Edit + beta: Lười mèo
Nhạc chuông điện thoại di động của Ôn Trác Ngọc đột nhiên vang lên, lúc này cậu đang lật sách tìm thông tin tại thư viện trường. Tiếng chuông điện thoại thu hút ánh mắt của những sinh viên khác trong thư viện, Ôn Trác Ngọc liếc nhìn tên người gọi điện thoại đến, đứng dậy bước nhanh ra ngoài thư viện: "Tôi nghe___"
"Bạn học Ôn học tập thật chăn chỉ, nhưng mà chúng ta nên biết kết hợp giữa học tập và nghỉ ngơi. Hôm nay là cuối tuần, cũng không thể lãng phí thời gian vui vẻ của ngày chủ nhật chỉ để đọc sách trong thư viện được. Tôi và mấy người bạn khác đang có một bữa tiệc nhỏ, địa chỉ cụ thể tôi đã gửi cho cậu trong tin nhắn rồi. Người của tổ chương trình sẽ lái xe đến đón cậu, đừng quên rằng cậu vẫn đang trong thời gian ghi hình chương trình!" Một người đàn ông trẻ tuổi kiêu ngạo nói ở đầu dây bên kia điện thoại. Có vẻ như anh ta lo lắng rằng Ôn Trác Ngọc sẽ từ chối lời mời của mình nên thậm chí còn đem chương trình "trò chơi phú quý" ra để bắt ép Ôn Trác Ngọc.
Ôn Trác Ngọc cau mày, những nhà đầu tư của "trò chơi phú quý" đều có động cơ thầm kín và luôn muốn mời Ôn Trác Ngọc đi uống rượu. Ôn Trác Ngọc không muốn tham gia những bữa tiệc rượu nhàm chán này nên đã từ chối rất nhiều lần. Đối phương bị từ chối nhiều có lẽ đã khó chịu, lần này còn đem chương trình "trò chơi phú quý" ra để gây áp lực cho cậu, không chừng sau lưng bọn họ còn đang che dấu âm mưu gì đó.
Ôn Trác Ngọc chán nản thở ra một hơi, quay lại thư viện thu dọn đồ đạc.
9h 30 tối, xe của tổ chương trình dừng trước cổng trường đại học A. Đạo diễn chương trình nhìn thấy Ôn Trác Ngọc đi ra thì ngượng ngùng nói: "___Lạc Hi và Quan Viễn đều đã đến buổi tiệc, chỉ có Cố tiên sinh là không thể đến vì còn đang tham gia quay phim. Cậu cứ xem như bữa tiệc này là một sự kiện để nhà đầu tư và khách mời tham gia chương trình "trò chơi phú quý" có thể gặp mặt và kết bạn với nhau đi."
Ôn Trác Ngọc không nói gì, cúi người lên xe.
Nửa tiếng sau, xe tới trước cửa một câu lạc bộ tư nhân được trang hoàng rất giản dị.
Tuy rằng bắt cậu phải đến đây bằng được dưới danh nghĩa là ghi hình chương trình, nhưng rõ ràng một câu lạc bộ tư nhân rất riêng tư như vậy sẽ không cho phép đoàn làm chương trình tùy ý quay phim. Đến mức đoàn làm chương trình thậm chí còn không đủ tư cách để vào trong. Nhân viên bảo vệ ở cửa trả lời điện thoại và chỉ cho Ôn Trác Ngọc đi vào.
Ôn Trác Ngọc quay đầu lại nhìn đạo diễn chương trình, mặt đạo diễn đang đỏ như gan heo. Cậu xoay người lại không nói gì, im lặng đi theo người phục vụ dẫn đường. Cậu đi qua sàn nhảy với tiếng nhạc đinh tai nhức óc, đi thẳng lên khu VIP trên tầng hai.
Người phục vụ dẫn Ôn Trác Ngọc dừng lại trước một khu toàn dẫy ghế VIP và cung kính nói: "Lý tổng, khách của ngày đã tới!"
"Ồ! Vị khách quý nào đây? Có phải là người Lý tổng mời liên tục mới chịu tới___ Cái gì ý nhỉ? Chẳng phải là Ôn Trác Ngọc thấy tiền sáng mắt đây sao?"
Trong không gian yên tĩnh vang lên giọng nói kiêu ngạo nhưng nội dung thì rất chói tai. Giọng điệu này, còn kiêu ngạo hơn cả vị Lý tổng người gọi điện thoại cho Ôn Trác Ngọc: "Để tôi nói cho mọi người nghe, đối với loại người này thì không cần phải khách khí làm gì cả. Chỉ cần đưa tiền cho cậu ta là muốn cậu ta làm gì cũng được, cậu ta không phải chỉ là muốn tiền thôi sao? Còn làm bộ làm tịch bày ra bộ dáng bán nghệ không bán thân nữa chứ! Ông đây nhìn thấy rất phiền đấy!"
Ôn Trác Ngọc chậm rãi tiến đến chỗ ghế ngồi. Trong nháy mắt sự chú ý của mọi người đều tập trung hết về phía cậu. Những ánh nhìn sáng rực ánh lên sự xem thường, thương hại, không đồng tình đều đổ hết về phía cậu. Nhìn đến mức Ôn Trác Ngọc cảm tưởng bản thân như đang trên chảo dầu vậy!
Ôn Trác Ngọc khẽ mỉm cười, ánh mắt cậu nhìn về phía kẻ vừa mới mở miệng nhục mạ cậu: "Nghe nói có người muốn ném tiền vào tôi?"
Không đợi tiên kia kịp trả lời, Ôn Trác Ngọc đã thong thả ung dung nói: "Nhà họ Ứng bỏ ra năm trăm vạn, chỉ để đổi lấy sự im lặng của tôi. Không biết vị tiên sinh này có tên tuổi lớn như thế nào? Trong nhà có tài sản nhiều ra sao? Muốn ăn cơm trò chuyện với tôi ít nhất cũng phải trả gấp mười gấp trăm lần so với nhà họ Ứng đấy! Vị tiên sinh này rộng rãi như vậy, cha ngày có biết không?"
Người đàn ông kia nghe vậy sắc mặt thay đổi, lập tức chửi bới: "Cậu đang cho rằng mình là ai vậy? Còn gấp mười gấp trăm lần? Không nhìn lại xem mình có xứng hay không à?"
Ôn Trác Ngọc bị kẻ kia chỉ thẳng mặt mà mắng cũng không tức giận, cậu bình tĩnh cười nói: "Vậy có nghĩa là vị tiên sinh đây không trả nổi chứ gì?"
Ôn Trác Ngọc ngồi trên ghế sofa gần đó, bắt chéo chân, tư thế thoải mái và thư thái, nhưng những gì mà cậu nói lại khiến những người có mặt trợn tròn mắt.
"Không có tiền thì làm bộ gì chứ!"