"Đạo Hoa, muội phương tiện đi, huynh qua bên cạnh giúp muội canh chừng.
Xuống xe ngựa, Đạo Hoa lôi kéo Nhan Văn Đào chui vào rừng cây bên đường.
"Suỵt!"
Đạo Hoa khom người ra hiệu im lặng, ý bảo Nhan Văn Đào đừng mở miệng nói chuyện, ngón tay hướng về vệ đường trước mặt chỉ chỉ.
"Làm sao vậy?"
Nhan Văn Đào theo bản năng hạ thấp thanh âm.
Đạo Hoa thấp giọng nói: "Nhìn thấy chiếc xe ngựa kia không, xem có giống chiếc trong ngôi miếu đổ nát kia không? Chúng ta đi qua đó nhìn xem."
Nhan Văn Đào nghĩ cũng không nghĩ, lập tức lắc đầu: "Không được! Đạo Hoa, muội nghe tam ca, phương tiện xong rồi chúng ta mau nhanh chóng quay về, tổ mẫu vẫn còn đợi, đừng làm bà lo lắng, những chuyện khác, không phải là việc chúng ta có thể quản."
Cậu cũng không còn nhỏ nữa, thế đạo gian nguy cậu cũng nghe được không ít.
Ở trong ngôi miếu đổ nát, ngay cả những người có bản lĩnh trong tiêu cục đều không muốn bận tâm nhiều, bọn họ tốt nhất vẫn không nên lội vào vũng nước đυ.c này.
Đào Hoa trầm tĩnh lại.
Theo lý trí mà nói, cô quả thật không nên xen vào việc của người khác.
Nhưng nghĩ đến việc những tiểu hài tử trong xe ngựa kia có thể bị bọn buôn người bán đến những nơi mờ ám, trong lòng cô vô cùng day dứt.
"Tam ca, chúng ta lần mò đi qua xem một chút, vừa rồi ta đã nhìn kỹ, hai tên tráng hán ngày hôm qua không có ở đây, chỉ có phụ nhân ở lại giữ xe ngựa, một mình ả ta, muội có thể ứng phó được."
"Muội?" Nhan Văn Đào không khách khí mà liếc mắt đánh giá diện mạo nhỏ xinh của nàng, trong mắt, trên mặt, tràn đầy hoài nghi.
Đạo Hoa cố gắng ưỡn ngực ra, nói: "Muội có khí lực lớn bao nhiêu huynh lại không phải không biết."
Nhan Văn Đào tức giận nói: "Khí lực kia của muội thì tính cái gì, cũng chỉ hơn tiểu cô nương bình thường một chút, huynh chỉ dùng một tay cũng có thể đánh muội nằm bò."
"Trời ơi, Tam ca, trước đừng nói này đó, cơ hội thoáng qua, đợi hai tên kia quay về, chúng ta thật sự cái gì cũng không làm được, huynh nghĩ lại xem, đổi lại người bị bắt ở trong xe ngựa là muội, hay là tiểu hài tử nhỏ như Văn Huy, huynh nỡ lòng nào nhìn bọn chúng bị lừa bán sao?
Rốt cuộc vẫn là có lòng thương người, Nhan Văn Đào nghe xong buồn bực gãi đầu, cuối cùng đành chịu nói: “Chỉ đi qua nhìn một chút, có thể giúp được bọn họ liền giúp, không giúp được ngay lập tức rút lui ."
Đạo Hoa gật mạnh đầu: "Muội biết, muội bảo đảm."
Lão thiên gia có lẽ cũng đang giúp bọn họ, ngay lúc hai người lặng lẽ tiến đến chiếc xe ngựa, thì nó lại có thể tự mình lao nhanh vào rừng cây.
Ngay sau đó, cổ xe ngựa lắc lư dữ dội.
Một lúc sau, hai thiếu niên khoảng mười tuổi, đôi tay bị trói ở sau lưng nhảy xuống xe, nghiêng ngả lảo đảo hướng về chỗ sâu trong rừng cây chạy trốn.
"Hai thằng nhãi con đáng chết, dám đánh lén lão nương, để ta tóm được, ta nhất định lột da chúng mày."
Thân hình bưu hãn của phụ nhân kia cũng nhảy xuống xe ngựa, nhanh chóng đuổi theo vào rừng.
Nhìn thấy một màn này, Đạo Hoa hai mắt sáng ngời, "tạch" một tiếng đứng lên, co cẳng chạy về phía xe ngựa.
Nhan Văn Đào muốn cản cũng không kịp, chỉ có thể chạy theo qua đó.
"Phanh!"
Đạo Hoa đem cửa xe ngựa mở ra, liền nhìn thấy bảy tám tiểu hài tử bị trói gô chen chúc trong thùng xe, kinh hoàng nhìn bọn chúng.
"Tam ca, nhanh, nhanh cởi trói cho bọn chúng."
Đạo Hoa nhanh chóng đem chủy thủ buộc ở bắp chân lấy ra, nhảy lên xe ngựa, liền bắt đầu cắt dây thừng trên người đứa trẻ.
Nhan Văn Đào nhìn Đạo Hoa rút ra chủy thủ, sửng sốt một chút: "Đạo Hoa, muội như thế nào còn mang theo chủy thủ vậy?"
Đạo Hoa đầu cũng không quay lại, trả lời: "Xuất môn đi ra ngoài, sao có thể không chuẩn bị một hai vũ khí phòng thân? Tam ca, trước khoan hãy nói, tốc độ nhanh lên, phụ nhân kia sắp quay lại đấy." Liền nhìn về mấy tiểu hài tử trong xe, hỏi: "Còn nhớ rõ nhà của mình ở đâu không?"
Tiểu hài tử trong xe đầu tiên là gật đầu, sau lại lắc đầu.
Thấy vậy, Đạo Hoa có chút đau đầu.
Những tiểu hài tử này, đứa lớn nhất hơn mười, đứa nhỏ chỉ có bảy tám tuổi.
Nghĩ nghĩ, Đạo Hoa vội vàng đem túi tiền bên người lấy xuống, phân phát cho mỗi đứa nhỏ một nén bạc: "Đợi lát nữa sau khi xuống xe ngựa, mọi người chia ra nhiều hướng khác nhau để chạy, đến thị trấn liền chạy vào, sau đó đi tìm quan phủ, để bọn họ đưa các ngươi về nhà, ngàn vạn lần đừng để bị bắt nữa."
Lúc này, Nhan Văn Đào đã đem tất cả dây thừng trên người bọn nhỏ cởi ra: "Đạo Hoa, chúng ta phải rời đi ngay." Nói xong, một phen lôi kéo Đạo Hoa, nhảy xuống xe ngựa.
"Chúng ta chỉ có thể giúp các ngươi đến đây, các ngươi cũng mau chạy trốn đi." Đối với nhóm tiểu hài tử này nói một câu, cũng không chờ bọn chúng phản ứng gì, Nhan Văn Đào liền lôi kéo Đạo Hoa bỏ chạy.
"Tam ca chạy chậm một chút."
Đạo Hoa một bên bị Nhan Văn Đào lôi kéo chạy, một bên quay đầu lại nhìn xem.
Nhìn thấy những tiểu hài tử này đều thông minh chạy đi rồi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cổ đại không thể so với hiện đại, cô cũng không biết làm như vậy có thể giúp bọn nhỏ hay không.
Chỉ có thể cầu nguyện cho bọn nhỏ đều có thể quay về bên cạnh cha mẹ của chính mình.
Đột nhiên, một tiếng hét thảm thiết truyền đến từ rừng cây cách đó không xa.
Nhan Văn Đào bị Đạo Hoa kéo lại: "Tam ca, vẫn còn hai người."
"Hai người kia không quản được, muội không nhìn thấy phụ nhân kia đuổi theo bọn họ sao ?" Nhan Văn Đào không thể không nói, kéo Đạo Hoa rời đi.
"Tam ca, chúng ta đi qua nhìn một chút thôi, nói không chừng có thể giúp đỡ được thì sao."
"Muội đó!"
Nhan Văn Đào bị Đạo Hoa quấn lấy cũng không có cách nào khác, đành phải bất chấp tất cả mang theo nàng đi về phía phát ra tiếng hét ban nãy.
Chẳng mấy chốc, hai người nhìn thấy phía sau lùm cây có ba người đang vật lộn.
Phụ nhân bưu hãn kia ngồi trên người một thiếu niên, gắt gao tóm chặt cổ thiếu niên.
Bởi vì khó thở, thiếu niên hai mắt lồi lên, gương mặt nghẹn đỏ, gân xanh nổi lên.
Người thiếu niên còn lại nằm trên mặt đất, hai chân gắt gao cuốn chặt cái cổ của phụ nhân.
Ba người cứ như vậy cuộn thành một đoàn cùng nhau.
Nhìn thấy một màn này, Đạo Hoa không nói hai lời, liền nhặt dưới chân một cục đá to bằng quả bóng rổ, hướng lên đầu phụ nhân đập xuống một cái.
Đợi đến khi Nhan Văn Đào phản ứng lại, phụ nhân kia đầu đã nở hoa, ngã xuống mặt đất bất tỉnh.
Máu tươi từ trên đầu phụ nhân phun ra, màu máu đỏ tươi đập vào mắt khiến Đạo Hoa hơi giật mình, bất quá rất nhanh, nàng liền bỏ qua, tiến tới đẩy phụ nhân ra, cứu thiếu niên bị đè bên dưới.
"Tam ca, đừng thất thần nữa, mau cứu người!"
Nhan Văn Đào lấy lại tinh thần, vội vàng đi tới đỡ người thiếu niên, mới vừa nâng dậy, chợt nghe Đạo Hoa kêu lên sợ hãi.
"Trời ơi, ngươi bị trúng đao?"
Đạo Hoa sững sờ nhìn vết máu thấm ra bên ngoài bụng thiếu niên.
Thiếu niên vô cùng suy yếu: "Các ngươi mau đi đi, hai tên đại hán kia sẽ trở lại."
Đạo Hoa nhìn thoáng qua thiếu niên còn lại, lại nhìn Nhan Văn Đào, nhất thời không biết nên làm sao bây giờ?
Bỏ lại thiếu niên này, hắn sợ là phải chết không thể nghi ngờ.
Lúc này, ven đường truyền tới tiếng kêu gọi.
Thiếu niên còn lại kia sắc mặt đại biến: "Hai tên kia quay trở lại, đa tạ các ngươi đã ra tay cứu giúp, các ngươi mau rời đi, ta dẫn hắn vào trốn trong rừng cây." Nói xong, liền đỡ thiếu niên bị trúng đao.
Nhìn thấy hắn suy yếu tay chân không còn chút sức lực, Đạo Hoa né chân: "Tam ca, huynh cõng người đi, chúng ta trở về."
Nhan Văn Đào ném lại một ánh mắt cho Đạo Hoa, cắn răng khom người xuống, vác thiếu niên trúng đao lên vai, nhanh chóng chạy về phía xe ngựa nhà mình.
Đạo Hoa đỡ lấy người, vội vàng leo lên.
-------
Chú thích
*thế đạo gian nguy: trên đời có nhiều việc nguy nan, nguy hiểm