Cái từ "Thích" này liền không đối với người thì là đối với vật, Thẩm Nịnh Nhược cũng chưa từng nói qua, đây là lần đầu tiên trong đời cô nói với người.
Cô ở chỗ Khâu Dạng đã trải qua quá nhiều lần đầu tiên, bây giờ không cảm thấy khó khăn để nói ra điều đó, chỉ là trong lòng dần dần mà nổi lên gợn sóng, như là hậu tri hậu giác, mới ý thức được chính mình phải nói gì đó.
Đây là đang thổ lộ.
Thẩm Nịnh Nhược nói xong mím môi, cứ như vậy trong nháy mắt cô có chút hoảng loạn, nhưng tưởng tượng đến bản thân đối mặt với Khâu Dạng, tâm tình của cô lại bình phục xuống.
Có liên quan gì đâu.
Có liên quan gì đến Khâu Dạng đâu.
Khâu Dạng không nghĩ tới Thẩm Nịnh Nhược cuối cùng sẽ nói với nàng những lời này, trực tiếp chuyển đến chủ đề này, điều này khiến nàng cảm thấy hơi mất cảnh giác, nhưng có vẻ như rất tự nhiên, nàng chậm rãi nâng tay lên tới vỗ xuống bàn tay Thẩm Nịnh Nhược, hiện tại không biết đáp lại cái gì.
Nàng tin Thẩm Nịnh Nhược nhiều năm như vậy khẳng định nhận được không ít lời thổ lộ, bởi vì Thẩm Nịnh Nhược ưu tú như vậy xuất sắc như vậy, các phương diện điều kiện đều là đứng đầu, như vậy Thẩm Nịnh Nhược không có khả năng không rung động với ai hay không ai có ý với cô.
Vậy đây là lần đầu tiên Thẩm Nịnh Nhược thổ lộ với người khác sao? Nàng có chút không biết.
Kỳ thật điều này không quan trọng, Thẩm Nịnh Nhược hiện tại thích nàng điều này các nàng đều biết, đương nhiên, nàng cũng thích Thẩm Nịnh Nhược.
Lúc trước các nàng xa lạ đến bây giờ liên hệ tâm ý, không có bao lâu thời gian, nhưng ai có thể phủ nhận thời gian ngắn liền sẽ không rung động sẽ không gặp được tình yêu mới đâu?
Chỉ là Thẩm Nịnh Nhược vừa rồi nói nhiều như vậy, đều không có nhận được hồi đáp.
Nàng sở dĩ tức giận là bởi vì Thẩm Nịnh Nhược còn không giải thích với nàng vì sao lại nói dối nàng nói chính mình đang tăng ca, chứ không phải bởi vì Thẩm Nịnh Nhược ở trước mặt Cốc Lam nói chính mình là đối tượng của nàng.
Xét đến cùng vẫn là vấn đề về thái độ.
Thẩm Nịnh Nhược cho đến nay vẫn chưa cho nàng một lời giải thích hoàn chỉnh.
Mềm lòng là một chuyện, nhưng nàng cũng sẽ chờ đáp án.
Vì thế Khâu Dạng nhấp môi dưới, chỉ trả lời một chữ: "Được."
Chỉ cần Thẩm Nịnh Nhược không giải thích rõ ràng cho nàng một ngày, nàng liền sẽ không đối với lời thổ lộ của Thẩm Nịnh Nhược có tương đồng đáp lại, bởi vì hiềm khích giữa các nàng vẫn tồn tại, nếu ở bên nhau dưới tình huống như thế, như vậy lúc sau mâu thuẫn sẽ càng ngày càng nhiều.
Khâu Dạng không muốn như vậy.
Tình yêu trong lý tưởng của nàng chính là không có lừa gạt và giấu giếm nhau, hai người đều phải hoàn toàn thành thật, nếu lần này Thẩm Nịnh Nhược không có nói chuyện này cho rõ ràng, như vậy các nàng không ở bên nhau cũng đúng.
Khâu Dạng lúc này tỉnh táo chưa từng thấy.
Thẩm Nịnh Nhược chính mình nghe thấy Khâu Dạng nói từ "Được" cũng không bất ngờ, trên thực tế cô cũng biết vấn đề của mình ở đâu, nhưng cô như cũ là muốn chờ tâm trạng Khâu Dạng tốt hơn, lại đến cùng Khâu Dạng nói chuyện chính mình "Tăng ca" này.
Bản thân cô kỳ thật cũng không chuẩn bị tốt, không biết phải mở miệng từ đâu, cũng không biết Khâu Dạng có thể tha thứ cho cô "Tự cho là đúng" không.
Hai người cứ ôm như vậy, đôi mắt Thẩm Nịnh Nhược nhắm lại, chóp mũi cô có thể ngửi được mùi hương từ Khâu Dạng, vẫn cứ là dễ ngửi như vậy.
Cô hít hai hơi thật sâu, bình tĩnh lại cảm xúc chính mình, mới mở miệng hỏi: "Muốn ngủ một lát không?"
"Được." Khâu Dạng như cũ trả lời cái từ này, nàng nghe thấy Thẩm Nịnh Nhược hỏi câu này, liền biết Thẩm Nịnh Nhược suy nghĩ cái gì.
Giữa các nàng vẫn luôn ăn ý như vậy, luôn luôn đều có thể đoán được suy nghĩ của đối phương.
Nhưng đoán được thì có thể đoán được, bây giờ không phải lúc nói chuyện này, vậy nàng cũng nguyện ý cùng Thẩm Nịnh Nhược tiếp tục, đặc biệt là Thẩm Nịnh Nhược hiện tại còn nói "Thích" nàng.
Khâu Dạng càng cảm thấy bản thân có cái tôi riêng, bởi vì nàng không nói, như vậy càng nhiều tra tấn liền không phải là nàng.
Trong tình cảm chiếm thế hạ phong, vĩnh viễn đều là chiếm thế chủ động lại không được đáp lại, không phải sao?
Dù biết đối phương thích nàng, nhưng không nói ra khỏi miệng, thì hết thảy cũng không có ý nghĩa gì.
Ngủ một giấc tới 5 giờ chiều Khâu Dạng mới tỉnh lại, Thẩm Nịnh Nhược sớm đã tỉnh, ở bên ngoài chơi cùng Bình Tử.
Khâu Dạng chống thân thể dựa vào đầu giường, nghiêng đầu lại nhìn, không biết từ khi nào trên tủ đầu giường có thêm một bức ảnh gia đình, là ảnh nàng và Thẩm Nịnh Nhược đều đang cười, Bình Tử nhìn vào máy ảnh một cách nghiêm túc.
Hài hòa tốt đẹp, như là một giấc mơ.
Khâu Dạng nghe ngoài cửa động tĩnh Thẩm Nịnh Nhược cầm gậy trêu mèo, câu "Rất thích em" kia một chút liền hiện trong đầu, dị thường rõ ràng, nàng lấy qua di động, click mở WeChat.
Lúc nàng ngủ Cốc Lam đã gửi tin nhắn tới, vẫn là tìm nàng tới xác nhận người hôm nay có phải Thẩm Nịnh Nhược hay không.
Cốc Lam như cũ có chút khó mà tin được.
Thấy giọng điệu ngạc nhiên của cô ấy, Khâu Dạng không nhịn được bật cười, gõ cái khẳng định hồi phục qua đi: 【 Phải. 】
Cốc Lam: 【OMG. 】
Cốc Lam: 【 Thẩm tổng giám là diễn viên sao? 】
Khâu Dạng cẩn thận mà hồi tưởng một chút lúc gặp được Thẩm Nịnh Nhược trong công việc, lại cho một cái khẳng định phản hồi qua: 【 Phải. 】
Ai nhìn vào sự tương phản của Thẩm Nịnh Nhược mà không nói rằng cô là người trong ngành giải trí?
Khâu Dạng nghĩ đến điều này cười cười.
Cù Ngôn cũng đã gửi tin nhắn cho nàng, hỏi tình hình sức khỏe của nàng thế nào, Khâu Dạng phản hồi trạng thái hiện tại qua, tỏ vẻ ngày mai có thể đi làm bình thường.
Người làm công không trong tình huống vạn bất đắc dĩ, là không có khả năng không đến công ty, Khâu Dạng nỗ lực nhiều năm như vậy, nàng một chút cũng không muốn chậm trễ, đặc biệt là công ty gần đây còn coi trọng nàng, nàng càng phải có được biểu hiện càng tốt.
Ai mà không muốn thăng chức, ai mà không muốn tăng lương đâu chứ?
Nàng muốn có cuộc sống càng tốt hơn, như vậy phải tiến về phía trước, đây là một đạo lý mà Khâu Dạng đã sớm hiểu ra.
Ở công ty Vạn Danh bốn năm, nàng cũng chỉ xin nghỉ phép một tháng như vậy, khi đó tình huống vạn bất đắc dĩ, bởi vì nàng làm việc gì cũng mất tập trung, sắc mặt không tốt trạng thái không tốt, là Cù Ngôn khuyên nàng nghỉ ngơi cho tốt ra ngoài chơi một chuyến.
Hiện tại nghĩ đến, nội tâm Khâu Dạng cũng chưa có gợn sóng gì, sau khi trải qua chuyện này, làm Khâu Dạng ý thức được rất quan trọng một chút ——
Nàng so với tưởng tượng càng thích Thẩm Nịnh Nhược.
Nàng lúc trước còn không xác định bản thân thích Thẩm Nịnh Nhược có sâu bao nhiêu, lúc này đây liền hoàn toàn xác định, đối mặt với sự xâm nhập mãnh liệt và kí©ɧ ŧɧí©ɧ của Thẩm Nịnh Nhược, nàng không chút sức lực chống cự.
Không ngờ trả nợ lại lâu như vậy, bản thân Khâu Dạng đều có chút ngốc, nhưng cũng chấp nhận sự thật này.
Thẩm Nịnh Nhược ở bên ngoài bồi Bình Tử chơi một hồi lâu, mới nghe thấy phía sau truyền đến tiếng mở cửa, cô ngồi ở trên sô pha ngẩng đầu lên, liền nhìn Khâu Dạng chậm rãi đi ra.
"Đói bụng."
Thẩm Nịnh Nhược lập tức hỏi: "Muốn ăn cái gì?"
"Không có gì." Khâu Dạng đi tới tủ lạnh, lấy một hộp dâu tây ra.
Thẩm Nịnh Nhược đứng lên, chăm chỉ vô cùng, dành lấy hộp dâu tây từ trong tay Khâu Dạng: "Để chị rửa."
"...... Được."
Nhưng Khâu Dạng thật ra không nghĩ tới Thẩm Nịnh Nhược sẽ chủ động như vậy, sửng sốt thản nhiên tiếp nhận, chỉ là nàng bởi vì Thẩm Nịnh Nhược còn chưa giải thích cho chính mình về chuyện "tăng ca" giả kia, thái độ có chút nhàn nhạt.
Thẩm Nịnh Nhược rửa dâu tây thật cẩn thận, cô lấy dao cắt dâu tây thành hai nửa, còn cầm tăm cắm ở trên, sau khi ra tới thấy Khâu Dạng ngồi ở trên sô pha, liền cắm một miếng đút cho nàng.
Phương diện chăm sóc người này cô là tay mới, cô đang từ từ mò mẫm.
Khâu Dạng ôm Bình Tử, há mồm tiếp nhận miếng dâu tây, chỉ là không thấy cô thế nào, mà click mở iPad, vào tài khoản nhϊếp ảnh của mình.
Một số người vẫn kiên trì gửi tin nhắn riêng cho Khâu Dạng muốn hợp tác quảng bá, nhưng cũng có fans ở thúc giục nàng chụp thêm nhiều ảnh phong cảnh, muốn đổi background mới.
Nếu trước đó Đào Tư Nhàn chú ý tới chuyện Bình Tử bị chụp video này, vậy khẳng định cũng sẽ sờ ra cái account này của nàng, phát hiện "Bí mật" của nàng.
Khâu Dạng nghĩ đến điều này liền cảm thấy có chút ghê tởm, chính là muốn nàng từ bỏ cái tài khoản này, nàng lại luyến tiếc, đó là thứ mà cô ấy đã dày công xây dựng lên, nếu vì Đào Tư Nhàn mà vứt bỏ......
Đào Tư Nhàn căn bản không đáng.
Thẩm Nịnh Nhược nhìn Khâu Dạng mày nhăn lại, liền có chút lo lắng hỏi: "Làm sao vậy? Không thoải mái sao?"
Khâu Dạng nhìn cô một cái: "Không phải."
"Là bị ghê tởm."
Thẩm Nịnh Nhược đôi mắt nhuận nhuận, giờ phút này đựng đầy lo lắng: "Ăn dâu tây bị ghê tởm tới vậy sao?"
"Không phải."
"Là người yêu cũ của em."
Thẩm Nịnh Nhược: "...... Chị cũng bị ghê tởm."
Thẩm Nịnh Nhược mày cũng ninh lên: "Tối hôm qua chị ở cửa thang máy gặp được cô ta, cùng cô ta cãi nhau một trận."
"Gặp?" Khâu Dạng có chút bất ngờ.
Thẩm Nịnh Nhược lại đút một miếng dâu tây đến miệng Khâu Dạng, cô gật gật đầu: "Đúng vậy."
"Hơn nữa Tiểu Dương, chị cảm thấy có gì đó rất kỳ quặc."
Khâu Dạng lẳng lặng nghe.
"Ngày đó em tới công ty tìm chị muốn tặng ảnh cho chị, gặp một người giao hoa tươi có phải không?"
"Cái hoa tươi này lấy danh nghĩa của em tặng, viết chính là chữ cái đầu QY của em."
"Nhưng chị biết tuyệt đối không phải em tặng, nếu em muốn tặng hoa cho chị, sẽ không để người khác làm điều đó."
Khâu Dạng tặng ảnh cho cô đều phải tự mình tới, huống chi là hoa tươi biểu đạt tình yêu, mức độ này không khó để người ta đoán ra.
"QY......?" Khâu Dạng mày ninh đến càng khẩn, Thẩm Nịnh Nhược nói như vậy, nàng cũng cảm thấy thực kỳ quặc, "Gặp được em kỳ thật ngạc nhiên, nhưng dùng cái chữ cái này tuyệt không phải ngoài ý muốn, người biết chị và em quen nhau không nhiều, những người biết số điện thoại của em, thì lại càng ít, ví dụ như Bành Khai Miểu, hắn khẳng định là không biết."
"Đúng vậy."
Thẩm Nịnh Nhược mở miệng thở dốc, đang muốn nói ra suy đoán của mình, thuận tiện thẳng thắn bản thân quen biết Khâu Dạng không phải chuyện ngoài ý muốn, mà Khâu Dạng lại trước cô một bước nhìn lại đây.
"Nhược Nhược." Khâu Dạng biểu tình có chút cứng đờ.
"Làm sao vậy?"
"Chữ cái đầu là QY, không chỉ có một mình em có."
"Còn có......"
"Cù Ngôn."