Chương 3.
"Không phải có 40 quy tắc sao? Tại sao chỉ có một số này thôi?" Trần Nhiễu cầm sách hướng dẫn lên đọc.
"Cậu không nghe nói mỗi tầng có các quy tắc nhau à.”
"Có lẽ các quy tắc tiếp theo là ở các tầng khác."
Lão Ngô kéo cổ áo, bất giác cảm thấy ớn lạnh.
"Nó giống như trò chơi trốn thoát khỏi mật thất, em thấy thú vị quá.” Trần Nhiễu mỉm cười.
"Nói chuyện với đứa mất não như cậu mới thú vị, thằng nhóc, không có lệnh của tôi, không được phép hành động!” Mã Đại Lưu đối với người cấp dưới này, vừa thương vừa bực.
Thương vì đứa trẻ này rất có tinh thần chiến đấu, giống như ông ngày trẻ.
Ghét vì hắn quá bốc đồng, thậm chí còn tự tiện quyết định.
Trước đây vì không tuân theo chỉ đạo, tự mình quyết định nên Trần Nhiễu suýt chút nữa mất mạng.
"Chúng ta có nên tuân thủ theo những quy tắc này không?" Mao Mẫn, một cô gái khác trong đội im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng hỏi.
"Đợi con với, này, sư phụ đừng đánh con, nghe con nói đi."
"Theo quan điểm của em, đây là trò đùa của kẻ rỗi hơi nào đó, chúng ta không cần nghiêm túc quá.” Trần Nhiễu nhìn quy tắc với vẻ khinh bỉ, quay sang nói với Mao Mẫn.
Lão Ngô vội vàng xua tay: "Không, không được, cậu phải tuân theo quy tắc. Tòa nhà tử thần này không đơn giản như cậu nghĩ đâu!"
Ngay khi họ còn đang tranh cãi thì thang máy đã dừng trước mặt.
Tôi nhìn mọi người một cách nghiêm túc:
"Hãy làm theo quy tắc."
“Vì sao?” Những người còn lại cảm thấy khó hiểu.
"Tin nhắn cuối cùng mà thầy tôi để lại nhắc nhở tôi phải tuân thủ các quy tắc.”
“Tôi tin thầy của mình!”
Mặc dù tôi là một người vô thần, tất cả những điều kỳ lạ trong toàn nhà này sẽ được giải mã thôi.
Hãy để tôi chọn tuân theo nó và chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra.
Cửa thang máy mở:
"Ding dong, hoan nghênh quý khách bước vào tòa nhà tử thần, chúc mọi người có chuyến đi vui vẻ”
4.
Có lẽ nhiều năm nay không được ai sử dụng.
Nên ngay khi cửa thang máy mở ra, một lớp bụi bay mù mịt.
Mọi người không khỏi ho dữ dội.
Khi bình tĩnh lại, nhìn kỹ vào thang máy.
Mặc dù đã cũ nhưng có thể thấy được trước đây, khi mới được xây dựng, nó rất tráng lệ.
“Không có gì lạ” Trần Nhiễu bịt mũi, bước vào thang máy trước.
Những người còn lại cũng lần lượt vào theo.
Lão Ngô vào sau cùng, trên lưng đeo một túi lớn.
"Tôi nói này lão Ngô, sao ông không ném mấy thứ đó đi, phiền chết đi được."
"Thang máy đã nhỏ, túi của ông chiếm mất một chỗ rồi."
Mã Đại Lưu và Lão Ngu vào đồn cảnh sát cùng một lúc, nên họ nói chuyện với nhau rất thoải mái.
“Ông thì biết cái gì, lúc nguy hiểm nó có thể cứu mạng ông đó!” Lão Ngô liếc xéo ông ta một cái, Mã Đại Lưu nhún vai không nói.
“Chúng ta lên tầng nào?” Diệu Vấn đang đứng cạnh nút bấm thang máy hỏi lớn.
"Trước khi thầy tôi mất tích, ông ấy đang điều tra một gia đình ở tầng 17, chắc ông đã lên tầng 17.”
Những người khác cũng gật đầu đồng ý, Diệu Vấn hiểu ý bèn nhấn nút tầng 17.
Thang máy đang chậm chạp di chuyển, có thể là do quá cũ nên tốc độc cực kỳ chậm.
Phải mất một phút mới lên được một tầng.
"Cái thang máy hỏng này, nếu có chuyện gì sẽ làm trễ nãi công việc.!" Mã Đại Lưu ở phía sau lẩm bẩm.
"Như vậy càng an toàn." Lão Ngô không trả lời ông ta, lại theo bản năng mà liếc Mã Đại Lưu một cái.
Bỗng nhiên toàn thân Lão Ngô liên tục run rẩy.
Diệu Vấn đang đứng bên cạnh, phát hiện ông ấy có gì không ổn.
Thắc mắc hỏi: "Lão Ngô, ông sao vậy? Tim ông bị đau sao? Ông có đem thuốc theo không?”
Lão Ngô cúi đầu nghiến chặt răng. Tình huống kỳ lạ này khiến tôi chú ý.
Tôi định hỏi ông ấy có chuyện gì không, thì đột nhiên Lão Ngô nhìn tôi với ánh mắt đầy kinh hãi.
Miệng thì cười toe toét.
Sau đó nói: "Tôi không sao, cảm ơn đã quan tâm."
Biểu hiện này khiến tôi cảm thấy kỳ lạ, tóc gáy toàn thân đột nhiên dựng đứng.
"Chết tiệt, lão Ngô, giọng của ông bị khan tiếng à, ông đang nói chuyện như một tên điên!" Mã Đại Lưu quen thuộc nhất với lão Ngô, sự thay đổi trong giọng của nói của ông khiến Mã Đại Lưu phát ốm.
Nhưng lão Ngô không nói lời nào, cúi đầu tìm kiếm thứ gì đó trong túi.
Có điều tôi để ý thấy khi ông ấy cúi đầu xuống, khóe miệng ông ấy vẫn đang cười toe toét.
(Còn tiếp)