Thập Niên 70: Tôi Làm Mê Tín

Chương 42

Đầu bếp nhận lấy điếu thuốc một ngụm, đầu tiên nhìn vào sổ hộ khẩu của Chu lão tam một cái, sau đó ngẩng đầu hỏi ông ta: "Tiền mất rồi sao? Có báo cáo gì không?”

Chu lão tam cười khổ: "Sao báo cáo làm gì, cũng không biết bị mất từ đoạn đường nào, cũng không thể vì mấy đồng tiền, khiến đồng chí công an lật hết mấy chục dặm này? Huống chi, nói không chừng người có long tốt nhặt được, sau này sẽ trả lại cho tôi!”

"Đồng chí này ngược lại nghĩ cũng thông." Đầu bếp ngoài ý muốn nhìn Chu lão tam một cái, "Ông sẽmất bao lâu?"

Dù sao hộ khẩu ở chỗ này, biết nhà Chu lão tam ở đâu, ông ấy cũng không lo lắng Chu lão tam chạy mất.

Đây là ý tứ khoan dung, Chu lão tam mừng rỡ như điên: "Tháng sau, trước giữa tuần tôi sẽ bổ sung tiền và phiếu lương.”

Đầu bếp lắc đầu: "Quá lâu rồi, ngày mai đi!"

Ông ấy đưa sổ hộ khẩu cho Chu lão tam: "Ông mà muốn quỵt, chúng tôi chỉ có thể báo án.”

Chu lão tam nào dám, vội vàng gật đầu: "Anh yên tâm, tôi sẽ đưa, ngày mai tôi sẽ đưa tiền và phiếu lương.”

Đầu bếp gật đầu, cầm dao lên gọi nhân viên phục vụ về khách sạn.

Để lại Chu lão tam sợ hãi lau mồ hôi trên trán. Mấy đồng tiền cũng dễ nói, mấy năm nay, Chu lão tam cũng đã tích góp được một khoản tiền, phiền toái chính là phiếu lương.

Người dân nông thôn đều dựa vào công điểm mà phát lương thực, không phát phiếu lương thực. Phiếu lương thực là phiếu của công nhân, cán bộ, sinh viên trong thành phố để nhận lương thực và ăn cơm, trong tay Chu lão tam không có. Nhưng hiện tại cũng không có biện pháp, ngày mai chỉ có thể sớm chút đến huyện thành tìm người đổi.

Chu lão tam thở ra một hơi, đi cởi dây trâu, chạy xe bò tới cửa nhà hàng quốc doanh, gọi Chu Kiến Kiến và Chu Kiến Anh: "Lên đây.”

Hai anh em thấp thỏm bất an ngồi lên, Chu Kiến Thiết trầm ổn hơn chút, không lên tiếng, Chu Kiến Anh lại không nhịn được: "Ba, bamất bao nhiêu tiền a?”

Chu lão tam vốn định dẫn theo hai con đi mở mang kiến thức, chữa trị tình cảm cha con, nào biết ở trước mặt con trai con gái lại xảy ra chuyện xấu như vậy, mặt mũi vũngmất hết. Hết lần này tới lần khác Kiến Anh không có ánh mắt, còn đến hỏi ông ta.

Ông ta thô lỗ ngắt lời Chu Kiến Anh: "Hỏi gì mà hỏi? Đứa nhỏ trong nhà đừng lo chuyện của người lớn.”

"Người ta còn không phải lo lắng cha sao." Chu Kiến Anh bị dạy dỗ một trận, bất mãn nhếch môi.

Chu Kiến Thiết đẩy cô ta một cái, dùng ánh mắt ý bảo em gái không biết nhìn sắc mặt câm miệng, sau đó dùng khẩu hình nói: "Tâm tình ba không tốt, đừng chọc ba!”

Nhìn sắc mặt âm trầm của Chu lão tam thì biết, tổn thất hôm nay của ông ta tất nhiên không nhỏ, em gái ngốc này còn đυ.ng vào tấm sắt làm gì.

Hai anh em an tĩnh lại, Chu lão tam lái xe trâu đi một đoạn, không nhịn được nhổ nước bọt qua bên cạnh: "Mẹ, thật là mẹ nó tà môn, vận xui cả đời ông đây đều tập trung đến mấy ngày nay!”

Còn không phải à, con cái lần lượt xảy ra chuyện, đến huyện thành ăn một bữa cơm, tiền cũng có thể mất. Hiện tại Chu lão tam lại trách chuyện mất tiền vào chỗ vận may, chỉ cảm thấy mấy ngày nay mình đυ.ng tà, càng thêm kiên định quyết tâm muốn trừ tà của ông ta.

Khương Du ở phía sau nghe được Chu lão tam oán giận, che môi cười trộm, hiện tại mới bắt đầu, rất nhanh Chu lão tam sẽ biết, xui xẻo đời này đều sẽ theo ông ta, quăng cũng không thoát.

Chu lão tam lái xe trâu đi vòng quanh huyện thành một vòng, cuối cùng đến trước một phòng hẻo lánh ở góc đông nam huyện thành, sau đó nhẹ nhàng tới cửa gõ cửa phòng. Không bao lâu sau, một thanh niên mặc áo ngắn tay màu xanh có hơigù nghênh đón ba cha con Chu lão vào.

Chờ sau khi cánh cửa một lần nữa đóng lại, Khương Du mới từ phía sau cây đứng ra, ngẩng đầu đánh giá tòa nhà này.

Đây là một tòa tứ hợp viện đã có vài năm, ngồi bắc hướng nam, cửa lớn mở ở góc đông nam của sân, vô cùng chú ý phong thủy. Khương Du nửa hiểu biết với phong thủy, nhưng cô có thể cảm giác được, linh khí nơi này so với những nơi khác nồng đậm hơn chút, quanh năm tu hành ở trong trạch viện này, cho dù không thể bước lên tiên đồ cũng có thể trường mệnh trăm tuổi, ít bệnh ít tai ương.

Đúng là một nơi phong thủy bảo địa, chuyện này chứng tỏ, người lúc trước xây dựng tòa nhà này nhất định có trình độ rất sâu về phương diện phong thủy, là một cao nhân.

Khương Du vây quanh sân một vòng, bên ngoài tứ hợp viện đều đã xây nhà, không có tường vây, muốn tìm sơ hở chui vào xem Chu lão tam bọn họ đang làm quỷ gì cũng không được.

Chẳng qua, may mà thính lực thị lực của cô tốt tới kỳ lạ, cho dù không thể đi vào cũng có thể nghĩ biện pháp biết bọn họ nói gì.