Thay Chị Gả Cho Vương Tổng Tuyệt Tình

Chương 3: Tai nạn bi thương (H nhẹ)

Đình Mặc luận động khá nhanh. Tỏa Tâm bấu chặt bờ vai hắn, từ từ đón nhận, và rồi âm thanh rêи ɾỉ của cả hai nhập nhằng vào nhau.

“Vương Đình Mặc, em yêu anh! Thực sự rất yêu anh... Ưm… ưm…”

Tỏa Tâm hổn hển, vòng tay càng giữ chặt cổ Đình Mặc, thì thầm vào tai hắn. Cô biết rằng, qua đêm nay mình và người đàn ông này đã từng gắn kết, từng miên man ân ái thế nào, đây sẽ mãi mãi là điều đặc biệt duy nhất thuộc về một mình cô!

Vương thiếu lúc này nằm ở trên người Tỏa Tâm, ghì siết lấy eo thon, cứ thế triền miên ra vào, bên trong cô ấm nóng lẫn dễ chịu tới khó tin! Hắn đã không còn lý trí, bị thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm cho mê muội, mơ hồ chẳng nghe thấy gì nữa, chỉ biết người con gái này đem đến cho mình từng đợt, từng đợt kɧoáı ©ảʍ vô tận!

Hơi thở dồn dập, thỏa mãn ngây ngất, cuộc làʍ t̠ìиɦ nơi góc vườn thật cuồng nhiệt. Tỏa Tâm lẫn Đình Mặc đều không biết trời hay đất, thứ duy nhất họ cảm nhận là sự mãnh liệt, cuồng dã với nhau và những nhánh cỏ bên dưới liên tục cọ vào da thịt trần trụi. Một đêm hè nóng bức, nguyện trong đó là hương thơm ân ái say mê.

*****

Triệu Tỏa Tâm bừng tỉnh khi nghe tiếng gọi của những người làm văng vẳng, bấy giờ mới nhìn quanh khu vườn vừa tối vừa lạnh, thân thể râm ran ngứa ngáy. Bên tai có tiếng thở đều đều, cô liền quay qua nhìn mới phát hiện Vương Đình Mặc nằm kế bên, ngủ rất say và không mặc quần áo gì!

Tỏa Tâm có chút hoang mang, đầu đau như búa bổ, mau chóng nhớ lại sự việc vừa diễn ra. Đám rich kid đê tiện bỏ thuốc kí©ɧ ɖụ© vào rượu, Đình Mặc bị dính thuốc, còn cô khi ấy cũng quá say. Vì sự cố, cả hai đã vượt giới hạn!

Tuyệt đối không thể để chuyện này bại lộ, Tỏa Tâm liền vội vã mặc quần áo vào, sau đó cũng mặc đồ cho Vương thiếu. Do rượu mạnh và thuốc kí©ɧ ɖụ©, hắn mệt tới mức ngủ say sưa trong khi được cô vật dậy, cho nằm trên ghế đá. Đám người làm trong biệt thự đang tìm hai người, cô tiểu thư lén lút rời đi...

Sáng sớm vừa ra khỏi phòng, Tỏa Tâm gặp ngay Thanh Nhã lo lắng hỏi:

“Sao nhìn em mệt mỏi vậy? Nửa đêm chị trở về, nghe mọi người bảo không thấy em và Đình Mặc, hai người đã đi đâu à?”

Nhắc lại đêm qua, Tỏa Tâm vẫn còn bối rối lắm, lúc trở về phòng cho tới sáng, cũng chẳng hề chợp mắt được chút nào. Cô chưa kịp trả lời thì đúng lúc nghe chất giọng quen thuộc ngay sau lưng: “Chào buổi sáng, hai chị em!”

Là Vương Đình Mặc! Tỏa Tâm đứng yên, phút chốc cả người cứng ngắc, liên tục suy nghĩ: Lỡ Đình Mặc có nhớ chuyện đêm qua thì cô phải làm sao đây? Nhất định mối quan hệ giữa cả hai sẽ rất khó xử! Còn chị Nhã, nếu biết ra sự thật... Máu đông lại khi Tỏa Tâm nghe Thanh Nhã hỏi Vương thiếu về đêm qua.

“Anh cũng đang định đi tìm Tỏa Tâm để hỏi đây. Sáng thức dậy, anh chẳng nhớ gì cả, nghe người làm nói họ tìm thấy anh nằm trên ghế đá ở cuối vườn.”

Vậy là Vương Đình Mặc đã quên hết rồi! Gánh nặng trong lòng lập tức bốc hơi, Tỏa Tâm chậm rãi quay lại. Nhưng cuộc ân ái đêm qua cứ lởn vởn khiến cô khó lòng nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, đành nói dối với Thanh Nhã rằng:

“Em uống rượu với đám rich kid, sau đó anh Mặc đến giải vây cho em. Cả hai có đi ra sau vườn nói chuyện phiếm. Tiếp theo anh ấy bảo mệt muốn ngồi nghỉ ở ghế đá, còn em cũng về phòng trước.”

Đình Mặc liền cắt ngang: “Chỉ thế thôi ư? À phải rồi, anh nhớ hình như trong ly rượu có gì đó...”

“Chẳng có gì cả! Dù gì chuyện cũng chẳng quan trọng, anh đừng nghĩ về nó nữa.”

Tỏa Tâm sợ nếu để Vương thiếu đào sâu thêm khéo sẽ nhớ ra mất, liền mau chóng chấm dứt chủ đề này. Cái may tiếp theo là Thanh Nhã cũng kéo hôn phu rời khỏi những suy nghĩ mơ hồ bằng câu nói:

“Tâm nói đúng đấy, nếu không có gì thì anh đừng để ý. Mà chẳng phải hôm nay anh cần thu xếp nhiều chuyện ở nhà để còn sang Mỹ ư? Em sẽ giúp anh.”

Dõi theo bóng dáng Thanh Nhã và Đình Mặc khoác tay nhau vui vẻ, trái tim Tỏa Tâm bị kéo chùng xuống. Đình Mặc quên hết mọi chuyện, tất nhiên là việc tốt, nhưng sâu thẳm trong lòng cô vẫn thấy buồn cho chính mình! Đối với hắn, cuộc làʍ t̠ìиɦ đó chẳng hề lưu lại một dấu vết nào, riêng với cô thì là ký ức không thể biến mất!

Tỏa Tâm sẽ phải đem bí mật này chôn sâu mãi mãi, kể từ giờ cũng sẽ buông bỏ mối tình đơn phương không có kết quả!

*****

“Sao ạ, con... phải kết hôn với Đàm thiếu?”

Triệu Tỏa Tâm phản ứng mạnh khi nghe Triệu Cẩn đưa ra yêu cầu con gái phải làm dâu Đàm gia! Sau khi Vương Đình Mặc và cả sự cố đêm đó trôi qua tầm hai tháng thì hôm nay, Tỏa Tâm được ông Cẩn gọi đến, thông báo một tin chấn động!

“Ba, vì sao phải bắt Tỏa Tâm lấy Đàm thiếu?” Cả Thanh Nhã cũng ngạc nhiên.

Ông Cẩn chậc lưỡi: “Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, là điều hiển nhiên. Thanh Nhã đã có Vương gia, tất nhiên ba cần nghĩ cho Tỏa Tâm, Đàm gia cũng không tệ.”

“Nhưng vì sao phải gấp gáp tới vậy, trong khi con chưa muốn kết hôn.”

“Con sắp 24 tuổi rồi, bây giờ tranh thủ lấy chồng sớm cũng chẳng việc gì trái quấy. Đàm gia đang tìm con dâu, họ ngỏ lời với Triệu gia ta, ba đồng ý luôn.”

“Ba chưa hỏi ý kiến con mà đã vội quyết định, ba không thấy quá đáng ư?”

“Đàm gia có gì không tốt? Hai bên môn đăng hộ đối, kết hợp với nhau chỉ có lợi chứ không hại! Con là một tiểu thư nhà giàu có, phải biết suy nghĩ cho gia đình, đừng hở tí lại giở thói đòi hỏi!”

Bị ông Cẩn mắng, Tỏa Tâm phút chốc im lặng. Cô biết dạo này Đàm gia phất lên, ba cô lại thuộc tuýp người tư lợi, chẳng qua chỉ vì lợi ích, chứ nào đâu nghĩ cho hạnh phúc con gái? Chưa kể, trong lòng cô vẫn chưa quên được Vương Đình Mặc!

“Ba biết rõ tính con không phải dạng nói gì nghe nấy, nên ép buộc con cũng vô ích! Con sẽ chỉ kết hôn với người mình yêu thôi!” Tỏa Tâm kiên quyết.

“Mày...! Cái đứa ích kỷ, không biết nghĩ gì cho gia đình này hay sao?”

“14 năm lưu lạc bên ngoài, con chưa từng được yêu thương chăm sóc! Ba đừng trách con nói thẳng, bao năm con sống khổ sở cay đắng, Triệu gia đã làm gì cho con? Tại sao bây giờ ba lại bắt con vì Triệu gia mà phải hi sinh hạnh phúc cả đời chứ?”

Bốp! Tỏa Tâm sững sờ khi nhận lấy cú tát mạnh từ ông Cẩn, kèm theo sự giận dữ:

“Cái thứ như mày quả nhiên không được dạy dỗ tử tế nên mới hỗn láo như vậy!”

Nghe ông Cẩn gắt lên xong, Tỏa Tâm lập tức chạy đi mặc cho chị gái gọi theo.

Rời khỏi biệt thự, Tỏa Tâm vừa chạy mãi vừa lau vội những dòng nước mắt rơi lã chã. Bản thân cô từ nhỏ đã kém may mắn, bị bắt cóc, phải xa ba mẹ, chưa từng cảm nhận tình thương của gia đình! Để đến khi cô trở về rồi thì ba mẹ không cần, thậm chí bây giờ vì lợi ích dòng họ mà ‘bán’ cô cho người khác!

Dường như chưa đủ hành hạ hay sao mà ông trời còn đổ mưa một trận, nhưng Tỏa Tâm không tìm chỗ trú, cứ vậy lê bước đi trong màn mưa lạnh giá... Đúng lúc, có chiếc xe hơi chạy tới, từ bên trong Thanh Nhã bước vội ra ngoài cầm theo chiếc dù.

“Em điên hả, định dầm mưa cho bệnh sao? Mau lên xe nào!”

Mệt mỏi lẫn đau lòng, Tỏa Tâm để mặc Thanh Nhã kéo mình vào trong xe hơi.

“Em đấy, đã biết tính ba dễ nóng giận, lại còn chọc tức ông ấy. Được rồi, chị sẽ cố thuyết phục ông hủy hôn ước với Đàm gia, nhé!”

Bấy giờ, Tỏa Tâm mới nhìn chị gái, liền gật đầu. Thanh Nhã mỉm cười, tiếp theo lái xe đi. Trên đường trở về thì trời sập tối, mưa vẫn còn lất phất. Xe rẽ qua một ngã ba nọ, bỗng nhiên ngay phía trước xuất hiện một chiếc xe khác đâm thẳng tới!

Thanh Nhã giật mình, bẻ tay lái! Do ngoặt quá gấp, xe trượt qua lằn đường ngược chiều rồi tông thẳng vào cột điện, gây nên một vụ tai nạn khá kinh hoàng!