Bình Hoa Pháo Hôi Trọng Sinh Trở Về

Chương 5-3: Gặp lại

Edit + beta: Lười mèo

Một vị khách mời khác của chương trình Quan Viễn, chủ tịch một công ty đầu tư tài chính, cũng chính là người ở trong chương trình tham gia tráo đổi cuộc sống với Lạc Hi. Quan Viễn nhìn về phía Lạc Hi mỉm cười nói

"Lạc Hi vẫn luôn nhiệt tình như vậy. Chỉ là tính tình đơn thuần, cho nên suy nghĩ khó tránh khỏi đơn giản hơn mọi người."

Dừng một chút, ánh mắt Quan Viễn rơi trên gương mặt của Ôn Trác Ngọc, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc không thể che giấu

"Bạn học Ôn vẫn nên làm theo suy nghĩ của chính mình, đôi khi thỏa hiệp không có nghĩa là yếu đuối, mà là để giải quyết vấn đề càng tốt hơn."

Khí phách thiếu niên tuy rằng đáng quý, nhưng những người trưởng thành như họ càng hiểu rõ cảm giác bất lực của sự thỏa hiệp.

So sánh với Ôn Trác Ngọc thì tập đoàn nhà họ Ứng đã được niêm yết trên sàn chứng khoán rõ ràng là một gã khổng lồ không thể lay chuyển.

Với thực lực chênh lệch như vậy, lựa chọn sáng suốt nhất của Ôn Trác Ngọc chính là nhận tiền bồi thường từ nhà họ Ứng. Mà không phải là vì tức giận nhất thời mà cùng nhà họ Ứng kiện tụng.

Nói trắng ra, Cho dù vụ kiện thực sự nổ ra. Nhà họ Ứng có quyền có thể mời một đoàn luật sư, còn Ôn Trác Ngọc có thể làm được gì?

Phải biết rằng các cáo buộc liên quan đến tội phỉ báng, bôi nhọ rất khó xác định về mặt pháp lý. Một khi vụ kiện thất bại, chỉ sợ rằng Ôn Trác Ngọc ngay cả phí kiện tụng cũng không trả được.

Càng chưa nói đến những thời gian và những chi phí phát sinh thêm trong quá trình thưa kiện.

Nếu nhà họ Ứng đã có ý định hòa giải, Ôn Trác Ngọc cũng không có ý định xé rách mặt nhau với nhà họ Ứng, không muốn tạo lên một kẻ thù mạnh.

Vậy thì Ôn Trác Ngọc nên chấp nhận khoản bồi thường giá trị từ nhà họ Ứng rồi đem mọi chuyện chôn vào dĩ vãng.

Quan Viễn miêu tả khuôn mặt tuấn mỹ tinh xảo của Ôn Trác Ngọc bằng đôi mắt của mình và kiên nhẫn cho cậu vài lời khuyên.

Bộ dạng tận tình khuyên bảo khiến người khác cảm động.

Trong số mọi người ở đây chỉ có Lạc Hi không cho những lời trên là đúng bĩu môi nói

"Mọi người suy nghĩ quá nhiều rồi đó, lo lắng cái này lo lắng cái kia. Rõ ràng là nhà họ Ứng sai trước cũng đã phải xin lỗi Ôn Trác Ngọc, dựa vào đâu mà lại muốn Ôn Trác Ngọc thỏa hiệp cùng bọn họ chứ?"

Mọi người nghe vậy chỉ lắc đầu cười khổ, không ai lên tiếng trả lời Lạc Hi.

Cố Tây Hoài nhìn về phía Ôn Trác Ngọc trầm ngâm một lúc rồi nói

"Nếu cậu cần tôi có thể giới thiệu những luật sư giỏi giúp cậu."

Không đợi Ôn Trác Ngọc kịp trả lời Cố Tây Hoài nói thêm ngay

"Kể cả khi cậu muốn hòa giải, nếu muốn giải quyết ổn thỏa thì nhờ luật sư ra mặt mốt hơn nhiều so với việc tự mình ra mặt thương lượng với họ."

Suy nghĩ của Cố Tây Hoài xuất phát từ bản năng nhân tính của con người. Anh không tin những kẻ có thể giáo dục ra một Ứng Thiên Minh coi thường pháp luật lại là người hiểu công lý, công bằng.

Khi đối chọi cùng với những kẻ như vậy, tốt nhất phải biểu hiện thật hoàn hảo không để cho đối phương nắm được bất kỳ điểm yếu nào. Nếu không, sự thỏa hiệp tạm thời có thể dễ dàng dẫn đến những rắc rối lớn hơn.

Ôn Trác Ngọc hơi kinh ngạc nhìn thoáng qua Cố Tây Hoài. Kiếp trước chính bản thân cậu đã trải qua hết tất cả mọi chuyện, cậu biết lời xin lỗi nghe có vẻ chân thành của nhà họ Ứng lại ẩn giấy ý đồ sát nhân ăn thịt người không nhả xương.

Không ngời Cố Tây Hoài, người chưa từng gặp mặt nhà họ Ứng lại có thể nhìn thấu thủ đoạn cùng sự đạo đức giả của những kẻ đó trong nháy mắt.

Đem Cố Tây Hoài ra so sánh với bản thân, Ôn Trác Ngọc lại một lần nữa ý thức được rằng kiếp trước mình đã ngu xuẩn như thế nào.

Ôn Trác Ngọc suy nghĩ một lúc rồi gật đầu nói lời cảm ơn Cố Tây Hoài

"Làm phiền Cố tiên sinh rồi, phí luật sư tôi sẽ thanh toán đầy đủ."

Cố Tây Hoài nghe vậy liền nói với nụ cười trong ánh mắt

"Tôi sẽ liên hệ với luật sư và để họ giải quyết những chuyện này, luật sư sẽ liên hệ lại với cậu. Nếu cậu có nhu cầu gì, cậu hãy đề cập lại với họ."

Ôn Trác Ngọc nghe vậy lại nói lời cảm ơn

Đôi mắt Lạc Tụ lạnh lùng nhìn Ôn Trác Ngọc cùng Cố Tây Hoài nói chuyện qua lại, biểu cảm khuôn mặt có chút cổ quái.