Khởi Đầu Của Bóng Đêm

Chương 3: Đánh Tay Đôi

Trưa hôm sau, trong nhà vệ sinh trường P.

"Thằng béo, nghe nói mày bị thằng nhãi con vắt mũi chưa sạch chém ngang mặt, giờ mày còn làm đàn em của nó, có thật không?"

Thằng cao cao đang ngậm điếu thuốc nhìn và hỏi Đông Thắng, Thắng cay sống mũi chửi luôn:

"Con mẹ mày, mày mà còn dám gọi đại ca tao là thằng nhãi con, tao đập chết mẹ mày."

Thằng cao nhíu mày, véo nhẹ hai má mũm mĩm của Đông Thắng:

"Béo à, mày biết mày đang nói chuyện với ai không?"

Đông Thắng hất tay nó ra, trợn mắt:

"Mẹ cả họ nhà mày, Phạm Cường. Mày nghĩ bố mày sợ mày? Mày đừng tưởng mày quen vài thằng bọ tép mà bố mày sợ."

Phạm Cường cười mỉa: "Hay quá nhờ, ghê quá cơ. Được, vậy chiều nay mày với thằng nhãi ranh kia đợi tao ở lớp, thằng nào dám bỏ về trước tao chặt gãy chân."

Đông Thắng hất hàm, mắt kiên định: "Gặp thì gặp, bố mày sợ đéo gì."

Về lớp, Đông Thắng báo cáo với Thế Minh.

Thế Minh hỏi: "Phạm Cường là thằng nào? Nó làm gì?"

"Chính là thằng xi cần hen hay đi cùng em ngày trước đấy, lần trước còn cướp tiền đại ca đấy, đại ca không nhớ à?"

Nói đến đây, cậu dè dặt nhìn Thế Minh, thấy Minh không có phản ứng gì, yên tâm nói nốt:

"Nó tên là Phạm Cường, từ nhỏ đã theo bọn côn đồ vơ vất, giờ nó là đại ca của khối 11, dưới tay nó có vài thằng đệ."

Thế Minh gật gù:

"Thế mày có bao nhiêu người?"

Đông Thắng nghĩ một hồi: "Tầm năm, sáu thằng gì đấy. Còn lại đều là bọn tôm tép, chỉ được cái to mồm, thấy thằng đầu đàn bị đánh là chạy như như cắt."

Thế Minh: "Ừ, mày gọi mấy thằng đáng tin được đến đây tao xem chúng nó thế nào."

Đông Thắng "Rõ" một tiếng rồi chạy một mạch ra ngoài.

6 giờ tối, phòng học tầng hai lớp 10. Sau cánh cửa lớp học, Đông Thắng nhấc cái ghế gỗ đập "uỳnh" xuống đất, âm thanh vọng cả dãy. Chiếc ghế bị đập tan tành thành từng thanh, Thắng khom lưng lấy bừa một thanh làm gậy, bước đến chỗ của Thế Minh ngồi, nói:

"Đại ca, anh cầm lấy thanh gậy này đi."

Thế Minh lắc đầu: "Không cần."

Đông Thắng nuốt nước bọt, không dám nói gì, đặt thanh gậy xuống dưới gầm bàn, đại ca không cần thì mình cần. Một lúc sau, cửa lớp bị đạp tung ra. Thắng giật nảy mình, quay đầu lại nhìn, Phạm Cường đang kéo bảy, tám thằng vào.

"Mày cũng được phết ấy nhờ, bản lĩnh đấy, còn biết đợi tao cơ đấy."

Phạm Cường quay lại nhìn đồng bọn:

"Ha ha tụi mày nhìn hai thằng oắt con này thể hiện."

Thế Minh lạnh lùng ngồi xuống ghế. Đông Thắng nghe xong, máu trong người sôi sùng sục:

"Phạm Cường, con mẹ mày không dạy được mày thì để bố mày dạy mày, mày có giỏi ra đây đánh tay đôi với bố mày.""

"Đánh tay đôi với loại như mày để mà bẩn tay bố mày à? Oắt con bú sữa mẹ chưa xong đòi lên đây thể hiện."

Quay ra nhìn Thế Minh:

"Còn thằng kia, mày ra đây."

Thế Minh đứng dậy, khoan thai bước đến chỗ Phạm Cường, Đông Thắng theo sau. Phạm Cường nhìn Thế Minh thấp hơn mình một cái đầu, khinh miệt:

"Mày cũng khá phết nhờ, dám cướp người của bố mày. Mày xin thì tao cho, loại chó phản chủ tao cũng chả thèm. Nhưng mày không nói lời nào cướp nó từ tay tao, cơn giận này bố mày nhuốt không trôi, mày tính xem thế nào cho phải nhờ?"

Thế Minh cúi đầu, mái cậu dài che lấp mắt, miệng mấp máy:

"Mày có giỏi thì cố mà nhuốt cho trôi, nếu nó là chó thì giờ là mày là chủ cắn chó à? Vả lại, nó chó hay không tao biết, Thắng theo ai là quyền của nó, nó theo tao, tao coi nó là anh em, đéo đến lượt nhà mày chõ mồm vào."

Đông Thắng nghe xong như được an ủi đôi phần, thấy mình được đàn anh che chở, nó sướиɠ rơn, nếu lúc ý không có người chắc nó đã ôm chầm lấy cậu rồi.

Phạm Cường nghe thấy những lời đanh thép của cậu, tim nó loạn đập vài nhịp, nhưng thấy Đông Thắng đứng sau cười, nó không kìm được:

"Mày lắm lời con mẹ mày à?"

Nó giật thẳng tóc mái của cậu, nhấc chân đạp vào mặt Thế Minh. Thế Minh quỳ xuống đất, máu mũi chảy ra. Đông Thắng gào lên định xông lên thì bị bọn đàn em của Cường đè xuống đất.

Phạm Cường cười đểu, đạp Thế Minh ngã soài ra đất.

"Sao thế nhờ, mới khởi động đã lăn như chó rồi?"

Phạm Cường lấy chân giẫm lên mặt Thế Minh, quay ra nhìn Đông Thắng:

"Ơ đây là đại ca của mày à? Giờ nó đang nằm dưới háng tao đây. Haha."

Đông Thắng giãy giụa, nhưng bốn, năm thằng áp mặt nó xuống đất, chân tay chúng nó đè ấn người Thắng xuống:

"Phạm Cường, đmm."

Chưa dứt câu, đã bị bọn tay chân của Phạm Cường đá thẳng vào mặt, Đông Thắng hự lên rồi khạc ra đống đờm rớm máu.

Thế Minh nằm dưới đất, tay trái bỗng nắm chắc lấy cổ chân đang đè trên mặt cậu, Phạm Cường sững người. Tay phải Thế Minh lôi con dao găm đâm thẳng vào đùi non của nó. "A"

Phạm Cường kêu thất thanh, ôm vết thương lùi lại mấy bước. Thế Minh đứng dậy, đi đến gần Phạm Cường, đấm vài phát vào mặt nó, bọn đàn em Phạm Cường thấy máu me, đứng đơ ra không dám nhúc nhích.

Thế Minh vẫn chưa có dấu hiệu dừng tay, mắt đỏ au, đấm đá liên hồi vào đầu vào người Phạm Cường. Bấy giờ, Phạm Cường đã bị đánh cho mặt mũi trầy xước máu me, nằm liệt ra đất.

Đông Thắng nhân lúc bọn nó không để ý, lấy thanh gậy giấu sẵn trong ngăn bàn ra, phang liên tục vào đầu chúng nó.

Đàn em Phạm Cường bị đánh đau óc quay cuồng, ôm chặt đầu, Đông Thắng gào to:

"Anh em đâu, ra đây." Đến lượt cậu ra hiệu cho cả lũ bên ngoài vào đánh úp bọn này.

Vừa dứt lời, hành lang huỳnh huỵch tiếng bước chân. Chẳng mấy chốc, ập đến bảy, tám thằng, Đông Thắng:

"Đm chúng mày."

Cậu cứ thế dùng gậy đánh đập bọn chúng nó. Bọn đàn em thấy Đông Thắng ra tay, vây quanh bọn kia, cứ thế dùng chân đạp thật lực.

Thế Minh giật lấy tóc của Phạm Cường, nhấc đầu nó lên, lúc này Phạm Cường đầu óc trống rỗng thất thần, một mắt bị đánh sưng tím không mở ra được, một mắt chập chờn nhìn Thế Minh đứng trước mặt:

"Oắt con, lần này tao nhận thua, loại mày chơi bẩn, dùng dao chơi đéo gì."

Thế Minh kè con dao vào cổ hắn:

"Giờ mày có hai lựa chọn. Một là đứt. Hai là theo tao. Mày chọn đi."

Thế Minh dằn mạnh nó xuống đất hăm dọa, tay vẫn cầm chắc con dao, mấy thằng em của Đông Thắng cũng đứng đằng sau Thế Minh, khoanh tay nhìn chằm chằm. Một thằng nhanh nhẹn cầm ghế đặt xuống mông Thế Minh, cậu cười khểnh, vắt chéo chân, con dao nhẹ nhàng lướt qua mặt Phạm Cường.

Phạm Cường lau vết máu trên mép, nhìn bọn đàn em đang lăn lê dưới đất hỏi:

"Đứt là gì hả mày? Dám gϊếŧ người trong trường?""

Bọn học sinh ngày thường đánh nhau như cơm bữa, cùng lắm cầm cái ghế, cây gậy, đứa nào dám cầm dao? Đông Thắng đứng cạnh cười thầm:

"Mày đúng là có mắt như mù, tao suýt nữa bị đại ca thọc mấy nhát, may tao khóc lóc xin đại ca, mày không theo thì số mày coi như tàn rồi con ạ."

Thế Minh cười ôn tồn mà lại cám dỗ:

"Theo hay không tùy mày, mày có thể thử không theo tao, xem hôm nay mày có bước chân ra khỏi cái phòng này không, nhưng tao muốn hỏi mày, tầm nhìn của mày chỉ dừng lại ở cái trường này thôi à, mày không muốn ra xem xã hội này ra sao hả? Thế giới này rộng lớn lắm, nó to hơn mày nghĩ nhiều."

Phạm Cường nghĩ một hồi, rồi nó như đã đưa ra được một quyết định trọng đại, nhìn Thế Minh chăm chú:

"Người anh em tên gì?"

"Lê Thế Minh." Thế Minh nhét dao vào túi quần trả lời.

"Rõ, đại ca Minh. Từ nay về sau, anh là đại ca, nhưng anh phải đồng ý với em , anh phải cho em làm dân xã hội, không thằng Phạm Cường này quyết không phục."

Phạm Cường thấy Thế Minh có máu liều, có dã tâm, đi theo sau ắt sẽ "có danh gì với núi sông". Nó học mót được câu thơ của cụ Nguyễn Công Trứ "Đã mang tiếng ở trong trời đất phải có danh gì với núi sông".

Thế Minh đứng dậy, vỗ nhẹ vào vai Phạm Cường:

"Haha, vậy sau này là anh em một nhà rồi. Có tao ắt có tụi mày."

Nói dứt câu liền bước ra ngoài. Phạm Cường nhìn bóng dần khuất tăm sau cánh cửa, nó cũng không biết sự lựa chọn hôm nay là đúng hay sai, nhưng đã đâm lao thì phải theo lao.

Bạn của Đông Thắng đơ ra, hôm nay nghe Đông Thắng gọi đến xem đại ca của nó, lúc gặp chúng nó còn thất vọng, Thế Minh đứng trước mặt chúng nó chẳng có gì đặc biệt, nhưng vì nể mặt Đông Thắng, chúng miễn cưỡng gọi:

"Anh Minh."

Nhưng trong thâm tâm chúng nó không phục. Chẳng ngờ nay tận mắt chứng kiến một cuộc ẩu đả, một mình Thế Minh chọi cả Phạm Cường và đàn em của nó quỳ sát đất nhận làm tay sai. Phạm Cường đẩy bọn tay sai đang đỡ mình, vùng vặc quát:

"Tao tự đi được. Béo, mày phải gọi tao là anh Cường rồi. Vừa đánh tao xong giờ phải xoa đi chứ."

Đông Thắng cười xòa: "Anh Cường, anh em đều là người một nhà rồi, anh thấy anh đang nói lời gì ấy nhờ. Nào để em đỡ anh."

Đông Thắng đỡ lấy người Phạm Cường, Phạm Cường đập nhẹ vào đầu nó "Nhãi con lẻo mép."

Cả lũ cười nói đi về phía bệnh viện.