Xuyên Thành Sư Tôn Phản Diện Của Nữ Chính

Chương 8: Giúp sư tôn chải tóc.

Đường Mộ Tri từ trong chăn bò ra, nhận lấy sữa bò, uống một ngụm, cau mày nói: "Sư tôn, vị nó hơi lạ."

"Vị lạ?" Sở Thính Vũ cầm lon sữa, chẳng lẽ hệ thống lấy đồ hết hạn đưa cho nàng sao?

Sở Thính Vũ nghi hoặc trong lòng, không ngần ngại uống thử, ừm...mùi vị rất bình thường mà, ngọt.

"Ta lấy cho con 1 lon khác vậy..." Sở Thính Vũ vừa định đứng dậy, liền bị Đường Mộ Tri giữ lấy, nói: "Không cần đâu sư tôn, con uống cái này vậy."

Nói xong, Đường Mộ Tri lại dựa vào khung giường, tiếp tục uống lon sữa.

"Uống xong rồi ngủ đi, sư tôn ra bên ngoài..."

Đường Mộ Tri đột nhiên nắm lấy tay áo Sở Thính Vũ, làm vẻ đáng thương: "Sư tôn, người không dỗ con ngủ sao."

Sở Thính Vũ cũng không biết tại sao hôm nay Đường Mộ Tri lại dính nàng như thế, đầu nàng đầy dấu chấm hỏi, không còn cách nào khác, nàng chưởng một làn gió làm tắt nến đầu giường.

Trong phòng nhất thời chìm trong bóng tối, Sở Thính Vũ giúp nàng đắp chăn, nhẹ nhàng vỗ về bên eo nàng, nói: "Ngủ đi, sư tôn đợi con ngủ rồi mới đi."

Đường Mộ Tri mới ngoan ngoãn nhắn mắt ngủ, nàng nằm trên gối của Sở Thính Vũ, trước mắt dần mờ đi, mơ hồ gọi một tiếng sư tôn, mới chìm vào giấc mộng.

Sở Thính Vũ cũng buồn ngủ, nàng vỗ về Đường Mộ Tri, mơ hồ nghe thấy tiếng mưa bên ngoài cửa sổ, trước cửa mưa rơi hội tụ thành một đường nước mảnh, tí tách chảy xuống các bậc thang.

Không biết qua bao lâu, Đường Mộ Tri cũng ngủ, Sở Thính Vũ ôm người trong chăn ra, quả nhiên là lớn rồi, nặng không ít, lúc trước đứa trẻ này nhẹ bổng, một tay ôm cũng được.

Sở Thính Vũ làm một kết giới nhỏ để ngăn mưa, vừa định ôm nàng ra cửa, lại nghĩ nếu như này ra ngoài không ướt mưa, nhưng lại lạnh, liền xoay người đem ngoại bào của mình đắp cho Đường Mộ Tri rồi mới đi.

Đem người đưa về xong, Sở Thính Vũ quay về thắp lại một ngọn đèn mới, hôm nay bận cả một ngày, vẫn chưa xem sách hướng dẫn hệ thống đưa nàng.

"Hướng dẫn sử dụng linh vật Bắc Thanh Sơn...." Sở Thính Vũ lật vài trang, quyển sách này chắc hẳn đã rất cũ, sắc giấy đều vàng cả, nửa đầu sách giới thiệu về linh thảo cùng linh hoa ở Bắc Thanh Sơn, phần sau giới thiệu linh thú Bắc Thanh Sơn,

Sở Thính Vũ xem đến đau cả mắt, mới tìm được nội dung về thảo bích diệp kết hồn.

【Thảo bích diệp kết hồn: tính hàn, thường sinh trưởng ở nơi u tối cực lạnh, cỏ cao ba tấc, thân phân nhánh, thân và canh có vân. Tác dụng: thu dương trừ âm, nâng cao nội lực, là loại linh dược cầu cũng không được.】

Bên dưới còn vẽ hình một cây bích diệp kết hồn.

Sở Thính Vũ lấy ra thảo bích diệp kết hồn mà hôm nay nàng có được, so sánh với bức vẽ, cũng không khác mấy.

Vậy còn u lan linh đan là thứ gì, chẳng lẽ là quả của một loài hoa nào đó?

Sở Thính Vũ tiếp tục lật sách, nhưng vẫn không tìm được trong các loài linh thảo linh hoa, nàng lại lật đến nội dung linh thú, cuối cùng tìm được u lan linh đan trong phần giới thiệu "trai biển".

【U lan linh đan: Tính hàn, lấy từ trai biển, bên ngoài thường là lam nhạt hoặc tím đậm. Tác dụng: thu dương trừ âm, đả thông kinh mạch.】

Sở Thính Vũ xem nửa ngày, càng cảm thấy hai thứ này càng giống thuốc bổ...

Thôi vậy, chí ít quyển sách này rất hữu dụng, sau này có gặp những thứ kì lạ ở Bắc Thanh Sơn thì có thể dùng nó.

Hôm nay Sở Thính Vũ đã ăn linh đan, nhưng vẫn còn bích diệp kết hồn thảo thì ăn thế nào, trực tiếp ăn sống luôn hả...

Đang phát sầu, đột nhiên Sở Thính Vũ nhớ đến trong túi của nàng có một con dao nhỏ, lúc trước tham gia câu lạc bộ dã ngoại mở rộng, nàng luôn đem theo con dao nhỏ phòng thân, đôi lúc dùng để gọt vỏ trái cây...

Sở Thính Vũ lấy dao nhỏ ra, cắt linh thảo thành nhiều đoạn nhỏ, ngâm vào nước trà sau đó uống.

Tiếp theo là ngồi lên giường nhắm mắt, thả lỏng cơ thể.

Sở Thính Vũ vừa ngồi xuống, còn chưa kịp khai đạo bản thân, liền cảm nhận được một nguồn linh lực trong cơ thể đang tăng mạnh, toàn thân như lơ lửng trong không trung, không chỗ tựa mà vững chắc.

Đây...chính là cảm giác bật hack sao???

Sở Thính Vũ động nhẹ ngón tay, chân khí thuần khiết xung đột lẫn nhau trong cơ thể, nàng vẫn chưa dùng lực, đã nghe thấy tiếng rắc rắc rõ ràng.

Là phá vỡ cảnh giới sao.

Sở Thính Vũ lập tức nín thở tập trung, luồn khí càng trở nên mạnh hơn, rót vào đan điền, linh khí thậm chí còn chạy đến các ngón tay—Tu vi của nàng liền phá 2 tầng, trực tiếp đến Kim Đan hậu kỳ!

Dường như Kim Phong kiếm cảm ứng được gì đó, bắt đầu từ trên bàn động đậy.

Sở Thính Vũ bước xuống, thuận thế cầm lên Kim Phong kiếm.

Không giống như mọi khi, Kim Phong kiếm trong tay nàng trở nên thuận hơn, nàng thử vung lưỡi kiếm, kệ gỗ trước mặt trực tiếp bị chém tan nát, âm thanh gốm sứ rơi, vỡ thành từng mảnh.

Quá mạnh rồi, linh đan cùng linh thảo gì đó cũng quá lợi hại đi chứ, nàng thậm chí trực tiếp tiến vào Kim Đan hậu kỳ!

【Hệ thống: Chúc mừng ngài tiến vào Kim Đan hậu kỳ, +20000 điểm kinh nghiệm.】

Sở Thính Vũ thu kiếm vào, có lẽ có được một hệ thống cũng tốt, cảm giác mở ra  được bàn tay vàng quá đã!

*

Ngày tháng ở Bắc Thanh Sơn nói tốt đúng là tốt thật, không lo ăn uống, nàng có thể ngủ một mạch đến sáng. Ba tiểu đồ đệ cũng nghe lời, Đoạn Linh rất tôn kính nàng, có chuyện gì cũng nghĩ đến sư tôn đầu tiên, Đường Mộ Tri đặc biệt dính nàng, có vẻ như bản thân quá sủng nàng rồi, muốn ôm thì ôm, muốn ru ngủ thì ru ngủ, còn Lục Minh Nguyệt vẫn luôn là dáng vẻ hồn nhiên đáng yêu, càng thích chơi đùa cùng sư huynh sư tỷ.

Hôm nay vẫn như thường lệ Đường Mộ Tri ngủ ở chỗ nàng, Sở Thính Vũ chóng mặt đọc sách, lật chưa được vài trang, hệ thống đột nhiên xuất hiện.

【Hệ thống: Chào ngài, nhiệm vụ "Đại hội thí luyện tứ tiên môn" đã được ban hành, mời ngài lập tức tiếp nhận.】

Đại hội thí luyện tứ tiên môn? Sở Thính Vũ ngẫn người, đều trách những ngày tháng ở Bắc Thanh Sơn quá nhàn rỗi, nàng xém chút đã quên mất chuyện này, đại hội thí luyện là nơi tranh tài giữa tứ tiên môn, thắng bại của lần tranh đấu này quyết định đệ tử Bắc Thanh Sơn có tư cách vào được kiếm cốc lấy vũ khí hay không.

Trong truyện Đường Mộ Tri cùng Lục Minh Nguyệt luôn đứng đầu danh sách thí luyện, thế nên năm thứ hai mới đạt được vũ khí thuộc về mình.

Đương nhiên, trong lần thí luyện này cũng phát sinh một vài chuyện, dưới sự sai khiến của Thẩm Phi Uyên, để tử Thương Linh Môn không màng quy tắc sử dụng ám khí, muốn đánh lén Đường Mộ Tri, kết quả Lục Minh Nguyệt thay Đường Mộ Tri đỡ lấy, cũng từ đó bị thương. Trong lòng Đường Mộ Tri hết sức cảm động, không ngủ không nghỉ chăm sóc Lục Minh Nguyệt đến mấy ngày.

Về phần nguyên chủ, nhìn thấy Thương Linh Môn dùng ám khí với Đường Mộ Tri, đến một câu quan tâm cũng không có, quan hệ sư đồ cũng dần kém đi....

Sở Thính Vũ tính toán cặn kẽ, nghĩ đến bản thân ở Bắc Thanh Sơn cũng gần một năm rồi, lạ là không nhìn thấy Lục Minh Nguyệt quan tâm gì đến Đường Mộ Tri, hình như chỉ là xem nàng như sư tỷ, thế sao lại đột nhiên giúp Đường Mộ Tri đỡ ám khí, điều này không hợp lí lắm.

Aiii, giao lưu giữa sư muội sư tỷ quá ít, vậy thì sau này làm sao thành một đôi đây.

Sở Thính Vũ phiền não, nàng có nhớ trong truyện là Lục Minh Nguyệt che ô cho Đường Mộ Tri, nấu cơm, kể chuyện cười cho nàng ta, hơn thế hai người còn đi đến sau Bắc Thanh Sơn ngắm trăng ngắm sao, muốn lãng mạn bao nhiêu có bao nhiêu, sao đến bây giờ vẫn chưa xảy ra chuyện nào cả...

Đường Mộ Tri trên giường xoay người, mơ hồ mở mắt, thấy Sở Thính Vũ vẫn còn ngồi trên ghế, nàng ngáp một cái, nhỏ tiếng nói: "Sư tôn...sao người vẫn chưa ngủ?"

"Sao con thức rồi, là vì ánh sáng chói mắt sao?" Sở Thính Vũ nghe thấy tiếng của Đường Mộ Tri thì quay đầu, thuận tay dập tắt một ngọn nến.

"Ừm...có một chút." Đường Mộ Tri cọ cọ vạt áo Sở Thính Vũ, "Sư tôn không ngủ sao?"

"Một lát nữa sẽ ngủ." Sở Thính Vũ xoa xoa đầu nàng, quả nhiên thời gian trôi qua rất nhanh, dung mạo Đường Mộ Tri càng ngày càng xinh đẹp, so với lúc yếu nhược, nước da trắng không ít, ánh mắt trong sáng, thích bám lấy nàng gọi sư tôn.

Đường Mộ Tri nghe lời gật đầu, kéo tay Sở Thính Vũ thϊếp đi.

Ngày thứ hai Tạ Đường mang đến tin tức, nói rắng chưởng môn đã ra ngoài dạo chơi, nhưng đại hội thí luyện tứ tiên môn vẫn diễn ra như mọi khi.

Sở Thính Vũ nói việc này với Đường Mộ Tri cùng Lục Minh Nguyệt biết, lại tỉ mỉ nói cho các nàng biết tính quan trọng của lần thí luyện này, Đường Mộ Tri nói nàng đã nhớ rõ, nhất định sẽ không khiến sư tôn thất vọng.

Sở Thính Vũ đương nhiên hiểu rõ, đến lúc đó nàng chỉ cần ngồi trên khán đài xem Đường Mộ Tri bật hack là được rồi.

Buổi tối hiếm khi Sở Thính Vũ ngâm mình ở suối Linh An, tiếp đến thanh một bộ y phục sạch sẽ ngồi dưới gốc cây, gió thổi nhè nhẹ dễ chịu.

Đường Mộ Tri theo thói quen đến suối Linh An, muốn chúc Sở Thính Vũ ngủ ngon rồi về ngủ, nàng nhìn thấy sư tôn ngồi dưới gốc cây, tóc đen dài xõa sau lưng, thập phần thanh lệ.

Đường Mộ Tri nhịn không được chậm rãi bước đến, vươn tay chạm vào vai nàng, nói: "Sư tôn, ta giúp người chải tóc."

Thanh âm đến bất ngờ, Sở Thính Vũ quay đầu nhìn nàng, lộ ra một nụ cười điềm tĩnh, "Mộ Tri à, vừa hay, giúp vi sư lấy lược ra đi."

Đường Mộ Tri nhanh chóng đi lấy, nhân tiện cầm theo một sợi vải trắng buộc tóc.

Sở Thính Vũ để nàng chải tóc, từ đỉnh đầu đến đuôi tóc.

Nàng cảm nhận được ngón tay thanh mảnh vuốt tóc nàng, đem phần tóc dài hơi ướt vuốt ra sau, dùng một sợi dây dài buộc lại.

"Sau này đệ tử có thể giúp sư tôn buộc tóc không?" Đường Mộ Tri bỗng nhiên dừng tay hỏi.

Sở Thính Vũ nhìn xuống mặt suối, nhìn trái ngó phải, buộc cũng khá gọn, liền cười nói: "Đương nhiên là được."

"Sư tôn." Đường Mộ Tri nhào vào lòng Sở Thính Vũ, vẫn như một đứa trẻ chưa lớn.

"Ngồi đàng hoàng." Sở Thính Vũ vỗ vỗ vai nàng.

Đường Mộ Tri không tình nguyện mà ngồi đàng hoàng, chợt nhớ đến đại hội thí luyện 3 ngày sau, nàng hỏi: "Sư tôn, đại hội thí luyện....khó không?"

"Không khó, chỉ là tranh đấu giữa các đệ tử trong môn, nổ lực là được."

"Nhưng con sợ làm Chu Họa Môn mất mặt." Đường Mộ Tri cuối đầu.

Mất mặt? Ngươi là nhân vật chính, ngươi sao có thể mất mặt.

Sở Thính Vũ thở nhẹ một hơi, nàng ôm vai Đường Mộ Tri, "Sẽ không đâu, sư tôn tin tưởng con."

"Thật ạ?" Đường Mộ Tri nghe thấy câu này liền ngẩng đầu, trong con ngươi như có ánh sáng trong vắt, sáng như sao trời đêm, nàng dò hỏi: "Sư tôn tin tưởng con sao?"

Sở Thính Vũ gật đầu nói: "Đương nhiên."

"Vậy con nhất định sẽ không khiến sư tôn thất vọng." Đường Mộ Tri cũng nở một nụ cười, cong khóe môi, ôm eo Sở Thính Vũ, nhắc lại: "3 ngày sau, con sẽ không khiến sư tôn thất vọng."