Thập Niên 70: Tôi Làm Mê Tín

Chương 41

Vừa rồi nhân viên phục vụ trong khách sạn thấy ba cha con bọn họ ăn cơm xong chạy nhanh như chớp, sợ ba người quỵt tiền, vội vàng thông báo tới sau bếp.

Đầu bếp sau bếp thường xuyên cầm đao chém xương, sức lực lớn, lập tức đuổi theo, vừa lúc thấy Chu lão tam muốn chạy, còn không phải đã hiểu lầm.

Chu lão tam đỏ bừng mặt: "Không có chuyện đó, con trai, con gái tôi, còn cả xe bò đặt ở chỗ này, lát nữa sẽ trở về, không quỵt.”

Có tài sản thế chấp, cũng không sợ ông ta chạy. Đầu bếp nhường đường cho ông ta.

Chu lão tam vội vàng dọc theo đường cũ tìm về bưu điện, vẫn là chị gái lúc trước rút tiền tiếp đãi ông ta.

Chu lão tam há miệng, vội vàng hỏi: "Có ai đưa đồ thất lạc đến chỗ các người không?”

"Không có, tại sao ông lại mất đồ?" Chị gái tò mò nhìn ông ta một cái. Lấy nhiều tiền như vậy, không nhanh chóng về nhà, còn lắc lư trên đường phố làm gì.

Chu lão tam giật một nụ cười còn khó coi hơn khóc: "Không có... Không..."

Bộ dạng này của ông ta nói không mất đồ cũng không ai tin, chị gái linh cơ khẽ động: "Ông... ông không phải là mất tiền đấy chứ? Vậy thì nhanh chóng đến đồn cảnh sát báo cảnh sát.”

Báo cảnh sát! Chu lão tam giật mình, chuyện này làm sao được, vạn nhất báo cảnh sát náo loạn, những chuyện ông talàm còn không phải đều bị người ta biết, về sau nào còn có 30 tệ nhận mỗi tháng.

"Không cần, không phải, tôi chỉ là mất thuốc lá, thuốc lá bị mất, hơi nghiện, không nhịn được." Chu lão tam tìm cho mình một cái cớ, âm thầm chịu đưng im miệng.

Chị gái không hoài nghi, bởi vì ba mươi đồng thật sự là một con số rất lớn, không ít công nhân một tháng lương còn chưa có nhiều như vậy, mặc kệ ai mất một khoản tiền lớn như vậy cũng không có khả năng thản nhiên như thế, nhất định sẽ nghĩ biện pháp tìm lại.

Chu lão tam xám xịt đi ra khỏi bưu điện, lại không cam lòng quay đầu lại nhìn ánh mặt trời, ba chữ "Cục Bưu điện" lớn màu vàng, trong lòng nhỏ máu.

Ba mươi đồng, cũng đủ mua ba bốn mươi cân thịt lợn rồi, cứ như vậy mà không còn, mẹ nó, nếu để ông ta biết là thằng nhóc nào nhặt tiền của ông ta, ông ta nhất định phải cho thằng nhóc kia đẹp mặt.

Lúc này thằng nhóc bị Khương Du bị Chu lão tam nhớ thương đã cầm tiền và phiếu Chu lão tam dùng phong thư da trâu cũ bọc lại, lông mày còn cong lên, giống như trăng lưỡi liềm trên trời vậy.

Chậc chậc chậc, nhìn không ra mà, bộ dáng nghèo nàn kia của Chu lão tam, trong túi lại không ít đồ đạc, nơi này không chỉ có 33,55 tệ, còn có năm cân lương thực quốc gia, một phiếu xà phòng, ba thước phiếu vải. Phần tiền phiếu này lấy được ở thôn Hà Hoa chỉ sợ ngay cả trưởng thôn Thẩm Thiên Tường cũng không nhất định có thể so sánh được, dù sao, phía trên Thẩm Thiên Tường còn hai lão, phía dưới còn có một cô con gái đang đi học, hai đứa con trai còn chưa kết hôn. Nào tiêu sái như Chu lão tam, trên vô già, người nhỏ nhất phía dưới cũng có thể kiếm được công việc.

Chẳng qua, Khương Du rút ra tấm phiếu lương thực quốc gia kia, đồ chơi này cũng không dễ có. Bởi vì phiếu lương thực quốc gia có thể được sử dụng trong cả nước, không chỉ có thể mua ngũ cốc ở nơi khác, thậm chí có thể mua dầu ăn, kem đánh răng, bàn chải đánh răng và các sản phẩm công nghiệp khác ở nơi khác, hết hạn cũng không bị hủy bỏ, tương đương với tiền tệ cứng, vì vậy không ít cư dân tìm cách để tiết kiệm phiếu lương thực địa phương, đổi thành phiếu lương thực quốc gia, để bảo quản. Bằng vào Chu lão tam, ông ta khẳng định không lấy được thứ này.

Khương Du hoài nghi, đây rất có thể cũng là do người đàn ông tên Lương Nghị kia gửi tới.

Chuyện này làm cho cô càng thêm tò mò, Lương Nghị và Phùng Thục Bình đến tột cùng có quan hệ gì? Vì sao lại gửi nhiều tiền và phiếu quý giá như vậy cho Phùng Thục Bình, ông ấy từ khi nào bắt đầu gửi tiền tới đây, Phùng Thục Bình có biết chuyện này hay không?

Khương Du chuẩn bị buổi tối trở về thăm dò Phùng Tam Nương.

Không lấy lại được tiền, Chu lão tam không xu nào rất chán nản, nhưng ông ta phải về nhà hàng quốc doanh vì xe bò và một cặp con trai con gái vẫn còn "áp giải" ở đó.

Nhìn thấy ông ta tay không trở về, đầu bếp và nhân viên phục vụ của nhà hàng quốc doanh đều trừng mắt nhìn ông ta.

Chu lão Tam vội vàng lấy sổ hộ khẩu và con dấu của mình ra, khẩn trương sờ sờ túi áo, lấy ra một hộp thuốc lá khô quắt, từ bên trong lấy một điếu thuốc đưa cho đầu bếp, làm quen ông ấy: "Anh à, anh nhìn xem, chúng ta là dân làng Hà Hoa, hôm nay xui xẻo, trên đường đến huyện thành, bị mất tiền, anh trước tiên ghi sổ cho chúng tôi, sau này tôi sẽ trả lại tiền và phiếu lương.”