Chạy Nạn Làm Ruộng: Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Nhóm Vai Ác Nhãi Con

Chương 3

Dương Vũ đang muốn nói gì đó, đột nhiên cảm thấy trong người dâng lên một sự phẫn nộ cùng ghê tởm, vội vàng ném cậu bé xuống đất, mắng: “Tên nhóc kia! Ai cho ngươi động vào người ta.”

“Hôm nay, ta sẽ đánh chết ngươi. Ngươi mà cũng dám ôm ta. Ngươi xứng sao!”

Vừa mới đứng lên, thân thể liền cảm thấy choáng váng, lại ngã xuống. Nàng ngồi đó lớn tiếng chửi bới, sự tức giận trong lòng cũng theo tiếng chửi kia dần dần biến mất.

Sau khi kiểm soát được tâm trạng, vẻ mặt Dương Vũ ủ rũ ngậm miệng lại.

Dương lão nhị và Dương lão đại cùng nhau đứng phía sau để đỡ nàng. Dương lão đại nhìn nàng với ánh mắt căm ghét, trong số ba anh em họ Dương, Dương lão tam là thấp nhất, cậu bé run rẩy, ánh mắt nhìn nàng đầy kinh hãi.

Trầm mặc một hồi, Dương Vũ nhìn bọn trẻ, nàng mở miệng muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng.

Thôi bỏ đi, nàng vừa rồi không hiểu tại sao lại không khống chế được bản thân, nàng như bị nguyên chủ chiếm lấy thân thể. Không biết là tốt hay xấu nhưng bây giờ những gì nguyên chủ làm, nói thì chính là nàng làm, nói.

Bây giờ, ba đứa trẻ này đi như là con của nàng.

Trong bụng chợt bùng lên cảm giác đói sắp chết, tại sao nàng lại đột nhiên đói như vậy.

Nàng cảm thấy nếu bây giờ không ăn thì sẽ chết vì đói mất.

Dương Vũ quay ra nhìn Dương lão nhị.

Cậu bé sợ hãi và giấu cái gói vào trong cơ thể nhỏ bé của mình.

“Mẫu thân... Mẫu thân... Chúng ta đã không còn thức ăn nữa rồi.” Hồi nãy, cậu bé nghĩ nàng đã chết nên mới lấy cái gói đi.

Bên trong cái gói chỉ còn một cái bánh bao rau dại, nếu nàng ta ăn mất thì ba huynh đệ họ thật sự sẽ chết đói. Trước đây, dọc đường còn có thể kiếm chút thức ăn nên ba huynh đệ mới sống sót. Nhưng bây giờ, hạn hán ngày càng nghiêm trọng, có rất nhiều người giống họ cũng đi tìm thức ăn, nên thức ăn đã không còn nhiều.

Nếu không tìm thấy thức ăn thì nàng ta nhất định sẽ không quan tâm tới sống chết của ba huynh đệ như trước nữa.

Hửm, không còn thức ăn sao? Dương Vũ nhìn Dương lão nhị với nụ cười nửa miệng.

Nếu không nhìn thấy ký ức của nguyên chủ, có lẽ nàng đã tin lời của Dương lão nhị. Ở Dương gia này, chỉ có cậu bé là người duy nhất nói chuyện nhiều với nguyên chủ, là người duy nhất không sợ nguyên chủ.

Vừa rồi, đột nhiên chạy tới ôm nàng khóc chỉ là làm trò thôi, chắc sợ bị nguyên chủ trách phạt.