Chạy Nạn Làm Ruộng: Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Nhóm Vai Ác Nhãi Con

Chương 2

Nguyên chủ căn bản không hề thích ba đứa con trai kia. Nàng cho rằng bây giờ lương thực sắp hết, ba đứa kia lại còn nhỏ, ở trong giai đoạn đói kém như này chắc không sống được bao lâu nên cho chúng ăn là lãng phí. Thà bỏ chúng lại, tự mình tìm đường sống còn tốt hơn.

Hôm nay, trong khi ba đứa con trai đang ngủ, nàng đã thu dọn tất cả đồ đạc của mình và chuẩn bị chạy trốn.

Ba tên tàn ác hiện tại mới chỉ năm tuổi, tuy còn nhỏ nhưng vô cùng nhanh nhạy, đã sớm phát hiện ra sự kì lạ của nguyên chủ.

Khi nàng chuẩn bị đi thì bị Tam thiếu gia nhà họ Dương phát hiện, sợ sẽ bị ba đứa nhỏ quấn lấy không cho đi, trong lúc lo lắng, nàng chạy vội nên bị ngã, đầu đập vào hòn đá bất tỉnh...

“Haizz..” Dương Vũ trau mày thở dài, chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao nàng phải chịu đựng cảnh này!

“Người chết rồi sao?”

“Nói cái gì vậy!”

Dương Vũ mở mắt ra, trước mắt tối sầm, nàng cố gắng ngồi dậy, thiếu chút nữa thì ngã xuống đất, cũng may nàng mau chóng ổn định lại cơ thể. Sắc mặt lúc này của nàng tái nhợt, trông không còn chút sức sống.

Đập vào mắt nàng là ba chú hổ con trông như những người tị nạn châu Phi, chúng mặc quần áo đầy vết chấp vá và bụi bặm. Đứa nào đứa nấy đều vàng vọt, tiều tụy, tóc thì rối bù, mặt mũi bẩn thỉu đến mức không thấy rõ đường nét, nhưng chúng còn sống và rất khỏe mạnh. Trông thật giống bọn ăn xin.

Một tên tiểu ăn xin đứng trước che chở cho hai tiểu ăn xin phía sau, nhìn nàng với ánh mắt cảnh giác.

Một tên trong số ba bọn chúng thì nhìn nàng có chút vui mừng nhưng cũng hơi sợ hãi, rụt rè nói:

“Mẫu thân... Mẫu thân, thật tốt, người vẫn còn sống!”

Dương Vũ vẫn đang ngây người thì bỗng nhiên có một tên nhóc nhỏ bé hôi hám lao vào lòng, cậu bé ôm chặt lấy cổ nàng mà khóc.

“Mẫu thân... huhuuuu.., người rốt cuộc cũng tỉnh rồi, huhuuuu.”

“Nhị ca! Huynh còn làm gì vậy? Mau tới đây!”

Dương lão đại nhìn đệ đệ của mình, vừa tức giận cũng vừa lo lắng.

Khác với đại ca, tam đệ trở nên cực kỳ lo lắng khi nhìn thấy nhị ca của mình như vậy và đôi mắt cũng lập tức đỏ lên.

“Mẫu thân, mẫu thân đừng đánh nhị ca... đánh tam đệ này.”

Trước đây, khi cậu bé ôm mẫu thân như thế này, cậu đã bị mẫu thân đánh rất đau...Cậu không muốn mẫu thân đánh nhị ca như vậy.

Dương Vũ: “...”

Nàng thật sự không thích trẻ con, chúng quá ồn ào, nhưng cũng không muốn đánh chúng. Nàng chỉ nhớ kí ức của nguyên chủ chứ không phải nguyên chủ.