Sáng sớm hôm sau, Khương Lâm Tinh vừa bước vào văn phòng đã nghe thấy tiếng cười của Lưu Thiến: “Vui như lên trời rồi.”
Không ai biết tại sao niềm vui lại đến. Nói chung, ngân sách cho buổi trình diễn nước hoa hơi dư dả. Khương Lâm Tinh ngay lập tức nộp đơn xin tài trợ.
Người gặp việc vui tinh thần thường thoải mái, Trương Nghệ Lam liền đồng ý.
Khương Lâm Tinh gửi đi một tin nhắn: "Anh Trì, khi nào anh rảnh? Chúng ta bàn bạc về hợp đồng?"
Không có trả lời. Cô phải mời bằng giọng nói. Bên kia cũng không tiếp.
Hơn nửa giờ sau, anh ta mới nói: "Hôm nay tôi không ở đây.”
“Anh Trì, công việc rất gấp, xin anh đấy. Ngày mai phải tiến hành rồi. Anh đang ở đâu? Tôi đang giữ hợp đồng trước đây.”
"Tối nay tôi có thời gian ăn tối."
"Được."
"Cô mời khách."
"Không thành vấn đề." Chỉ cần giữ được người, hơn nữa hôm qua cô còn định mời anh đi ăn tối "Anh Trì, anh muốn ăn gì?"
"Tôi không kén ăn."
"Anh đi đâu thuận tiện?”
Địa chỉ mà Trì Cách đề cập tình cờ nằm
trên con đường của công ty Khương Lâm Tinh. Cô chọn một nhà hàng Chiết Giang.
*
Nhà hàng đối diện công ty nhưng Khương Lâm Tinh không đến trước. Trì Cách đã ngồi bên cửa sổ. Anh ngồi xiêu vẹo, dựa vào lưng ghế, mỗi tay trái phải cầm một đầu điện thoại, ngón tay trượt nhanh.
Anh đang chơi game. Khi nhìn thấy nụ cười của anh, cô ngẫu nhiên cũng cười thật sâu, hai mắt cong cong.
Làm sao có người cười đáng yêu đến vậy chứ? Khương Lâm Tinh đi tới: "Anh Trì, xin lỗi, tôi đến muộn."
"Không có việc gì là tôi tới sớm. Tôi còn sợ cô chạy trốn hơn." Anh ta có bản lĩnh nói mọi việc một cách hợp lý bằng ánh mắt không thành thật, giọng điệu đùa giỡn.
Cô đẩy thực đơn đến trước mặt anh: “Mời gọi món.”
Anh không khách khí gọi năm món.
Khương Lâm Tinh ngồi thẳng dậy, vừa mở miệng đã nói về hợp đồng.
Trì Cách hài lòng với mức giá lần này: "Tôi không có bất kỳ yêu cầu nào, chỉ cần các người không được phá hoại thiết kế của quán cà phê."
"Đương nhiên rồi." Cô cho anh xem hợp đồng đã in.
Sau khi bàn bạc về công việc xong, cả hai không còn chủ đề nào để nói nữa. Trì Cách nhận được tin nhắn WeChat, trò chuyện với bên kia từng câu. Khương Lâm Tinh quay ra ngoài cửa sổ.
Từ tầng 1 đến tầng 4 ở đây là trung tâm mua sắm, tầng 5 trở lên là khu căn hộ. Dương Phi Tiệp cũng thuê ở tòa nhà này.
Trong số những người qua lại, Khương Lâm Tinh chú ý đến một thiếu niên. Cậu ấy khoảng tuổi học cấp ba, mang theo một chiếc ba lô. Bóng lưng ấy rất giống Dương Phi Tiệp khi còn trẻ. Dương Phi Tiệp ở trường trung học tương đối gầy, đường nét cánh tay thanh mảnh. Khi ra sân bóng lúc trời nóng, anh thường xắn tay áo lên đến vai. Chàng trai cũng xắn tay áo, để lộ bờ vai trơn bóng.
Đèn xanh bật sáng, cậu bé biến mất trong đám đông. Khương Lâm Tinh thu hồi ánh mắt và quay đầu lại. Trì Cách ở đối diện đột nhiên đứng lên, vươn tay qua.
Tình cảnh này khiến cô nhớ đến bàn tay trong bức ảnh tốt nghiệp cấp ba của mình. Không giống hoàn toàn với năm đó, đầu cô được bàn tay anh che lại. Có thứ gì đó từ trên cao rơi xuống nhưng do đượcTrì Cách che nên không trúng đầu cô. Cô nhìn xuống đất. Thứ rơi ra là một chuỗi tua.
Quản lý nhà hàng vội vàng chạy tới xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi. Dây đèn bị lỏng ra."
Khương Lâm Tinh hơi sững sờ. Cô vẫn còn bàng hoàng cho đến khi Trì Cách ngồi xuống.
Người quản lý nhà hàng dọn dẹp dây tua, liên tục xin lỗi và cúi đầu lui ra ngoài. Khương Lâm Tinh không nói gì.
Trì Cách nhìn qua: “Không sao chứ?”
“Không sao.” Cô chỉ gật đầu. Cô rất hy vọng người đàn ông trước mặt cô giống như Tống Khiên, một người đàn ông phong lưu lãng tử. Cô vội vàng uống hai ly rượu hoa điêu [1].
[1] rượu hoa điêu: một loại rượu đựng trong chum sành có chạm trỗ hoa văn, một loại rượu quý của Thiệu Hưng, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc.
Hướng Bội nói rằng cô uống rượu rất kém.
Say rượu thường mang lại cho người ta dũng khí. Cô cảm thấy người nóng lên, không biết đó là do nhiệt độ của rượu Hoa điêu, hay do những gì cô tưởng tượng về Trì Cách. Mặt cô đỏ bừng: “Anh Trì, anh có bạn gái chưa?” Cô nhẹ giọng hỏi, giọng như muỗi kêu.
Trì Cách nghe được, nâng lên nụ cười rất ám muội : "Thế nào?”
" Có hay không?”
Anh ta không trực tiếp trả lời mà đẩy vấn đề về phía cô: “Nếu tôi có bạn gái, chẳng lẽ còn phải sống lang thang, xuýt chút nữa ngủ trên cầu vượt sao?”
"Anh …làm công việc bán thời gian sao?"
"Cô giới thiệu cho tôi một công việc nghiêm túc sao?" thần thái của anh ta cũng không nghiêm túc.
"Công việc không nghiêm túc...anh có làm không?" Tai của Khương Lâm Tinh đỏ bừng.
Ngọn đèn vừa tắt vì dây tua bị tuột. Xung quanh cô nữa sáng nữa tối.
Tuy nhiên, Trì Cách vẫn ở dưới ánh sáng rực rỡ, tỏa sáng như một bông hoa nở rộ, cười đến sảng khoái: “Tại sao không nghiêm túc?”
Có lẽ trên đời này không ai hiểu rõ hơn anh ta. Nếu nói là lưu manh, anh không giống lắm vì cách cư xử của anh không quá thô lỗ. Anh có khuôn mặt rất tuấn tú, đôi mắt đào hoa như nhuốm nước, có chút ngông cuồng, càng có vẻ phóng khoáng, bất kham.
“Là như thế này.” Khương Lâm Tinh hắng giọng, “Tôi cảm thấy vẻ bề ngoài của anh cũng được.”
Trì Cách gật đầu: "Đã hiểu, dáng vẻ của tôi chỉ được xem là “cũng được”.”
“Tôi đang tìm kiếm một người giống như anh." Cô không nói dối anh ta.
"Giống như tôi? Ai?” Anh ta cười, "Một tên trộm ư?"
Cô cụp mắt xuống: “Anh còn ăn trộm à?”
Anh ta xòe hai tay ra: "Tôi đã rửa tay gác kiếm.”
"Tôi muốn cùng một người đàn ông nói chuyện tình yêu.”
Đôi lông mày sắc bén của Trì Cách hơi nhướng lên.
Khương Lâm Tinh nói thẳng: "Tôi thuê anh, được chứ? Anh không cần chân thành, tôi cũng sẽ không thích anh đâu. Tôi chỉ muốn một người bầu bạn. Chỉ là giả thôi, xem như lừa mình dối người đi.”
*
Rượu Hoa Điêu khoảng 15 độ. Bia thì chỉ có 5 độ. Khương Lâm Tinh uống bia cũng có thể say.
Sau khi uống hai ly rượu Hoa Điêu, cô cảm thấy đầu mình ong ong.
Say thì say, nhưng cô vẫn nhớ rằng Trì Cách từ chối cô. Anh ấy nói, với cuộc triển lãm, anh ấy có thể vui vẻ một thời gian. Tạm thời không muốn kiêm chức.
Hôm đó, khi bước ra khỏi cửa hàng, cô bị gió thổi đến tỉnh cả người. Cô thật ngu ngốc. Cô và anh là đối tác kinh doanh, là đối tác làm việc, quan hệ nam nữ là điều tối kỵ.
Sau ngày hôm ấy, Khương Lâm Tinh cố tình tránh mặt Trì Cách. Cô phụ trách kế hoạch sơ bộ. Việc bài trí giao cho Lưu Thiến.
Khi Lưu Thiến nhìn thấy một anh chàng đẹp trai, cô ấy đã hét lên. Thật lạ lùng, vì từ trước đến giờ cô ấy đến quán cà phê, chưa từng nhìn thấy Trì Cách.
Trong cuộc trò chuyện, Khương Lâm Tinh phát hiện ra rằng Trì Cách không có ở quán cà phê. Chỉ có người nữ phục vụ là thường có mặt để phối hợp công tác triển lãm.
Vào một ngày tháng ba, Khương Lâm Tinh đến sớm giao vật liệu. Lưu Thiến không đến. Quán cà phê cũng không mở cửa. Khương Lâm Tinh đứng dưới gốc cây đợi hơn 20 phút, đành phải gửi tin nhắn cho Trì Cách nhưng hồi lâu cũng không thấy trả lời. Cô đành gọi điện qua.
Trì Cách cầm lên, giọng nói khàn khàn, giống như vừa mới tỉnh ngủ.
Khương Lâm Tinh tỏ thái độ giải quyết công việc nói "Anh Trì, hôm nay anh không có cho người qua đây sao? Quán cà phê không mở cửa."
"Ồ, tôi tưởng họ đã qua rồi." Anh uể oải nói.
Cô nghi ngờ rằng anh ta vẫn đang nằm trên giường, “Xin lỗi, khi nào thì tôi có chìa khóa để mở cửa?”
Trì Cách nói ra một địa chỉ: “Tới đây đi, hiện tại tôi không đi được.”
Sau cuộc gọi, Khương Lâm Tinh đột nhiên cảm thấy giọng nói của anh ta giống như âm thanh mà cô đã nghe vào đêm mưa ấy.
Giọng anh ta không trong trẻo như Dương Phi Tiệp, cũng không thu hút như Tống Khiên. Trì Cách có một giọng mũi, giống như một người bị cảm lạnh.
Khương Lâm Tinh bắt taxi đến địa chỉ này. Lúc cô đến nơi.
Trì Cách nói, “Đợi tôi mười phút.”
Điều bất ngờ xảy ra trong mười phút này.
Đối diện là một trường tiểu học, đến giờ đi học, phụ huynh đưa con đến. Cũng có những nhóm học sinh đang đứng tụm năm tụm ba vui đùa.
Bỗng có một tiếng "bùm" vang lên.
Khương Lâm Tinh quay đầu lại thì nhìn thấy những chiếc l*иg hấp trên lò sắt trong cửa hàng ăn sáng. Cô nghiêng người, lập tức chú ý đến một người đàn ông.
Người đàn ông mặc một chiếc áo khoác màu xanh đậm, không kéo khóa. Hắn ta trạc ngoài bốn mươi, tóc bóng dầu, phần tóc mái dài rủ xuống thành từng lọn. Râu ở dưới mặt như được nối liền với tóc mái. Hắn ta bước ra khỏi cửa hàng ăn sáng, hai tay ôm eo.
Một ánh sáng kim loại chợt lóe lên trước mắt Khương Lâm Tinh, như thể rạch qua một đường trên mí mắt cô. Không phải là thắt lưng. Cô phát hiện đó là một con dao.
Trời âm u. Con dao này so với bầu trời còn âm u hơn, lạnh lẽo đến đáng sợ.
Chính vào lúc này, trong nháy mắt, con dao lóe lên ánh sáng. Sau đó, người đàn ông dùng áo khoác che con dao lại. Đồng thời, một tay của hắn ta giấu trong vạt áo khoác. Hắn bước đi thật nhanh. Phía trước hắn có ba học sinh.
Cậu bé mặc đồ trắng đứng dưới ánh sáng đang lớn tiếng hét lên hỏi các bạn xem mình được coi là anh hùng hay không. Ba cậu bé cười đùa nhưng không có phụ huynh đi cùng.
Những phụ huynh và học sinh khác đều đi về phía cổng trường, không ai để ý đến người đàn ông trung niên này.
Khương Lâm Tinh đã đoán được mục đích của hắn ta. Cô lao về phía trước, nhưng bị dòng người chặn lại. Cô không ngăn cản người đàn ông trung niên mà chỉ dùng tay cởϊ áσ khoác của hắn ta ra, nắm chặt lấy góc áo của hắn.
Người đàn ông trung niên bị vướn trong áo khoác của mình. Khi chiếc áo khoác được vén lên, một phụ huynh nhìn thấy con dao găm trên thắt lưng và tư thế hắn ta cầm chặt con dao găm.
Phụ huynh hét lên: “Nguy hiểm!”
Lần lượt có người chú ý đến. Hành động đầu tiên của mọi người là bảo vệ đứa trẻ và tránh xa người đàn ông trung niên. Cách người đàn ông trung niên gần nhất là Khương Lâm Tinh.
Ẩn dưới mái tóc, đôi mắt của hắn vừa mỏng vừa dài. Hắn mím chặt môi và cầm con dao hung hăng lao về phía trước. Tiếng la hét vang lên tứ phía, mọi người nhao nhao tản ra.
Khương Lâm Tinh ôm lấy hắn ta không dám buông ra, chỉ sợ rằng nếu cô buông tay, hắn ta sẽ lao ra ngoài.
Người đàn ông hung ác quay đầu lại, hắn chụp lấy khuỷu tay của cô. Lần này, chẳng những cô không chịu buông tay, mà người đàn ông kia cũng không chịu buông tay cô ra. Hắn ta hướng mũi dao về phía cô.
Trong giây phút ngắn ngũi ấy, Khương Lâm Tinh đã suy nghĩ rất nhiều. Ánh dao lạnh lẽo, có lẽ trước khi ra ngoài người đàn ông này đã cẩn thận mài sáng nó. Đâm một nhát dao như vậy chắc sẽ rất đau. Cô rất sợ đau.
Có một người đàn ông cao to buông đứa trẻ ra, nhặt một cây trúc dài trước cửa hàng, rón rén đi về phía bên này.
Đôi mắt của người đàn ông trung niên chuyển hướng, vốn dĩ con dao sẽ đâm vào ngực Khương Lâm Tinh, đột nhiên hướng lên trên. Hắn đẩy cô ra, kéo cô vào trong tường, kề dao vào cổ cô: “Đừng qua đây.” Hắn quát người đàn ông cao to.
Người đàn ông trung niên ánh mắt hung ác dường như đã mất đi lí trí.
Những người xung quanh không dám hành động hấp tấp, tất cả đều lùi lại. Người đàn ông cao to chỉ có thể đặt cây sào xuống và làm động tác đầu hàng.
Có người đã lén báo cảnh sát.
Khương Lâm Tinh nhìn đám đông. Mọi người đều an toàn. May mắn thay, cô đã chạy đủ nhanh để tóm lấy người đàn ông vừa rồi. Nếu không, con dao đã cắm vào lưng cậu bé mặc đồ trắng.
Cô đã cứu người và điều đó thật đáng giá. Dù cho bây giờ cô rơi vào tình cảnh nguy hiểm, cũng rất đáng giá.
Đây là một hành động vì nghĩa diệt thân. Không phải là một cái chết vô nghĩa. Đó là một sự hy sinh, hy sinh anh dũng.
Lưỡi dao sắc bén chạm vào da thịt. Cô muốn nói gì đó, nhưng cổ họng bị nghẹn lại. Cô ho.
Người đàn ông trung niên càng siết chặt hơn: "Đừng giở trò!"
Khương Lâm Tinh: "Anh muốn thế nào? Anh trốn không thoát đâu."
Người đàn ông trung niên: "Tôi trốn không thoát thì cô cũng trốn không thoát." Người đàn ông trung niên đang điên cuồng.
Khương Lâm Tinh thì rất bình tĩnh: "Nếu anh muốn chết như vậy, tại sao không tự sát?" Nếu hắn ta muốn hành hung ai đó trên đường, chắc chắn hắn ta đang muốn chết.
Người đàn ông trung niên nói một câu rất buồn cười: "Tự tử là dấu hiệu của sự hèn nhát.”
“Nhưng mà bắt nạt kẻ yếu mới là vô cùng hèn nhát.”
Hắn ta lần đầu nhìn thấy, một người bị bắt làm con tin mà còn có thể cùng với hung thủ tranh luận. Hắn trừng mắt với cô: “Cô biết cái gì? Cho dù tôi có chết, tôi cũng sẽ kéo cô chôn cùng."
Cảnh sát tới rất nhanh.
Cảm xúc bộc phát của đàn ông trung niên còn nhanh hơn. Hắn nắm lấy mái tóc dài của Khương Lâm Tinh, buộc cô phải ngẩng đầu lên. Cô thực sự rất sợ đau, chỉ có thể nghiến răng chịu đựng.
Một cảnh sát đến để thương lượng.
Người đàn ông không nghe và hét lên. Hắn ngồi xuống, kéo Khương Lâm Tinh cũng ngồi xuống.
Cảnh sát: “Tôi sẽ làm con tin thay cho cô ấy.”
Khương Lâm Tinh hét lên: “Không cần lo cho tôi, bắt lấy hắn!” Ngay sau đó, lưỡi dao cắt vào da, máu chảy ra từ cổ cô.
Cảnh sát dừng lại, lùi về sau: "Bình tĩnh! Bình tĩnh!"
Khương Lâm Tinh lạnh lùng nói: "Tôi sợ đau. Nhưng nếu kỹ thuật dùng dao của anh đủ nhanh, tôi sẽ không sợ."
Người đàn ông trung niên choáng váng sau khi nghe điều này.
Một cảnh sát lén trèo qua hàng rào, lợi dụng sơ hở, nhảy xuống và giật lấy con dao của người đàn ông. Khi con dao rơi xuống đất, người đàn ông trung niên không thể nhặt nó lên được nữa. Hắn ta bị cảnh sát kéo đi.
Khương Lâm Tinh vẫn ngồi trên mặt đất, cố gắng chạm vào cổ, ngón tay cô run rẩy liên tục.
Một viên cảnh sát đi tới, quan tâm hỏi: "Thế nào? Cô không sao chứ?"
Cô lắc đầu. Trong khoảnh khắc vừa rồi, cô nghĩ mình thực sự sẽ chết.
Xe cấp cứu đã đến. Các bác sĩ đã cầm máu cho cô ngay lập tức.
Khương Lâm Tinh lúng túng, như thể có một con dao sắc bén trên cổ cô. Chỉ một chút là mọi chuyện đã xong.
*
Trên tầng bốn đối diện trường tiểu học, có một không gian khoa học viễn tưởng VR mở cửa thâu đêm.
Trì Cách chậm rãi xoay người muốn rời đi, bèn bị gọi lại: "Xảy ra chuyện, xảy ra chuyện rồi."
Một người đàn ông mặc áo xanh đứng ở trước cửa kính sát đất: "Có người bắt một cô gái làm con tin."
Người qua đường tự động tản ra. Người đàn ông trung niên và con tin trở thành trung tâm của sự chú ý. Từ cửa sổ kính sát đất, nhìn thoáng qua là thấy rõ.
Người đàn ông mặc áo xanh nói: "Cô gái này không phải đang thương lượng với kẻ xấu chứ? Cô ấy thật can đảm, không sợ nguy hiểm."
Trì Cách nghe thấy tiếng còi báo động.
Người đàn ông mặc áo xanh: "Công dân dũng cảm! Cô gái này thật biết điều.”
Trì Cách nhìn thật lâu mới lên tiếng: “Đúng vậy, thật biết điều"