiên càng trở nên thâm trầm.

Khương Lâm Tinh cắn một miếng sashimi: "Anh Tống, anh không ăn à?"

"Khương Dận Thiên, em còn muốn cân nhắc không?"

"Hôm nay không phải chủ nhật." Lý do của cô rất đa dạng.

Anh gật đầu: “Sẽ không chiếm dụng thời gian làm việc buổi tối của em.”

Khi lên thuyền, Tống Khiên không giúp cô, nhưng khi xuống anh lại quay người, đột nhiên vươn tay định đỡ cô.

Khương Lâm Tinh nắm chặt tay vô cùng do dự nhưng cô bị trượt chân, phải vươn tay để giữ thăng bằng, vì vậy bị Tống Khiên bắt được.

Cô đứng trước mặt anh: “Anh Tống, quá trình qua lại sẽ tiến triển từng bước phải không?”

“Không, thời gian rất quý giá.”

“Ừ.” Cô không nghĩ ra được lời nào để nói.

Tống Khiên buông cô ra, đút hai tay vào túi quần: “Sao em lại ra ngoài chơi?”

“Tôi muốn tìm người bầu bạn.”

“Sao em không tìm bạn trai?”

Cô hỏi ngược lại anh: “Tại sao anh không tìm một người bạn gái?"

"Anh thiếu kiên nhẫn, rất dễ có mới nới cũ, nói chung là anh vô trách nhiệm với chuyện tình yêu."

"Tôi cũng vậy."

"Em còn vô trách nhiệm hơn anh đó, rõ ràng là em kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh, lại còn giở trò lạt mềm buộc chặt.”

Sau đó, Tống Khiên nhận một cuộc gọi: “Anh có hẹn với một người bạn, anh đưa em về nhà trước.”

Xe đến ngã tư.

Khương Lâm Tinh cởi dây an toàn: “Anh Tống, chúng ta có thể chậm rãi bắt đầu được không?”

Anh lắc đầu: “Thật xin lỗi, anh không có thời gian.”

Khương Lâm Tinh đoán rằng. Tống Khiên vừa đẹp trai lại lắm tiền, hái hoa bắt bướm nhưng chẳng vướng một chiếc lá nào. Sự ôn nhu của anh ta chỉ là vẻ bề ngoài, anh ta có một sự dứt khoát vô hình. Cô không thể đặt điều điều kiện với anh.

Trì Cách thì bình dân hơn. Anh ấy tiết lộ mong muốn rất bình thường - kiếm tiền mua nhà. Anh ấy là người sống có mục đích, kiếm tiền bằng cách làm trung gian đút túi riêng, thỉnh thoảng còn làm những điều vô đạo đức để đạt được mục đích của mình. Anh ấy nói mình nghèo, có lẽ chỉ là nói suông thôi, nhưng cô có thể dựa vào chữ "nghèo" này để thả mồi. Tất nhiên, liệu anh ấy có cắn câu hay không lại là một vấn đề khác.

So sánh giữa hai người đàn ông này, cô cảm thấy rất đau đầu. Cô chỉ muốn nhẹ nhàng làm bạn, nhưng chẳng biết vì sao lại tự đưa mình vào cục diện hỗn loạn này.

Những loại trò chơi nam nữ phức tạp này mệt mỏi hơn cả làm việc.

*

Khi Tống Khiên đến phòng bi-a, người đầu tiên anh nhìn thấy là Trì Cách.

Trì Cách không bao giờ nghiêm túc. Người vùi trên ghế sofa. Trong miệng anh ta ngậm điếu thuốc, nhưng không châm lửa, cũng không biết đã cắn bao lâu rồi.

"Tống Khiên, cuối cùng cậu cũng đến rồi." Một người đàn ông với mái tóc nhuộm nâu nói lớn.

Tống Khiên cởϊ áσ vest ra.

Người đàn ông tóc nhuộm lại nói: “Nghe nói anh đang bận với kế hoạch làm vịt nào đó?”

Tống Khiên nheo mắt nhìn Trì Cách: “Miệng chó không mọc được ngà voi.”

Trì Cách lười đến nỗi mí mắt cũng chẳng thèm nâng.

Một người đàn ông khác đứng bên bàn bi-a: "Cái gì? Cái gì? Vịt gì?"

“Ván bóng đêm nay, tôi sẽ đánh cho các người kêu cạc cạc giống như con vịt.” Tống Khiên đi qua, cầm lấy gậy đánh bóng.

Người đàn ông: "Tống Khiên, khai chiến nào."

Tống Khiên: "Tôi chưa thua anh lần nào đâu.”

Người đàn ông: "Ngứa tay quá đi, nếu hôm nay không hạ gục anh, tôi ăn ngủ không ngon.”

Người đàn ông tóc nhuộm ngồi xuống và hỏi: "Kế hoạch làm vịt là gì vậy?”

Trì Cách mỉm cười: "Một người phụ nữ muốn mua đàn ông."

"Mua?" Người đàn ông với mái tóc nhuộm lại hỏi, "Tống Khiên đồng ý không?"

"Co được duỗi được."

"Đối phương ra giá bao nhiêu?"

"Ồ, tôi quên hỏi." Trì Cách thực sự đã gửi cho Khương Lâm Tinh một tin nhắn: "Cô mua một người đàn ông bao nhiêu tiền?"

Rất lâu sau mà cô vẫn không trả lời.

Anh thực hiện một cuộc gọi thoại.

Sau khi chuông reo khoảng mười giây, cô mới bắt máy: “Chào anh Trì.”

Trì Cách một tay chống trán, ngồi như không ngồi: “Cô mua một người đàn ông bao nhiêu tiền?”

Khương Lâm Tinh suýt nữa sặc nước miếng, ho khan mấy tiếng, vừa ho vừa đỏ mặt: "Anh nói cái gì?"

"Lần trước anh còn tự tin nói đây là việc làm không đứng đắn."

Cô hắng giọng: "Đây không gọi là mua đàn ông, mà là hỗ trợ đời sống, giống như thuê thư ký vậy."

Trì Cách lười tranh luận cách dùng từ như thế nào với cô, hỏi thẳng: "Bao nhiêu tiền?"

Khương Lâm Tinh do dự: "Ba tháng chi tiêu đi. Anh nhận lời à?"

Trì Cách ngửa đầu, nhìn thấy những chiếc đèn pha lê lộng lẫy trên trần nhà : "Kiếm tiền bằng cái tay thứ ba, gọi là gì? Kẻ trộm? Đạo chích? Kiếm tiền bằng cái chân thứ ba lại được gọi là thư ký."

Khương Lâm Tinh: "...”

“Cái chân thứ ba đáng giá hơn cái tay thứ ba.”

“Tôi đang bận, không thể nói chuyện, tạm biệt.” Cô cúp điện thoại.

Trì Cách vẫn áp điện thoại bên tai.

Người đàn ông tóc nhuộm trêu chọc: "Anh cười cái gì vậy? Mắt anh còn sáng hơn cả đèn trần rồi kìa."

Trì Cách lại nhìn đèn trần: "Độ sáng quá cao."

Tống Khiên đánh xong một ván, đứng trò chuyện cùng người đàn ông tóc nhuộm. Anh cởi hai cúc áo sơ mi, bước tới và bắt gặp ánh mắt của Trì Cách.

Tống Khiên: "Sao anh lại cười da^ʍ tà với tôi như vậy?"

Lúc này Trì Cách mới cất điện thoại di động, lấy hộp thuốc lá và bật lửa trên bàn, đưa điếu thuốc vào miệng, dùng ngọn lửa của chiếc bật lửa để đốt cháy mẩu thuốc lá, anh hỏi: “ Kế hoạch làm vịt của cậu thế nào rồi?"

Tống Khiên đá Trì Cách một cú. Trì Cách co chân lên tránh.

Tống Khiên nhận lấy hộp thuốc lá từ tay Trì Cách và rút ra một điếu: "Tôi muốn chơi một trò chơi tình ái, nắm tay, ủ chân, đắp chăn đơn thuần trò chuyện." Anh ngồi xuống bên cạnh Trì Cách.

Trì Cách bấm bật lửa. Tống Khiên ngậm điếu thuốc trong miệng, áp đến châm lửa: "Tôi sẽ không làm hư một cô gái ngây thơ."

Trì Cách cười khẩy: "Chú vịt đáng thương."

Tống Khiên thực sự muốn nhét điếu thuốc này vào miệng Trì Cách: "Anh có phiền không! Tự mình đi tìm việc mà làm, đừng quấy rầy tôi.”

"Người thú vị. Vừa bắt đầu liền cảm thấy thú vị. Sau đó chơi không vui nữa. Nhưng——" Trì Cách cau mày, "Hôm nay lại nhớ rồi.”