Hàn Môn Đích Nữ Hữu Không Gian

Chương 2: Xuyên thai

"Ngươi còn biết đường về à?"

Vừa đặt chân đến bậc cửa, cái trán Đạo Hoa đã bị gõ một cái thật đau.

"Ai da, Tam ca cứu mạng với, tổ mẫu không thương Đạo Hoa nữa rồi."

Giọng nói thanh thúy dễ nghe của thiếu nữ vang lên trong sân.

Tiếp theo đó, trong sân là một trận gà bay chó sủa.

"Nha đầu điên này, ba ngày không đánh ngươi, ngươi liền muốn dỡ luôn nóc nhà, đang là giữa trưa, nắng gắt như vậy ngươi không sợ bệnh lại đi phơi nắng, hở tí là chạy ra đồng, bộ ngoài ruộng lúa có vàng hay là có bạc, lại hấp dẫn ngươi như vậy?"

"Có vàng nha! Tổ mẫu, người xem kìa, hạt thóc có phải cùng với vàng đều giống nhau hay không ạ?"

"Vàng khè đấy? Khuê nữ nhà người ta chỉ hận không thể cả ngày đều ở trong phòng, ngươi thì ngược lại, có phải ngươi không đem chính mình phơi đen thành than, cả người liền cảm thấy không thoải mái đúng không?"

"Tổ mẫu, oan uổng quá, Đạo Hoa mới không muốn bị phơi thành cục than đâu, cháu dám chạy ra ngoài vì biết da cháu không thể nào phơi đen được nha, ai bảo cháu được di truyền làn da thiên sinh lệ chất của tổ mẫu chứ."

"Ngươi đừng có ba hoa, cho dù làn da có đẹp thế nào cũng bị ngươi phá cho tàn".

Thường ngày, trong sân nhỏ, lục y tiểu cô nương như con thỏ chạy quanh sân, phía sau là một lão thái bà, tinh thần minh mẫn, mái đầu không có lấy một sợi tóc tán loạn, bước đi như bay đuổi theo.

"Nhan Đạo Hoa, ngươi đứng lại đó cho ta."

"Không đâu, tổ mẫu đứng lại trước đi."

"Ta không tin lão bà tử ta hôm nay còn không bắt được tiểu nha đầu ngươi."

"Tổ mẫu, cháu sai rồi, về sau cháu không bao giờ dám đi ra ngoài lúc giữa trưa nữa."

"Còn về sau nữa, cho ngươi về sau này."

"Đừng mà tổ mẫu ~."

Nhìn thấy một già một trẻ, mặt không đỏ, hơi thở không suy, ngươi truy ta đuổi, mọi người đứng dưới mái hiên vẻ mặt bội phục.

"Mấy năm nay sức khỏe của nương càng ngày càng tốt hơn." Nhan gia lão tam Nhan Trí Cường cười nhìn hai người vui đùa ầm ĩ trong sân, phát biểu ý kiến.

Thê tử Ngô thị cũng cười, hùa theo chồng: "Còn không phải sao, chỉ cần có Đạo Hoa bên người, nương sẽ không có lúc nào nhàn rỗi, người vừa đứng dậy vận động, tinh thần tốt hơn thân thể tự nhiên sẽ tốt theo."

Nhan Văn Đào bất lực nhìn theo phụ mẫu nhà cậu đang đứng hóng chuyện, không hề coi là đây là chuyện lớn gì, nói: "Cha, nương, hai người khuyên nhủ nàng đi, trời nắng to như vậy, coi chừng lại bị cảm nắng."

Nghe nhi tử nói vậy, Nhan Trí Cường lúc này mới vội vàng thu hồi vẻ mặt tươi cười, bước nhanh vào sân, tóm lấy Đạo Hoa đã chạy đến mặt mũi đỏ bừng, quay đầu nhìn lão thái thái, nói: "Nương, con túm lấy Đạo Hoa cho người rồi, chúng ta vào nhà rồi hãy hảo hảo giáo huấn con bé."

Nhìn thấy tam thúc, cả người cường tráng, cánh tay đầy cơ bắp lộ ra bên ngoài, Đạo Hoa rất chi là thức thời, không vùng vẫy nữa, gương mặt đáng thương hề hề nhìn về phía tổ mẫu, bà ấy có chút thở dốc, bước nhanh lại đây.

"Ngươi nắm chặt như vậy làm gì, con bé mới bao lớn, sao có thể chịu được ngươi túm lên lên như vậy?"

Trông thấy tôn nữ bị lão tam vừa tóm vừa giơ lên như vậy, lão thái thái ngay lập tức cảm thấy không vừa ý, tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, cũng nhanh chóng đón lấy người trong tay hắn.

Nhan Trí Cường ngượng ngùng sờ chóp mũi, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Hắn biết trước sẽ có kết quả như vậy mà, Đào Hoa chính là bảo bối trong lòng lão thái thái, bà có thể mắng có thể đánh con bé, nhưng nếu người khác dám động đến Đạo Hoa thử xem, cho dù là người thân trong nhà, cũng sẽ bị bà mắng xói đầu.

"Đi, theo bà vào nhà."

Nhan lão thái thái trừng mắt nhìn trưởng tôn nữ nhà mình, kéo tay nàng lôi vào phòng.

Đạo Hoa lúc này không náo loạn nữa, vô cùng thân thiết dựa vào người lão thái thái, nỉ non: "Tổ mẫu, về sau cháu không dám nữa."

Nhan lão thái thái hừ lạnh một tiếng: "Còn dám, về sau cũng không còn cơ hội nữa. Cha nương cháu gửi thư đến, về sau bọn họ tự mình dạy dỗ cháu, ta xem cháu làm sao tự do thoải mái được?"

Nghe vây, Đạo Hoa vốn dĩ còn tươi cười, lập tức cả người suy sụp xuống: "Tổ mẫu, chúng ta có thể không đi được không? Cứ ở lại Nhan gia thôn, cháu cảm thấy cuộc sống hiện giờ rất tốt."

Nhan lão thái thái dùng tay chỉ lên trán tôn nữ của mình, chỉ hận rèn sắt không thành thép nói: "Cháu đấy, con nhà người ta muốn lên huyện thành còn không có cơ hội, ngược lại là cháu, cho cháu đi cháu còn không muốn."

Đạo Hoa bĩu môi: "Huyện thành nào có tự do tự tại như trong thôn."

Nhan lão thái thái hiểu rõ tính tình tôn nữ nhà mình, cũng không khuyên bảo điều gì, lôi kéo nàng đi đến trước bồn nước, chính mình tự tay vắt khăn vừa lau mặt cho nàng vừa nói: "Cháu ngày thường cũng không xấu lắm, cũng không đến nỗi đen lắm, bằng không về sau ngày nào cũng như vậy, bà xem cháu lớn lên làm sao gả đi được?"

Nghe được hai chữ "gả đi", Đạo Hoa trực tiếp run run một chút, đôi mắt ai oán nhìn lão thái thái: "Tổ mẫu, nói cái gì mà gả chồng với lập gia đình, cháu vẫn còn nhỏ mà!".

Ở cổ đại lăn lộn không dễ dàng gì, rõ ràng mới mấy tuổi đầu mà phải lo lắng đến việc lập gia đình sau này.

Nhìn thấy vẻ mặt khoa trương của tôn nữ, Nhan lão thái thái mỉm cười: "Nhỏ cái gì mà nhỏ, cháu năm nay đã chín tuổi rồi, cũng nên học chút quy củ đi. Năm trước, nương cháu gởi thư muốn đón cháu theo, cháu đều lấy lão bà tử này làm lý do, lừa gạt cho qua, thế nhưng bây giờ, cha nương người đều đón cả hai bà cháu, ta xem cháu còn lấy lý do gì để từ chối?".

"Cái gì chứ!". Đạo Hoa lắc lắc cánh tay lão thái thái, tức giận nói: "Người ta mới không tự dưng lấy tổ mẫu làm cái cớ, cháu đây chính là không nỡ rời xa tổ mẫu thôi."

"Đừng lắc nữa, lắc nữa bà lão ta choáng váng hết cả đầu." Nhan lão thái thái lôi kéo tôn nữ ngồi xuống.

Đạo Hoa nhìn Nhan lão thái thái, hỏi lại lần nữa: "Tổ mẫu, thật sự phải đi sao, không đi không được?"

Nhan lão thái thái gật đầu khẳng định: "Không đi không được. Cháu đấy, ta cũng không biết trong đầu cháu nghĩ cái gì. Trưởng thành ở trong thôn, ngày sau cháu chỉ có thể là thôn cô nhưng đi huyện thành cháu chính là tiểu thư quan gia, chính cháu suy ngẫm lại đi."

Đạo Hoa biết lần này sợ là không đi không được, liền cũng không rối rắm nữa mà hỏi: "Vậy tam thúc tam thẩm nhà bọn họ thì sao?"

Nhan lão thái thái: "Bọn họ cũng đi, phụ thân cháu gởi thư nói, lúc này hắn vẫn còn giữ chức vụ cũ, nương cháu ở bên kia mua một ít điền trang, nhà tam thúc cháu qua bên đó vừa vặn hỗ trợ trông nom một chút."

Đào Hoa hai tay xoa cằm, nghi hoặc hỏi: "Cha như thế nào còn chưa lên chức? Ông ấy làm chức huyện lệnh này đến lần thứ ba rồi a! Năng lực này có chút không được nhỉ!"

Nhan lão thái thái liếc xéo tôn nữ, sắc mặt sa sầm, hiển nhiên là lo lắng cho trưởng tử, thở dài, nói: “Cha con xuất thân nhà nghèo, căn cơ không vững, thân cô thế cô, con đường làm quan không có người nâng đỡ, muốn lên chức nào có dễ dàng như vậy."

Nghe tổ mẫu nói xong, Đạo Hoa không biết tiếp lời như thế nào.

Nàng tuy sống qua một đời, nhưng còn chưa được tiếp xúc qua quan trường.

Nhìn thấy lão thái thái cảm xúc có chút không ổn, liền vội vàng nói sang chuyện khác: "Tổ mẫu, vậy nhà này làm sao bây giờ ?"

Nhan lão thái thái bị dời đi sự chú ý: "Ta đã nghĩ xong rồi, ruộng nương trong nhà liền giao cho những người họ hàng đang khó khăn kia giúp trông nom chăm sóc. Về phần nhà cửa, ngũ phòng năm ngoái cứu được một người bị chặt đứt một bên chân, bình thường cũng rất khó tìm việc nuôi sống gia đình, liền để cho một nhà bọn họ dọn vào ở, trợ giúp trông coi nhà cửa."

Thấy Nhan lão thái thái đã tính toán xong hết rồi, Đạo Hoa hoàn toàn hết hi vọng hỏi: "Vậy chúng ta khi nào thì đi?".

"Sau khi thu hoạch xong vụ thu!" Nhan lão thái thái nhìn thấy sắc mặt tôn nữ lộ vẻ miễn cưỡng, xoa xoa đầu nàng nói: "Cháu đó, sinh ra ở trong phúc mà không biết hưởng, có người cha ruột làm huyện lệnh lão gia đón đi, cháu còn không tình nguyện."

"Cháu không có không tình nguyện."

Đạo Hoa trong lòng nói thầm, chính là nàng cũng không biết phải chung sống với bọn họ như thế nào.

Thời điểm nàng thai xuyên, tuổi nàng ở kiếp trước so với thân sinh phụ mẫu nàng kiếp này còn lớn hơn a.