Hãy Đẩy Thuyền Tôi Với Tổng Giám Đi

Chương 77: Cậu không được mềm lòng

Khâu Dạng vừa nói lời này ra, nội tâm hai người đều sốc một chút.

Cù Ngôn là cấp trên trực tiếp của Khâu Dạng, lúc trước Khâu Dạng vào Vạn Danh chính Cù Ngôn dẫn dắt nàng, như vậy bốn năm qua cô ấy giống như một người thầy vừa là một người bạn, quan hệ rất tốt, Khâu Dạng rất tín nhiệm Cù Ngôn.

"Rất có khả năng chỉ là trùng hợp." Khâu Dạng nhấp môi dưới, "Em cảm thấy chị Cù chị ấy......"

Thẩm Nịnh Nhược cẩn thận suy tư một hồi, ngắt ngang Khâu Dạng nói: "Không, cô ấy có chút vấn đề."

Khâu Dạng lẳng lặng mà nhìn Thẩm Nịnh Nhược, cô hiện tại nghĩ tới bó hoa hồng champagne xinh đẹp kia, nếu thật là Cù Ngôn tặng hoa, vậy cô thật không biết nên nói cái gì mới tốt.

"Tối thứ tư liên hoan đó, cô ấy thử hỏi quan hệ của em và chị." Thẩm Nịnh Nhược hiện tại hồi tưởng lại mới cảm thấy có gì đó không đúng, "Cô ấy hỏi chị có phải cũng đi Tây Thành hay không, cô ấy khẳng định biết em đi Tây Thành có phải hay không?"

"Đúng vậy." Khâu Dạng lông mi run một chút.

Lông mày Thẩm Nịnh Nhược giống như không có ý định giãn ra, Khâu Dạng muốn vuốt phẳng cho cô, nhưng nàng đột ngột kìm lại, chỉ nghe Thẩm Nịnh Nhược tiếp tục nói ra suy đoán của mình: "Trên tấm card ngoại trừ để lại hai chữ QY này, còn viết hai chữ, là 'nhớ người'."

"Nếu cô ấy thật sự là đưa hoa đơn giản như vậy, thật cũng không cần ở tối thứ tư đó thử hỏi quan hệ của chị và em, không phải sao?"

"Nếu cô ấy thử, như vậy khẳng định liền biết chị và em gặp gỡ, chị và Vạn Danh các em hợp tác tới nay, biểu hiện liền có chút không bình thường, tin rằng ai cũng đều có thể nhìn ra, bất luận là cấp dưới của chị hay là cấp trên Cù Ngôn của em, lại biết chị từ Tây Thành trở về, như vậy phàm là người có đầu óc, cũng sẽ đoán được chị và em lúc ở Tây Thành khẳng định có gặp qua, tất cả hành vi khác thường của chị, đều là vì em."

Thẩm Nịnh Nhược nói tới đây, dừng một chút, hỏi Khâu Dạng một câu: "Các đồng nghiệp của em biết em có bạn gái sao? Lúc trước ấy."

"Quan hệ tốt thì có biết." Khâu Dạng nghe rất nghiêm túc, trả lời cũng rất đứng đắn, "Giống Bành Khai Miểu vậy tới công ty không bao lâu còn quan hệ hình như cũng không biết."

"Vậy Cù Ngôn khẳng định cũng sẽ biết?"

"Vậy lại nghĩ đến sự khác thường của chị, có phải liền sẽ đem chị và em hoàn toàn liên hệ với nhau hay không?"

Bình Tử nghe hai người cứ em với chị mà nói chuyện, nó đến một chữ cũng không nghe hiểu, nhưng vẫn tò mò mà nhìn các nàng, chờ đến lúc Khâu Dạng vuốt đầu nó, nó mới thoải mái mà nhắm hai mắt lại hưởng thụ.

Nó chỉ là một con mèo con, nghe không hiểu có liên quan gì đâu?

Thẩm Nịnh Nhược nói có chút khô miệng, nhưng vẫn cứ tiếp tục: "  Cấp trên này của em...... có chút vấn đề."

Khâu Dạng còn có chút ngốc, nàng nghe hiểu Thẩm Nịnh Nhược nói, nhưng nàng không thể lý giải: "Nếu cô ấy xác định quan hệ của em và chị, vậy vì sao lại muốn lấy danh nghĩa QY này để tặng hoa chứ?"

"Không biết." Thẩm Nịnh Nhược cũng không biết Cù Ngôn làm như vậy với động cơ là gì.

Cô đứng lên lấy cho mình và Khâu Dạng một ly nước ấm, sau khi uống lên hai ngụm, mới lại hỏi Khâu Dạng: "Cô ấy trước đó ở trước mặt em, có từng nhắc tới chị không?"

"Không có." Khâu Dạng lắc đầu, theo sau dường như lại nhớ tới cái gì, gật đầu, "Ngày hôm sau sau bữa tối đầu tiên với công ty của chị, cô ấy đến hỏi em có thêm WeChat của chị không, cái này có tính không?"

Nàng hiện tại chỉ có thể nhớ tới cái này.

Thẩm Nịnh Nhược đưa ly nước qua cho Khâu Dạng: "Uống miếng nước trước."

"Được."

Phòng khách giờ phút này tương đối an tĩnh, Thẩm Nịnh Nhược nhìn Khâu Dạng uống nước mà yết hầu trượt trượt, chính mình cũng trượt trượt theo, nhưng hiện tại trong đầu cô đều nghĩ đến Cù Ngôn này.

Cô như cũ cảm thấy chuyện này thực kỳ quặc, Cù Ngôn không có khả năng là thích cô, bởi vì cô căn bản không cảm nhận được.

"Vậy Cù Ngôn yêu đương em có rõ không?" Thẩm Nịnh Nhược chờ Khâu Dạng uống xong, vừa nhận lấy cái ly vừa hỏi.

Khâu Dạng liếʍ hạ cánh môi ướŧ áŧ: "Lúc trước cô ấy quen đều là bạn trai."

"Vậy thì tốt, chị không cảm thấy cô ấy tặng hoa cho chị là bởi vì thích chị."

Khâu Dạng nhìn cô, lông mi giống như lông vũ, giọng có chút không xác định nói: "Em không biết, lỡ như thì sao?"

"Không có lỡ như."

Khâu Dạng bật cười: "Thẩm tổng giám, chị không biết mình có mị lực rất lớn a?"

"Vậy chị......"

"Mê hoặc đến em sao?"

Khâu Dạng bị hỏi đến nghẹn, sau đó nàng quay mặt đi, thanh giọng nói và không trả lời.

Thẩm Nịnh Nhược cũng không thương tâm, ngược lại cô nắm tay Khâu Dạng, ánh mắt thâm trầm ngữ khí chân thành nói: "Tiểu Dương, rất mau, rất mau chị liền đem hết thảy giải thích cho em, rành mạch rõ ràng, không hề giữ lại gì với em."

Khâu Dạng biết cô đang ám chỉ điều gì, nhẹ nhàng mà "Ừm" một tiếng.

Đối với chuyện giả tăng ca, Khâu Dạng là rất muốn biết chân tướng không sai, nhưng từ thái độ Thẩm Nịnh Nhược xem ra, Thẩm Nịnh Nhược là đang bận một chuyện rất quan trọng, vậy nàng tất nhiên cũng sẽ không cưỡng cầu bây giờ Thẩm Nịnh Nhược sẽ nói cho chính mình.

Rốt cuộc Thẩm Nịnh Nhược cũng không phải không bị trừng phạt, nàng không đáp lại lời thổ lộ của Thẩm Nịnh Nhược, đây còn không phải là trừng phạt sao?

Về phần bó hoa kia, tuy rằng không phải thực xác định có phải liên quan đến Cù Ngôn không, nhưng tựa hồ cũng không phải hoàn toàn không có manh mối.

Hơn nữa bản chất vấn đề ở đây cũng không phải là bó hoa, mà là Thẩm Nịnh Nhược giả tăng ca bị nàng biết được.

Chờ tới thứ hai, Khâu Dạng mới thu hồi tâm tư đến công ty, nàng hiện tại cảm mạo ổn hơn rất nhiều, trước mắt chính là giọng nói không thoải mái vẫn còn ho khan, bởi vậy trước khi ra ngoài nàng mang khẩu trang lên, may mà hiện tại còn chưa tới mùa hè, mang khẩu trang còn có thể chịu đựng.

Lúc ở dưới lầu công ty Khâu Dạng liền gặp Cù Ngôn, đối phương nhìn thấy nàng lập tức quan tâm hỏi: "Dạng Dạng, còn khó chịu lắm sao?"

Khâu Dạng nhìn sự quan tâm trong mắt cô ấy, lắc lắc đầu: "Khá hơn nhiều rồi, chị Cù."

Cù Ngôn như nhẹ nhàng thở ra, vuốt tay lên ngực mình, nhưng vừa nghe giọng Khâu Dạng có chút khàn, như cũ một bộ dạng lo lắng: "Em đó, uống nhiều nước ấm chút, chị sẽ giám sát em."

Cô ấy nói tay vỗ lưng Khâu Dạng, hai người cùng nhau chen vào thang máy.

Khâu Dạng lúc này không phát hiện ra bất kỳ sự khác thường nào ở Cù Ngôn, nàng thấp thấp mí mắt, nội tâm bắt đầu mê hoặc lên.

Chẳng lẽ hết thảy đều không liên quan gì đến Cù Ngôn sao?

Thang máy còn có người của công ty khác, lúc tới Vạn Danh, đã đi xuống hơn một nửa, không gian rộng thêm một chút, Khâu Dạng hô hấp dường như cũng tự do một ít.

Ra khỏi thang máy, chấm công.

Đến bàn làm việc, mở họp.

Khâu Dạng như cũ là cảm thấy Cù Ngôn so với lúc trước không khác gì, nội tâm mê hoặc lại sâu nửa phần, nàng không nói điều này với Thẩm Nịnh Nhược, chỉ là chính mình lặng lẽ mà quan sát.

Nếu nói Việt Sở là người chị đầu tiên của nàng, như vậy Cù Ngôn chính là người chị thứ hai.

Khâu Dạng tất nhiên là không muốn người chị này có vấn đề gì.

Cù Ngôn rất chiếu cố nàng, bất luận là trong công việc hay là chuyện tư, đều tương đối chiếu cố nàng, làm nàng cảm nhận được không ít ấm áp, mà nếu Cù Ngôn thật sự ngoài một bộ mặt trong một bộ mặt mà nói, Khâu Dạng không thể không bội phục tố chất tâm lý của cô ấy rất tốt.

Chờ tới giữa trưa, Khâu Dạng được Miêu Nghệ hẹn ra ngoài cùng nhau ăn cơm, nàng biết Miêu Nghệ muốn nói gì, khẳng định là muốn tới mắng Đào Tư Nhàn, Khâu Dạng đã chuẩn bị xong lẳng lặng nghe.

Tối thứ bảy Miêu Nghệ nghe thấy giọng Đào Tư Nhàn, hiện tại cô ấy hồi tưởng lại liền cảm thấy một trận ghê tởm.

"Dạng Dạng, cậu không được mềm lòng a."

"Mình tại sao phải mềm lòng? Mình cũng chưa nghe cô ta nói cái gì."

"A ha."

"Vậy cô ta nói cậu bị bệnh cô ta rất lo lắng cho cậu, cậu không nghe thấy được sao?"

Khâu Dạng ngừng đũa, theo sau mày gắt gao nhíu lại.

Chuyện nàng bị bệnh, người đầu tiên biết đến không phải ai khác.

Chính là Cù Ngôn.