[Đồng Nhân Harry Potter] Em Biết Là Đủ Rồi

Chương 31: Giáng Sinh

Một mùa giáng sinh nữa lại tới, đối với Ragnald là nhàm chán, lão Gellert trở về từ Đức, dẫn theo đội quân Thánh Đồ hùng hậu gia nhập hội Phượng Hoàng, tạm thời minh chứng cho việc lão ta cải tà quy chính, gây náo động thế giới phù thủy. Ragnald cũng không phải nghĩ cách nào để thay đổi tư tưởng của lũ người đó nữa, tất cả sẽ có người lo.

Draco năm nay đăng ký ở lại trường với "người tình bé nhỏ" Harry của cậu ta. Vì ký túc xá nhà Slytherin rất vắng vẻ, Harry ở lại qua đêm trong phòng Draco.

Ragnald thì đang nghiên cứu thuật chiết tách ký ức cho tranh pháp thuật. Những thí nghiệm tạm thời rất ổn định, có tiến triển, cô cũng được Gellert - người đang làm phó hiệu trưởng trên danh nghĩa - tặng cho một phòng thí nghiệm riêng.

Một tiếng nổ chói tai vang lên, trong không khí thoang thoảng mùi gỗ tuyết tùng. Ragnald đứng dậy, yêu cầu mọi người trong các bức tranh nhắm mắt. Cô chầm chậm cầm lấy những bình thuốc nhỏ xíu trên bàn, nhỏ vào trong bức tranh. Thế là xong, Ragnald phủ vải trắng lên những bức tranh đó, chờ hai tiếng nữa là ổn.

"Thế nào, chờ tôi lâu không?"

Hermione buồn thiu đá đá hòn sỏi nhỏ dưới chân, nhìn thấy cô liền mừng rỡ chạy đến như trẻ nhỏ. Ragnald bất đắc dĩ bế bổng nàng lên, có khác gì mẹ ẵm con không?

"Lâu muốn chết! Rag, chị thay nước hoa à?"

Hermione táy máy tò mò hít hít ngửi ngửi cái khăn mới của cô, nó có mùi hương dịu dàng trầm ấm, khác hẳn với loại mùi hương kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh mẽ như bình thường.

"Không, tôi vừa mới làm thí nghiệm xong. Em thấy thơm không? Đúng rồi! Giáng Sinh này tôi có thể mời em đến dự không?"

Hermione điên cuồng gật đầu, vừa hay nàng cũng muốn khám phá xem lâu đài Lawrence có thực sự giống như trong sách hay không, vừa được ở cùng người yêu, vừa được thỏa mãn tri thức, có ngu mới bỏ qua!

*

"Đi thôi, cháu xin phép hai bác ạ."

Fleld gật đầu, vẫy vẫy tay tỏ vẻ mình rất ổn. Tuy là Ragnald chỉ đón Hermione đi chơi một đêm thôi, mà ông làm như mình sắp phải xa con gái hàng thế kỷ vậy.

Ragnald nói chuyện này với Hermione, cô nàng phì cười, má lúm đồng tiền rộ lên trông cực kỳ đáng yêu dưới ánh đèn vàng của đường phố. Cô nhịn không được, hôn xuống. Bờ môi của người kia thật mềm, làm Ragnald chỉ muốn mãi mãi được như thế này.

Một cảm giác choáng váng xuất hiện, Hermione suýt nữa thì ngã ra sau, may mắn có Ragnald đỡ lại. Cô nở một nụ cười đen tối, giọng nói máy móc: [Chào mừng đến với đại sảnh lâu đài Lawrence, chúc mừng bạn đã xử dụng khóa cảng cải tiến thành công!]

"Ngoan một chút, tôi dẫn em đi gặp trưởng bối, cha mẹ tôi, ông bà tôi," Giọng của Ragnald nghẹn lại một chút, cô cúi đầu hôn lên trán,"Họ rất thích em."

Vâng, ăn giáng sinh với tranh ma thuật, sau đó là thư viện khủng bố của nhà Lawrence. Hermione chỉ muốn ở đây cả đời.

"Sau này gả cho tôi, bất cứ quyển sách nào tôi cũng có thể cho em."

Hermione giơ ngón cái, phản ứng mạnh mẽ: "Oke, gả!"