Edit + beta: Lười mèo
"Không nghĩ tới bạn học Ôn cùng Cố tiên sinh lại có quan hệ tốt như vậy." Lạc Hi ngây thơ chớp mắt: "Tôi nhớ hình như hai người mới gặp mặt lần đầu tiên vào hôm qua nhỉ!"
"Nhưng mà cũng đúng thôi, ngay cả bản thân tôi cũng không nhịn được muốn đối xử tốt với một người đẹp trai như bạn học Ôn, cho nên tôi cũng có thể hiểu được hành động của Cố tiên sinh."
Lạc Hi nói xong những lời này, biểu cảm trên khuôn mặt càng trở nên chán nản.
Không khí im lặng trong giây lát.
Quan Viễn lập tức nói: "Trong quá trình quay chương trình bạn học Lạc không gây rắc rối gì cho chúng tôi. Cậu ấy rất thông minh."
"Tuy rằng không hiểu nhiều về kiến thức tài chính nhưng cậu ấy có đầu óc kinh doanh nhạy bén và tầm nhìn độc đáo. Hôm qua cậu ấy cũng đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều."
Lạc Hi đỏ mặt xua tay: "Không đâu, tôi chỉ nói bừa thôi! Có thể giúp được anh tôi rất vui."
Trong cuộc trò chuyện qua lại giữa Quan Viễn và Lạc Hi, Ôn Trác Ngọc cùng Cố Tây Hoài biết được rằng Lạc Hi ngày hôm qua đến công ty tài chính quay hình, trong lúc vô tình đã biểu hiện ra những suy nghĩ sâu sắc độc đáo về tài chính khiến các nhà đầu tư của công ty tán thành.
Quan Viễn cũng được Lạc Hi truyền cảm hứng để hoàn thiện một dự án đầu tư mà anh ta đã chần chừ từ lâu.
"Tôi thật sự không ngờ rằng một sinh viên của học viện điện ảnh như Lạc Tú lại có tài năng khinh doanh như vậy. Quan Viễn nói xong lời cuối cùng vẫn còn chưa thấy đủ tiếp tục khen ngợi: "Một nhân tài như cậu mà không chọn học ở học viện tài chính thì thật là lãng phí tài năng."
"Nào có khoa trương như lời anh Quan nói chứ!" Lạc Tụ không được tự nhiên gãi gãi mặt, vô thức nhìn về phía Ôn Trác Ngọc: "Người thực sự thông minh và có thiên phú chắc chắn là bạn học Ôn mới đúng. Cậu ấy là sinh viên giỏi đỗ vào khoa tài chính của đại học A mà."
Có lẽ vì sự chênh lệch chiều cao giữa hai người nên Ôn Trác Ngọc luôn cảm thấy ánh mắt của Lạc Hi đang ở trên cổ mình.
Nghĩ đến sự nhạy bén đáng kinh ngạc trong lĩnh vực kinh doanh và đầu tư của Lạc Hi ở kiếp trước, Ôn Trác Ngọc mỉm cười khiêm tốn nói
"Tôi đâu có thông minh và cũng chẳng có tài năng gì, có mỗi gương mặt này coi như là đáng giá nhất. Bạn học Lạc mới chân chính là người có thiên phú. Nếu có cơ hội nhất định phải thỉnh giáo bạn học Lạc cách đầu tư và quản lý tài sản mới được."
"Qúa khen rồi, từ khi tôi còn nhỏ kinh tế nhà tôi đã không tốt nên tôi luôn quan tâm đến những tin tức tài chính. Nhưng mà tôi nghe chị gái ở tổ biên đạo chương trình nói rằng hôm qua khi quay phim bạn học Văn diễn xuất rất tốt. Ngay cả đạo diễn nổi tiếng Trần Húc Sinh cũng khen ngợi cậu hết lời."
Nghe được Lạc Hi nói như vậy, ánh mắt Quan Viễn không tự chủ được nhìn về phía khuôn mặt của Ôn Trác Ngọc, càng nhìn càng thấy đẹp, mỉm cười trêu trọc
"Nói như vậy, tổ tiết mục chương trình để cho một sinh viên khoa tài chính đại học A đi thử sức với công việc của một minh tinh, còn một sinh viên học viện điện ảnh khác thì lại tham gia làm việc cho một công ty đầu tư. Thật là một sự sắp xếp mới lạ, nhưng mà sự sắp sếp này lại giúp hai bạn bộc lộ được những khả năng khác của mình."
Cố Tây Hoài tiếp lời: "Về chuyện này thì nên cảm ơn bạn học Lạc Hi."
Mọi người kinh ngạc nhìn qua.
Cố Tây Hoài giải thích:"Ý tưởng để Ôn Trác Ngọc trở thành một ngôi sao còn Lạc Hi tham gia công ty đầu tư tài chính đã được Lạc Hi đề xuất với nhóm chương trình khi ký hợp đồng. Nhóm chương trình nghĩ rằng ý tưởng này rất thú vụ nên đã phê duyệt kế hoạch này."
Kế hoạch ban đầu của tổ chương trình là Ôn Trác Ngọc sinh viên khoa tài chính đại học A cùng Quan Viễn giám đốc công ty tài chính hoán đổi cuộc sống, còn Lạc Hi sinh viên khoa biểu diễn thì hoán đổi cuộc sống với anh.
Ánh mắt của mọi người nghe vậy đều đổ dồn về phía Lạc Hi