"Đạo Hoa với Văn Đào sao còn chưa quay về?"
Trên chiếc xe ngựa ngoài bìa rừng, Nhan lão thái duỗi dài cổ thỉnh thoảng hướng về phía sâu trong rừng cây nhìn xem, vẻ mặt lo lắng hiện rõ.
Tôn bá cũng có chút nôn nóng: "Lão thái thái, không bằng để ta đi tìm xem sao?" Xe ngựa của tiêu cục một khắc* trước đã đi qua, bọn họ nếu còn không đuổi theo, sợ là sẽ không đuổi kịp.
Nhan lão thái thái khoát tay áo: "Đừng, nếu ngươi để mất dấu bọn họ, như vậy không hay rồi."
Ngay lúc này, má Tôn mừng rỡ kêu lên.
"Đã trở lại, đã trở lại rồi!"
Nhan lão thái thái cùng Tôn bá cũng vui mừng, rất nhanh quay đầu nhìn ra phía rừng cây, nhưng khi nhìn thấy Văn Đào trên lưng cõng theo một thiếu niên, Đào Hoa thì dìu một thiếu niên khác, nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, sắc mặt hai người đại biến.
"Nhanh, nhanh ra giúp bọn chúng." Nhan lão thái thái cơ hồ là mở miệng theo bản năng.
Tôn bá không nói hai lời, liền chạy về phía bốn người Đạo Hoa.
Có Tôn bá trợ giúp, bốn người Đạo Hoa rất nhanh liền leo lên xe ngựa.
Bốn người vừa lên xe, Tôn bá không đợi phân phó, đánh xe ngựa lao đi nhanh như bay.
Trong xe ngựa, Đạo Hoa không kịp cùng Nhan lão thái thái giải thích, nhanh chóng từ cái túi trong người lấy ra hai bình sứ nhỏ: "Tam ca, trước vén y phục lên, muội giúp hắn bôi thuốc."
Nhan Văn Đào lập tức nghe theo, chính là lúc chạm vào vết máu ở bụng của thiếu niên, tay có chút run rẩy.
Khi y phục của thiếu niên bị trúng đao được vén lên, một vết thương nhìn thấy rợn mình đập vào mắt mọi người. (editor: máu thịt be bét)
Thấy Đạo Hoa lỗ mãng giơ cái bình sứ lên chuẩn bị rắc thuốc lên vết thương của thiếu niên trúng đao, người thiếu niên còn lại rất nhanh giơ tay ra cản: "Thương thế của hắn quá nặng, trước tiên tìm đại phu khám xem, không thể tùy tiện bôi loạn thuốc được."
Đạo Hoa trừng lớn hai mắt: "Bây giờ đi đâu tìm đại phu? Chờ ngươi tìm được đại phu rồi, thì hắn đã chảy hết máu mà chết rồi."
Thiếu niên cũng biết là bây giờ không thể tìm được đại phu, nhưng trong lòng thật sự là không an tâm.
Thiếu niên kia là vì cứu hắn mới bị thương, đừng nói là bọn họ không chết ở trong tay bọn buôn người, ngược lại bởi vì dùng sai thuốc mà chết, kia rất oan ức.
"Nhưng mà, nhưng mà ngươi cũng không thể tùy tiện dùng loạn thuốc a?"
"Cái gì dùng loạn thuốc, ta đây dùng là thuốc cầm máu tốt nhất!" Thiếu niên bị thương vì mất máu quá nhiều, giờ phút này sắc mặt bắt đầu trắng bệch, Đạo Hoa trong lòng sốt ruột, lại thấy thiếu niên lôi kéo tay nàng không buông, tay kia duỗi ra, trực tiếp đem người đẩy ra.
Nếu là ở thời điểm bình thường, thiếu niên chắn chắn sẽ không bị đẩy ra, nhưng giờ phút này, hắn bị bọn buôn người bỏ đói đã mấy ngày, cộng thêm lúc nãy đánh nhau một trận sống chết với phụ nhân kia, thân thể đã sớm không còn tí sức lực nào.
Thiếu niên bị đẩy ra, đầu đυ.ng vào thành xe, mặt mũi tối sầm, ngất xỉu, hết cách ngăn cản Đạo Hoa đem cái thứ bột phấn không biết là gì kia hướng lên người thiếu niên trúng đao rắc lên.
Trong xe ngựa yên lặng, Đạo Hoa chuyên tâm rắc thuốc.
Trong lúc này, Nhan lão thái thái không nói gì, đợi cho đến khi Đạo Hoa đem thuốc rắc xong, thiếu niên trúng đao không còn hôn mê nữa, bà mới giận giữ trừng mắt liếc nhìn Đạo Hoa cùng với Nhan Văn Đào.
"Tổ mẫu, người đừng tức giận, sau này Đạo Hoa cũng không dám nữa."
"Trên trời dưới đất, còn có chuyện ngươi không dám làm? Ngươi nói ngươi, lá gan lớn sao lớn như vậy? Kia chính là bọn buôn người tâm địa độc ác, ngươi có thể tưởng tượng qua không, nếu vạn nhất bọn người kia tóm được ngươi, sẽ có hậu quả gì?"
"Còn có ngươi, Nhan Văn Đào, Đạo Hoa không hiểu chuyện, ngươi cũng không hiểu chuyện? Còn tận sức đi theo nàng hồ nháo."
"Tổ mẫu, ta sai rồi."
"Ngươi đúng là sai rồi."
Tiêu Diệp Dương giờ phút này vẫn còn ngu người (do bị đập đầu) ở bên trong xe ngựa mơ hồ nghe được ba người thấp giọng nói chuyện,vừa mới đầu cậu còn có chút mờ mịt, chờ đến lúc cậu nhớ ra, cậu hình như đã trốn thoát khỏi bọn buôn người, lập tức thanh tỉnh, mãnh liệt trừng lớn hai mắt.
Đây là một chiếc xe ngựa có chút cũ kỹ, vừa nhìn liền biết không phải là của quý nhân đại gia gì.
Giờ phút này trong xe ngựa chỉ có hắn cùng thiếu niên trúng đao.
Nhìn thấy thiếu niên trúng đao hô hấp vững vàng, sắc mặt cũng không tái nhợt như lúc trước, Tiêu Diệp Dương nhẹ nhàng thở ra.
"Ây dô, ngươi tỉnh?"
Đột nhiên, mành xe bị xốc lên, phía trước xuất hiện, chính là thằng nhóc đã dùng một cục đá đập ngã kẻ buôn người kia.
Thằng nhóc đầu tiên là nhìn cậu một cái, sau đó lại nhìn thiếu niên trúng đao, lúc này mới từ bên trong xe ngựa lấy ra một bầu hồ lô nước, đưa cho cậu.
Thấy thiếu niên nhìn chằm chằm mình, cũng không tiếp lấy hồ lô đựng nước, Đạo Hoa ném lại một ánh mắt coi thường.
Thằng nhóc con, giờ này mới bắt đầu cảnh giác.
"Uống đi, không có độc."
Tiêu Diệp Dương do dự một chút, cầm lấy hồ lô nước, cậu không phải lo lắng có độc hay không, chính là từ nhỏ cậu đã được giáo dưỡng, tốt nhất là không được tùy ý lấy đồ của người khác.
Chính là hiện tại, cậu thật sự đói đến hoảng.
Giáo dưỡng và vân vân, trước đặt qua một bên.
"Ừng ực ừng ực ~"
Tiêu Diệp Dương một hơi uống hơn nửa bầu, nếu không phải nhìn thấy thằng nhóc đối diện mặt đều phồng lên, sợ là cậu đã trực tiếp uống hết.
Ngượng ngùng đem hồ lô nước trả về, vì để giảm bớt xấu hổ, cậu có chút không tự nhiên hỏi: "Đây là nước gì vậy?" Uống ngon thật!
Mặt dù từ nhỏ đến lớn cậu sống ở nơi tôn quý nhất thế gian, có thứ gì tốt đều đã thấy qua, nhưng những đồ ăn thức uống kia, thật đúng là không có cái nào hơn được nước trong hồ lô này.
Hơn nữa, sau khi uống xong, thân thể vốn suy yếu tựa hồ còn có một chút lực lượng.
Là cậu bị ảo giác sao?
Cho dù là thuốc bổ tốt nhất cũng không có kỳ diệu như vậy!
Hồ lô không lớn, Đạo Hoa sau khi cầm lại, lấy tay lắc lắc, lập tức phát hiện nước bên trong còn lại nhiều ít, mặt liền suy sụp một chút.
Trong bầu hồ lô cũng không phải cái gì cao sang lắm, mà chính là nước gạo rang.
Nhưng nước gạo này, cùng nước gạo khác nguyên liệu không giống nhau, ở đây là Đạo Hoa dùng gạo trong không gian của nàng sản xuất ra để làm.
Đúng vậy, không gian.
Xuyên thai đến cổ đại, lão thiên gia phỏng chừng là sợ nàng ở cổ đại sống không nổi, liền cho nàng một cái bàn tay vàng - không gian, một đóa hoa lúa màu xanh biếc, lặng lẽ sinh trưởng trong lòng bàn tay phải của nàng.
Không gian không lớn, linh tuyền, cơ duyên tu luyện, .... cũng đừng có nghĩ tới. Bên trong chỉ có ba khối đất, hoàng thổ, hồng thổ và hắc thổ địa, mỗi khối đất chỉ rộng trên dưới một mẫu.
Không gian này rất hố* người a, cần phải thường xuyên hấp thụ cỏ cây chi khí, trong đó khí của hạt lúa là tốt nhất.
Nói tóm lại, chính là cô phải tiếp xúc với thiên nhiên nhiều chút, như vậy hoa lúa trong lòng bàn tay cô mới có thể sáng bóng, tươi đẹp như ngọc.
Hoa lúa càng sáng bóng, thổ nhưỡng trong không gian càng phì nhiêu màu mỡ, trồng ra đồ ăn, dinh dưỡng lại càng cao.
Cô lần đầu tiên phát hiện ra cái không gian của chính mình, là vào lúc nửa tuổi.
Khi đó, cô không thể ra khỏi cửa, tiếp xúc được cỏ cây chi khí, ở trong không gian ba khối thổ địa, so với thổ địa ở phương Bắc đang khô hạn nứt nẻ cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Sau khi cô biết bò biết chạy, liền bắt đầu chuyên tâm tăng độ phì nhiêu của mảnh đất trong không gian.
Này một tăng, chính là chín năm.
Thời gian không phụ lòng người, hiện giờ đất đai trong không gian trồng ra đồ ăn, chất lượng tuyệt đối cao hơn bên ngoài vài lần.
Nước gạo đựng trong bầu hồ lô này là nàng cố ý chuẩn bị cho Nhan lão thái thái.
Mấy năm nay, tuy rằng nàng không có việc gì liền cho lão thái thái ăn những thực vật được gieo trồng trong không gian, thân thể kia của lão thái thái so với những lão nhân bình thường khác tốt hơn rất nhiều, nhưng bà rốt cuộc cũng là người lớn tuổi, lần này đi xe ngựa hơn nửa tháng lộ trình, thân thể vẫn là có chút không chịu nổi.
Bây giờ hay rồi, nước gạo của nàng bị người ta uống gần hết!
Đạo Hoa trừng mắt liếc nhìn Tiêu Diệp Dương một cái, nghĩ đến trong xe còn có một người đang hôn mê, dứt khoát đem nước gạo còn dư lại trong hồ lô đưa cho hắn đi đút cái tên đang bị thương kia.
-----------
Chú thích
*một khắc : mười lăm phút
*hố người : bẫy người, gây khó khăn cho người khác