Thay Chị Gả Cho Vương Tổng Tuyệt Tình

Chương 2: Men rượu và thuốc ᛕích ᗪu͙ƈ (H)

Thật dứt khoát, Vương Đình Mặc uống cạn rượu trước cái nhìn bất ngờ từ Tỏa Tâm, rất nhanh liền nghe một tên công tử trong đám kêu lên: “Vương thiếu... khoan!”

Lắc cái ly trống không, Đình Mặc khó hiểu: “Có chuyện gì sao?”

“À không, chỉ là anh chen ngang như thế thì còn gì là vui nữa...”

“Dù gì Tỏa Tâm cũng là em vợ tương lai của tôi, xem như người anh rể này ‘cứu nguy’ cho em ấy khỏi đám quỷ mấy người.”

Vương Đình Mặc rất được lòng người khác, nên đám rich kid bật cười vui vẻ. Riêng Tỏa Tâm thì khó chịu vô cùng, nhất là cụm từ ‘em vợ’ với ‘anh rể’, thay vì cảm ơn Đình Mặc thì cô lại gạt nhẹ bàn tay hắn đang xoa xoa đầu mình, cứ thế đi một mạch về phía khu vườn vắng vẻ tối om của biệt thự.

Triệu Tỏa Tâm nôn ọe, chân đứng không vững do say thật rồi. Cô suýt té nhào thì lần thứ hai, Vương Đình Mặc kịp thời đỡ lấy.

“Xem em kìa, đã không uống được rượu còn bày đặt thách uống. Đám rich kid đó uống rượu như nước lã, họ chỉ muốn làm em xấu mặt thôi.”

“Liên quan gì tới anh, là em thích uống thôi.”

“Nếu anh không tới kịp thì em say tới ngất đi đấy.”

“Anh đừng cứ xem em như con nít, để em một mình rồi đến chỗ chị Nhã đi.”

“Thanh Nhã ra ngoài gặp bạn một lát, nhờ anh coi sóc em.” Đình Mặc giữ chặt tay cô gái: “Mốt anh sang Mỹ rồi, đi tận một năm trời, em không định nói chuyện với anh lần cuối à? Tới lúc bị bắt nạt, đừng có gọi điện khóc lóc với anh.”

Phải nhỉ, Vương Đình Mặc sắp qua nước ngoài, một năm nữa mới trở về. Đáng lý, Tỏa Tâm rất muốn nói với hắn nhiều chuyện nữa, nhưng nghĩ lại cũng chẳng để làm gì. Mối quan hệ giữa hai người vốn định sẵn em vợ - anh rể, đâu thể khác! Cô có nhớ nhung chàng trai này cũng vô ích, khi hắn về nước rồi sẽ kết hôn với chị Nhã thôi.

“Đã bảo anh mặc kệ em đi!”

Triệu Tỏa Tâm gạt mạnh tay một phát, liền sau đó nghe tiếng ngã cái bịch, mới quay qua thì bất ngờ trông cảnh Vương Đình Mặc ngã nhào xuống ghế đá phía sau!

“Đừng nói là anh say nhé? Tửu lượng anh cao lắm mà...”

Tỏa Tâm dừng lại, quan sát dáng vẻ Vương thiếu khá kỳ lạ khi hắn liên tục lắc đầu đồng thời ôm ngực áo với vẻ bứt rứt khó chịu lắm, liền cúi xuống lo lắng:

“Vương Đình Mặc, anh làm sao thế? Bị đau ở đâu à?”

Đình Mặc lại lắc đầu ra điều khổ sở, gương mặt điển trai trở nên đỏ bừng, hô hấp nhanh hơn đồng thời nhìn Tỏa Tâm, nói gấp:

“Anh... anh đoán mình bị trúng thuốc rồi...”

“Thuốc? Thuốc gì cơ?” Tỏa Tâm sực hiểu ra: “Thuốc kí©ɧ ɖụ©? Đừng nói cái đám rich kid khốn nạn đó đã bỏ thuốc vào rượu!”

Bấy giờ Tỏa Tâm nhớ lại biểu hiện sốt sắng kỳ lạ của tên công tử khi Vương thiếu uống thay ly rượu kia! Hóa ra ngay từ đầu, bọn chúng đã bàn kế với nhau, nói lời khích bác rồi dẫn dụ cô uống rượu có bỏ thuốc kí©ɧ ɖụ©! Nhìn lại Đình Mặc đang thở ngày càng nhanh, mồ hôi bắt đầu tuôn ra, anh bị vậy là do lỗi của cô.

“Anh ở đây, để em đi tìm người tới giúp...”

Mọi thứ ngưng bặt khi Tỏa Tâm thình lình bị Đình Mặc nắm lấy hai bờ vai, đè xuống bãi cỏ xanh mướt. Chuyện diễn ra nhanh tới nỗi, trong mắt cô phản chiếu bầu trời đêm đầy sao cùng với khuôn mặt đỏ bừng, phảng phất chút gì đó đê mê của hắn.

“Xin lỗi, là tay anh tự phản xạ... Anh nghĩ, em mau rời khỏi đây đi! Anh sắp mất lý trí rồi, sợ rằng không khống chế được...”

Đáng lý như bình thường, Tỏa Tâm sẽ đẩy Đình Mặc ra, bỏ đi tìm người giúp. Thế nhưng ngay bây giờ, cái khoảnh khắc hắn dùng hết sức đẩy cô xuống đất, nhìn cô bằng ánh mắt si dại mơ màng.

Dẫu biết đấy là do tác dụng của thuốc kí©ɧ ɖụ© chứ không phải xuất phát từ tình yêu, thì trái tim đơn phương suốt một năm qua của cô lại trở nên mềm yếu, trở nên khao khát và không kìm chế.

Tình cảm lấn át lý trí, lại thêm men cay cùng ái tình chôn giấu, khiến Tỏa Tâm vòng tay qua cổ Đình Mặc, kéo xuống. Về phía anh chàng thiếu gia, sự tỉnh táo đã tới cực hạn, lý trí hoàn toàn bị cuốn phăng đi, thuốc kí©ɧ ɖụ© khiến hắn không thể chối từ một thân thể mềm mại thơm ngát đang ôm mình, liền cùng cô hôn nhau say đắm.

Đêm tối thanh vắng và oi nồng, hòa lẫn với tiếng côn trùng kêu ri rỉ, có hai cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đang quấn quýt lấy nhau trong mê loạn. Quần áo cởi bỏ vứt vương vãi trên nền cỏ xanh mướt, không gian tĩnh mịch bị xua tan bởi hơi thở gấp gáp hổn hển, đôi trai gái làʍ t̠ìиɦ với sự dục nhục đến từ men rượu với thuốc.

Vương Đình Mặc ôm chặt một thân thể nóng rẫy, làn da trắng mềm mại như nhung, ngấu nghiến bờ môi Triệu Tỏa Tâm, hôn tới mức vệt son trên môi cô lem luốc, y hệt nét chấm phá mỹ miều.

Cô vòng tay qua cổ hắn, kéo mái đầu đó vào bầu ngực căng tròn đầy hương thơm, vừa mới nảy nở và trinh nguyên ở tuổi 23 tươi trẻ nhất! Gió đêm vờn vít ám vào da thịt lạnh cóng, nhưng hai cơ thể cứ ướt đẫm mồ hôi, nóng hừng hực.

“Ưm… Ah…”, Tỏa Tâm ngửa cổ thở dốc, phát ra tiếng kêu như mèo con khát sữa, khi cảm nhận rõ ràng môi và lưỡi ai kia đang trêu đùa ngực mềm, nơi nụ hoa mẫn cảm. Còn Đình Mặc chẳng khác gì đứa trẻ, say mê khám phá tấm thân tuyệt mỹ lẫn non nớt của cô gái nằm trong lòng mình, ở mọi ngóc ngách đều ăn sạch chẳng chừa nơi nào.

Đình Mặc đè ép Tỏa Tâm nằm xuống lớp cỏ, cơn say nhục vọng chưa dứt, cuối cùng cũng tìm tới nơi tư mật kín đáo nhất, vội vã tiến vào bên trong.

Là lần đầu tiên của cô, nhưng hắn lại bị tác động của thuốc kí©ɧ ɖụ©, thành ra không thể ôn nhu chậm rãi mà có phần ham muốn, dữ dội tấn công khiến cô đau nhói. Đóa hoa bên dưới dần rách toạc, đem theo máu đỏ nóng hổi trào ra!