Nhan gia thôn.
Đại viện Nhan gia.
Đạo Hoa ngồi ngay ngắn ở chính phòng, nghiêm túc ghi chép sổ thu hoạch mùa vụ năm nay.
Nhan lão thái thái ngồi ở một bên, vẻ mặt từ ái, nhìn tôn nữ cẩn thận tỉ mỉ ghi chép sổ thu hoạch thật rành mạch rõ ràng, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ đắc ý và kiêu ngạo.
Bà biết rõ người ở trong thôn vụиɠ ŧяộʍ nói bà thiên vị, bỏ qua tôn tử không thương, lại cứ khăng khăng đem một tiểu nha đầu thương yêu đến tận xương tủy.
Thật là, những người đó cũng không nhìn xem, Đạo Hoa nhà bà chính là cô gái khiến người ta yêu thích, không chỉ lớn lên xinh đẹp, còn đặc biệt có số mệnh vượng gia*.
Vừa chào đời, lão cha hai năm liền đều thi rớt của nàng ngay lập tức trúng cử, năm thứ hai lại đề tên bảng vàng, là một trong tam giáp đồng tiến sĩ, còn được bổ nhiệm chức thất phẩm huyện lệnh.
Kể từ lúc đó, Nhan gia vốn chỉ có thể coi là một gia đình thường thường ở Nhan gia thôn, năm qua năm bắt đầu làm ăn khấm khá hơn, dần dần thịnh vượng.
Trừ bỏ điều này, nha đầu kia còn có trái tim đặc biệt ấm áp, ấm áp đến nỗi hòa tan lòng người.
Lão gia tử mất sớm, bà còn trẻ liền trở thành quả phụ, vì nuôi lớn bốn đứa con, bà chỉ có thể làm ngày làm đêm, quanh năm suốt tháng như vậy, thân thể đã sớm suy kiệt.
Năm đại nhi tử được bổ nhiệm làm huyện lệnh, bà cảm thấy cuối cùng đã có thể ăn nói với lão gia tử nơi chín suối, phiền muộn trong lòng được tháo gỡ, sau đó thân thể liền xuống dốc.
Từ đó về sau, bà không thể làm việc nặng được, lúc bình thường cũng có thể thở gấp, thuốc thang không ngừng.
Khi đại nhi tử đi nhậm chức, Đạo Hoa được giữ lại quê nhà, một mặt là do lúc đấy cô bé còn nhỏ, không thích hợp bôn ba đường xa; mặt khác, bé con Đạo Hoa trắng trẻo dễ thương lại hiểu chuyện, đại nhi tử nhìn thấy lão thái thái yêu thích nàng như vậy, liền cố ý để cô bé ở lại hiếu thuận bà.
Lúc nha đầu kia được năm tuổi, cũng không biết nghe tin tức ở đâu, nói là trên một ngọn núi cách đó hơn mười dặm, có một cái miếu sơn thần, hòa thượng trong ngôi miếu đó có thể trị được bệnh của bà, liền tự mình vụиɠ ŧяộʍ từ trong thôn trực tiếp đi tới cửa miếu sơn thần xin thuốc.
Vào ngày tam phục*, mặt trời như thiêu như đốt, đến người trưởng thành còn cảm thấy nóng rát, huống hồ là một đứa bé nhỏ yếu như vậy.
Khi nhìn thấy tiểu Đạo Hoa chạy đến mấy chục dặm đường, nghiêng ngả lảo đảo ôm thuốc xin được trở về, trái tim bà như thắt lại, từ trước đến nay chưa có ai khiến bà đau lòng như vậy.
Nói đến cũng kì quái, từ đó về sau, thân thể bà thật đúng là tốt lên từng ngày, hiện giờ đi ra ngoài, có ai không nói sức khỏe bà tốt, tinh thần cũng tốt. Cho dù là phụ nhân trẻ tuổi cũng chưa chắc vượt qua bà.
Nha đầu kia chính là tiểu phúc tinh của bà.
***
"Tổ mẫu, thu hoạch từ 200 mẫu ruộng nhà chúng ta đều phải đưa đến huyện Lâm Nghi sao?". Đạo Hoa sau khi đem kết quả thu hoạch năm nay tính toán xong, liền ngẩng đầu hướng lão thái thái hỏi.
Huyện Lâm Nghi chính là nơi cha nàng nhậm chức.
Nhan lão thái gật đầu, nói: "Phương Bắc có rất nhiều nơi năm trước náo loạn vì hạn hán, huyện Lâm Nghi chếch về phương Bắc, mặc dù không gặp đại hạn, nhưng thu hoạch cũng không tốt lắm, chúng ta đem lương thực gửi qua đó, một phần để nhà dùng, một phần bán lấy bạc."
Đạo Hoa thở dài một hơi, ra vẻ từng trải nói: "Xem ra cuộc sống thường ngày của cha cháu trôi qua cũng không được tốt cho lắm."
Thiên tai nhân họa, cho dù là ở hiện đại, cũng không dễ dàng gì đối phó.
Nhan lão thái thái: "Biết phụ thân cháu sống không dễ dàng gì, sau khi tới huyện Lâm Nghi rồi, cháu nên gần gũi thân thiết với phụ thân cháu hơn."
Tôn nữ từ khi sinh ra đến bây giờ đều không sống cùng thân sinh phụ mẫu, bình thường cũng không nghe nhắc đến, bà cũng có phần lo lắng, sợ tôn nữ cùng phụ mẫu của chính mình bất hòa.
Bà già rồi, tôn nữ sau này lớn lên vẫn phải trông chờ vào cha nương nàng, sau khi đến huyện Lâm Nghi, bà vẫn nên dành chút tâm tư kéo cảm tình của hai cha con nàng gần lại.
Đạo Hoa bĩu môi: "Phụ thân bên người đã có nữ nhi bảo bối rồi, ông ấy như thế nào hiếm lạ cháu."
Nhan lão thái thái tức giận trừng mắt liếc nhìn tôn nữ một cái: "Như thế nào, ngươi cảm thấy chính mình không so được con gái thϊếp thất dưỡng ra kia?" Tuy rằng đều là tôn nữ, thật ngại quá, chính là bà thiên vị đấy, đừng cho là đại nhi tử gửi thư nói tiểu thϊếp kia sinh được một cặp long phượng thai tốt như thế nào, ở trong mắt bà, không ai có thể vượt qua Đạo Hoa.
Đạo Hoa bỗng chốc đứng lên, ngẩng đầu, dõng dạc tuyên bố: "Cháu mà không bằng nàng ta? Cháu mới khinh thường so sánh thôi." Cùng với một tiểu oa nhi so sánh, nàng mất mặt nha!
Tuy rằng thân thể hiện tại của chính mình cũng là một tiểu oa nhi, nhưng nội tâm chính là một người trưởng thành từng trải đó.
Nhan lão thái thái buồn cười nhìn tôn nữ đang tỏ vẻ uy phong, trấn an nói: "Đem tiểu tâm tư giấu trong bụng đi, cháu là Nhan gia đích tôn trưởng nữ, ai cũng không vượt qua được cháu."
Đạo Hoa liền bổ nhào vào lòng Nhan lão thái thái, trong mắt tràn đầy ý cười: "Đại ca cũng không vượt qua được sao?"
"Cháu cái đồ tiểu quỷ này!".
Nhan lão thái thái chỉ tay lên trán Đạo Hoa.
"Đó là đại ca ruột thịt của cháu đấy, cháu còn muốn tranh sủng với nó?"
"Dù sao người tổ mẫu yêu thương nhất cũng chỉ có thể là Đạo Hoa." Cô bé tựa đầu chôn ở trong lòng ngực lão thái thái, cười xấu xa nói.
Đối với người bà này, là người đầu tiên mà lúc nàng mở mắt chào đời nhìn thấy, cũng là người sau đó nuôi nấng nàng, các hành động chọc cười làm nũng, vân vân và mây mây, nàng làm đã muốn thuần thục đến không thể thuần thục hơn nữa.
"Đúng, lão bà tử ta thích nhất là nha đầu điên nhà ngươi." Nhan lão thái thái vừa sủng nịch vừa bất đắc dĩ lắc đầu.
"Nương!"
Đúng lúc này, phu phụ Nhan Trí Cường đi đến.
Đạo Hoa rời khỏi vòng tay của lão thái thái, hướng tam thúc tam thẩm chào hỏi, sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống một bên.
Nhan gia lòi ra một vị Huyện thái gia, quy củ trong nhà so với người trong thôn phải nhiều hơn một ít.
Trưởng bối nói chuyện, tiểu bối mặc dù không cần tránh mặt, nhưng cũng không được tùy ý xen mồm.
Nhan Trí Cường: "Nương, lương thực của chúng ta đã được sắp xếp xong rồi."
Nhan lão thái thái gật đầu, tam nhi tử làm việc từ trước đến nay đều cẩn thận chu đáo, không cần bà phải bận tâm gì: "Tốt lắm, vậy ngày mai các con liền xuất phát đi."
Nhan Trí Cường hơi có chút do dự: "Nương, hay là con ở lại cùng đi với người đi?"
Nhan lão thái thái trừng mắt liếc nhìn tam nhi tử một cái: "Lương thực nhiều như vậy, ngươi ở lại ai trông?"
"Vậy con ở lại với nương." Ngô thị vội vàng tiếp lời.
Lương thực vận chuyển bằng đường thủy, phải đi trước một bước, nếu nàng cùng tam đương gia đều đi rồi, còn lại mẫu thân, Đạo Hoa, Văn Đào đơn độc khởi hành, nếu trên đường xảy ra bất trắc gì, bọn họ làm sao ăn nói với đại ca?
Nhan lão thái thái khoát tay áo, nói: "Văn Huy còn nhỏ, cần con chăm sóc, ta cùng Đạo Hoa, Văn Đào cùng nhau đi, còn có lão Tôn đi cùng, dọc theo đường đi chúng ta sẽ cẩn thận, không có chuyện gì đâu."
Nhan Trí Cường nhìn thấy mẫu thân đã quyết định chủ ý, cũng không tiện nói thêm nữa.
Lão thái thái dựa vào chính mình, đem bốn huynh muội bọn họ nuôi lớn, còn nuôi dưỡng ra một vị Huyện thái gia, từ trước đến nay nói một không nói hai, chuyện đã định thì rất khó thay đổi chủ ý của bà.
Ngày hôm sau, phu phụ Nhan Trí Cường mang theo tiểu nhi tử Văn Huy mới sáu tuổi khởi hành đến huyện Lâm Nghi trước.
Tộc nhân Nhan thị có rất nhiều người đến tiễn.
"Trí Cường à, về sau các ngươi nhớ thường xuyên về thăm quê nhà đó."
"Tam gia gia, yên tâm đi, mỗi năm chúng ta đều sẽ trở về, người quên chúng ta còn phải tế tổ nữa mà."
"Trí Cường này, về sau nếu phát tài rồi, cũng đừng quên các hương thân này a."
"Sẽ không quên, sẽ không quên."
“.”
Dưới sự đưa tiễn của đám đông, phu phụ Nhan Trí Cường cùng xe ngựa càng chạy càng xa.
Cùng lúc đó, tại đại viện Nhan gia, Nhan Vân Khê - tôn nữ của tộc trưởng, hâm mộ nhìn Đạo Hoa đang thu thập hành lí.
"Đạo Hoa, sau khi đến huyện Lâm Nghi, ngươi chính là tiểu thư quan gia rồi."
Đạo Hoa bị lời nói của tiểu cô nương chọc cười, quay đầu lại cười đáp: "Không đi huyện Lâm Nghi, ta cũng vẫn là một thiên kim Huyện lệnh nha."
Nhan Vân Khê bị chặn họng, bĩu môi.
Là tôn nữ của tộc trưởng, ở Nhan gia thôn, tất cả tiểu hài tử đều nịnh bợ lấy lòng nàng, chỉ trừ một người, nàng cố gắng thế nào cũng không thể vượt qua.
Người này không ai khác chính là Nhan Đạo Hoa trước mặt.
Nhìn thấy Đạo Hoa môi đỏ răng trắng, làn da trắng nõn mịn màng như thoa phấn, Nhan Vân Khê trong lòng chua lòm, sự ganh tị lộ rõ trên mặt.
Cũng không biết người này làm thế nào lớn lên? Bình thường thấy nàng không có việc gì liền thích ở ngoài ruộng đồng hoang dã, nhưng làn da có bị phơi nắng cũng không đen, thực làm người ta đỏ mắt.
Phải biết rằng, nàng cũng như các tiểu cô nương khác trong thôn, vừa ra khỏi cửa là sẽ bị nắng táp cho đen.
So diện mạo, so không nổi;
So gia thế, gia gia nàng là tộc trưởng Nhan thị, nhưng cha người ta lại là Huyện lệnh Đại lão gia.
Nàng thật sự là từ đầu đến chân, đều so không bằng được.
Mỗi lần đứng cùng chỗ với Đạo Hoa, nàng đều cảm thấy tự biết xấu hổ, loại cảm giác này khiến cho nàng rất không thoải mái, vì thế, nàng tuyệt đối không thích chơi cùng Đạo Hoa, càng không muốn cho các tiểu hài tử khác trong thôn chơi với nàng.
Lần này nếu không phải gia gia bắt nàng đến tiễn Đạo Hoa, nàng mới không muốn đặt chân vào đại viện Nhan gia đâu.
Nghĩ đến lời nói của gia gia cùng phụ thân, Nhan Vân Khê nhịn không được ghen tị, nói: "Đạo Hoa, ta xem ngươi cũng không đảm đương nổi danh hiệu thiên kim Huyện lệnh này bao lâu. Gia gia ta nói, cha ngươi đã giữ chức tri huyện ba nhiệm kỳ rồi, tri huyện cũng phải tham gia khảo hạch, nếu không hợp cách, là sẽ bị bãi miễn."
Đạo Hoa dừng lại động tác thu thập, quay đầu nhìn về phía tiểu cô nương.
Ngàn vạn lần đừng coi thường các tiểu cô nương cổ đại, các nàng tâm tư cẩn thận, có đôi khi khiến nàng người trưởng thành này cũng phải cam bái hạ phong.
"Chuyện nhà ta không khiến ngươi nhọc lòng lo lắng, cha ta ngày sau nhất định quan trường hanh thông. Ngươi còn có việc gì khác không? Ta còn rất nhiều đồ đạc cần thu thập. Cửa ở bên phải, không tiễn !"
Nói xong, bỏ lại tiểu cô nương một mình, tiêu sái bước đi ... thu thập đồ đạc tiếp chớ sao.
------------
Chú thích:
*vượng gia: mang đến sự thịnh vượng, ấm no, làm ăn phát đạt cho gia đình
**tam phục: thời kỳ nóng nhất trong năm