+10000 điểm kinh nghiệm?
Sở Thính Vũ cảm thấy con số này thật quen, nàng nhớ đến nhiệm vụ mà hôm qua hệ thống đề ra, cũng nghe được con số 10000 này.
Không lẽ là....Chẳng lẽ mục đích thật sự của nhiệm vụ này là muốn Đường Mộ Tri nói ra thể trạng đặc biệt của bản thân?
Hèn chi! Hôm qua hệ thống còn "tốt tính" cho mình gợi ý, để Đường Mộ Tri dẫn độc. Nếu nàng ta thật sự làm, vậy việc nàng bách độc bất xâm sẽ bị mình biết, nhưng mình không dồng ý, nên lúc rời khỏi Lưu trạch đã bị trừ đi 10000 điểm kinh nghiệm.
Hiện tại Đường Mộ Tri đã tự thật thành, điểm kinh nghiệm đương nhiên sẽ quay về.
Mặc dù không biết tại sao việc này sẽ cộng điểm kinh nghiệm, nhưng Sở Thính Vũ rất muốn mắng người, hệ thống mỗi lần đưa nhiệm vụ có thể rõ ràng hơn được không, muốn nàng đoán, quỷ mới đoán được.
【Hệ thống: Vì để ngài có được trải nghiệm tốt nhất, tạm thời ẩn giấu nội dung nhiệm vụ.】
Sở Thính Vũ:.....Vậy làm thế nào mới có thể biết được nội dung nhiệm vụ thế?
【Hệ thống: cần đổi 600000 điểm kinh nghiệm.】
60 vạn? Anh trai à sao anh không đi cướp luôn đi, ta mới hoán đổi 'lựa chọn ưu tiên', bây giờ lại muốn trừ 60 vạn điểm để biết được nội dung nhiệm vụ?
Sở Thính Vũ lạnh lùng nói: Mày khỏi.
【Hệ thống: Mong ngài có được trải nghiệm tốt đẹp~】
Sở Thính Vũ:...
Quá trình Tạ Đường thu yêu rất thuận lợi, một đoàn người trở về trời đã nhá nhem tối, thuận tiện nàng thay chưởng môn lấy 4 vạn linh thạch còn lại.
Lục Minh Nguyệt nằm trên giường Sở Thính Vũ, chống cằm hỏi: "Sư tôn, tối qua người đi đâu vậy."
"Hôm qua sư tôn ra ngoài làm việc." Sở Thính Vũ cầm một chiếc khăn vải, lau tóc mái cho Lục Minh Nguyệt, aii, nhìn nàng nóng đến mức này, tóc mái vẫn chưa một lần được khô.
Lục Minh Nguyệt lại hỏi: "Những tại sao đến sư tỷ cũng đi thế?"
"Ừm...." Sở Thính Vũ lo lắng không biết nên nói thế nào, Đường Mộ Tri tiến vào, nàng nhìn thấy Sở Thính Vũ lau tóc cho Lục Minh Nguyệt, đáy mắt có chút u ám, có điều Sở Thính Vũ không nhìn thấy, nàng ôm Lục Minh Nguyệt lên đùi mình, nói: "Mộ Tri, con đi hỏi thử Tạ Đường trưởng lão, khi nào chúng ta quay về Bắc Thanh Sơn."
"Tạ Đường trưởng lão nói ngày mai có thể khởi hành." Đường Mộ Tri đáp.
Lục Minh Nguyệt ngẩng đầu nói: "Sư tôn, hôm nay con muốn ăn súp hoa trứng*."
*Súp trứng, còn được gọi là súp hoa trứng, là một món súp Trung Quốc gồm trứng đánh bông trong nước dùng gà. Các loại gia vị như tiêu đen hoặc trắng, hành lá thái nhỏ và đậu phụ thường được thêm vào súp. (nguồn Wikipedia)
"Súp hoa trứng sao...." Sở Thính Vũ xoa tóc Lục Minh Nguyệt, "Khách trạm chắc hẳn sẽ có, đến tối ta bảo Tạ Đường trưởng lão gọi một phần súp hoa trứng."
"Cảm ơn sử tôn." Lục Minh Nguyệt cười lộ ra 2 cái răng hổ, vô cùng đáng yêu.
Sở Thính Vũ bất giác cảm thán, không hổ là vợ nữ chính, thật dễ thương, chắc hẳn ban đầu sự chú ý của Lục Minh Nguyệt rất lớn, lúc nàng bị đâm mù hai mắt, các độc giả đều than trời gọi đất, hận không thể để Sở Thính Vũ nổ tung tại chỗ, kết quả Sở Thính Vũ thật sự chết rồi, một đám độc giả lại không nỡ, nói sư tôn xuống đài rồi, nữ chính không còn đối thủ nữa.
Đám độc giả này thật khó hầu hạ, hèn chi tác giả lại ngừng đăng truyện hai tháng, đoán chừng là bế quan suy ngẫm cốt truyện đây mà.
Lúc cơm tối, Tạ Đường đưa hai đồ đệ xuống trước, hai vị đệ tử đó đều là song linh căn, cũng rất có thiên phú.
Sở Thính Vũ rất có ấn tượng với vị đồ đệ tên Tiêu Tu, cao mảnh khảnh, mày kiếm thanh thoát, nói chuyện nho nhã, cho người khác cảm giác rất đoan chính.
Tiêu Tu ngồi bên cạnh Tạ Đường, hắn từ nhỏ đến lớn đều đi theo Tạ Đường, không rời một bước.
"Minh Nguyệt, súp hoa trứng của con đây." Sở Thính Vũ thấy súp hoa trứng được mang lên, liền múc cho Lục Minh Nguyệt trước một chén.
Lục Minh Nguyệt nhanh chóng cầm lấy, vui vẻ nói: "Cảm ơn sư tôn."
Thấy Đoạn Linh tủi thân nhìn về phía mình, Sở Thính Vũ cũng múc cho nàng một chén.
Chỉ có Đường Mộ Tri ngồi bên cạnh không nói lời nào, im lặng ăn cơm, Sở Thính Vũ hỏi: "Mộ Tri có muốn ăn súp hoa trứng không?"
"Muốn." Đường Mộ Tri nghe thấy lập tức gật đầu, Sở Thính Vũ cười với nàng một cái.
Đường Mộ Tri nhìn thấy trong chén súp bên trên nổi lên trứng khuấy cùng rong biển khô, nàng chợt nhớ đến hôm mưa ấy, sư tôn nấu canh gừng cho nàng.
"Sư tôn, súp này không ngon bằng người nấu." Đường Mộ Tri thử một ngụm, liền không ăn nữa.
"Vậy ăn một ít món khác đi, lát tối sư tôn đưa sữa bò cho con."
Lúc hai người còn ở Bắc Thanh Sơn, muốn nói gì thì nói đó, một bên Tạ Đường nghe thấy liền cau mày, nghi hoặc hỏi: "Sữa bò... là cái gì thế."
Chết tiệt, nàng quên mất sữa bò bây giờ vẫn chưa có cái tên đó.
Lúc trước ở Bắc Thanh Sơn, vì để Đường Mộ Tri có thể nhanh cao lên, Sở Thính Vũ mỗi tối đều cho nàng một lon sữa bò, được một hai lần liền quen thành thói.
"Đây là một loại.." Sở Thính Vũ nghĩ nửa ngày, thành thật nói: "Là một loại nước."
Tạ Đường trầm ngâm gật gật đầu, Sở Thính Vũ ho nhẹ, vội vàng gắp thức ăn.
Ăn xong bửa tối, Đường Mộ Tri theo Sở Thính Vũ về phòng, Sở Thính Vũ lấy trong balo ra lon sữa bò đưa cho nàng, Đường Mộ Tri vui vẻ nhận lấy, ngồi phía cuối giường.
"Sư tôn, con có thể ngồi lên đùi người không." Đôi mắt Đường Mộ Tri lộ ra một tia mong đợi.
"Nhưng sư tôn buồn ngủ rồi, con uống xong thì quay về đi." Sở Thính Vũ đang rất mệt, tối qua dò thám Lưu trạch, hôm nay cũng chưa nghỉ ngơi đủ, hiện giờ rất mệt mỏi.
Đường Mộ Tri có chút thất vọng, nàng uống hết sữa, Sở Thính Vũ đã thϊếp đi, đến chăn cũng chưa kịp đắp, nàng giúp Sở Thính Vũ đắp chăn, kéo rèm giường, rồi mới ra khỏi phòng.
́
Bắc Thanh Sơn, Triệu Lan mừng rỡ nhìn thấy Tạ Đường đem tiền về, hắn nói: "Không tồi, vẫn là hai người đáng tin."
"Chưởng môn sư huynh, A Kỳ gần đây đã xuất quan chưa?" Tạ Đường đem hồ lô thu yêu trả lại cho Triệu Lan.
Tần Kỳ là sư tôn của Bạch Xuyên Môn, đáng tiếc thân thể yếu nhược, một năm gặp mặt không được mấy lần.
Trong truyện không nhắc nhiều đến quan hệ của hai người này, nhưng từ giọng điệu quan tâm của Tạ Đường, chắc hẳn Tần Kỳ rất quan trọng với nàng.
"Cậu ấy sao, nghe nói vẫn còn đang ngủ, đoán chừng đến 3 5 năm nữa là tỉnh rồi." Triệu Lan thành khẩn nói.
Ghê đấy, 3 5 năm! Người xưa bế quan đều lợi hại thế sao, ngủ liền một giấc 5 năm, nếu như đủ lâu, lúc tỉnh con cái đều lớn hết rồi sao.
Sở Thính Vũ không muốn bế quan, nàng về đến nơi ở cạnh suối Linh An, ngẫm nghĩ chuyện bế quan này.
Ngủ một cái liền 5 năm thì không phải chuyện tốt gì, lỡ như ngủ đến chết thì làm sao.
Hệ thống nghe được tiếng lòng của Sở Thính Vũ, đột nhiên xuất hiện 【Hệ thống: Không muốn bế quan tu luyện, có thể dùng điểm kinh nghiệm đốt phá tu vi.】
Nàng hiện tại đã là Kim Đan sơ kỳ, nếu đột phá sẽ là trung kỳ cùng hậu kỳ.
Sở Thính Vũ hết sức cảnh giác hỏi: Đột phá cảnh giới có đau không?
【Hệ thống:.........】
Sở Thính Vũ: Đợt trước không phải ta chẻ một cái cây, liền trực tiếp đột phá kim đan kỳ sao, tại sao đến lần này lại rắc rối thế.
【Hệ thống: Ngài đột phá được kim đan kỳ là do nguyên chủ sắp đột phá cảnh giới.】
Thì ra là chiếm tiện nghi của nguyên chủ.
Sở Thính Vũ bất lực, chỉ có thể đồng ý.
Hệ thống dinh dong lên tiếng, 【Hệ thống: Chúc mừng ngài nhận được vật phẩm: +1 linh đan u lan, +1 thảo bích diệp kết hồn, -50000 điểm kinh nghiệm.】
Nói hết, hệ thống liền biến mất, Sở Thính Vũ nhìn hệ thống biến mất, liền to giọng nói: Không phải chứ anh trai! Ngươi đừng đi! Ngươi vẫn chưa nói ta biết hai thứ này dùng như nào mà!
Lúc này, trong không trung rơi xuống một quyển sách, Sở Thính Vũ vội nhặt lên, nhìn một cái, bên trên viết "Hướng dẫn sử dụng linh vật Bắc Thanh Sơn".
Hóa ra là sách hướng dẫn.....
Sở Thính Vũ cất đi linh đan cùng gốc thảo, thuận tiện đem sách hướng dẫn nhét vào lòng, nàng quyết định đi thăm các đồ đệ, muốn quan tâm họ một chút.
Đường Mộ Tri bọn họ ở sau núi học tập tâm pháp cùng luyện kiếm, phải nói rằng Đường Mộ Tri rất có thiên phú, trước khi nhập khí, đệ tử bình thường cần mất nửa tháng, nàng một buổi chiều là xong, từ Đinh Châu trở về và qua vài tháng, các nàng đã đến tầng Luyện Khí, Đường Một Tri đột phá một cách nhẹ nhàng, hoàn toàn không gặp phải bất trắc "kỳ bình cảnh"*.
*Giữa các cảnh giới lớn thường có bình cảnh, nó cũng giống như bức tường khiến người tu chân muốn tăng cấp đều phải vượt qua.Thông thường cảnh giới thấp như Luyện Khí kỳ bình cảnh sẽ dễ dàng, ăn nhau ở chỗ hấp thu linh khí nhanh hay chậm.
Sở Thính Vũ đứng dưới gốc cây, nhìn Đường Mộ Tri ngồi xếp bằng, vài sợi tóc lòa xòa bên má, nắng đổ bóng dưới hàng mi mảnh, bộ dáng rất đáng yêu.
Aii, nguyên chủ đúng là tìm cái chết. Thiến phú cao như thế, đứa trẻ có năng lực thì không dạy dỗ đàng hoàng, cứ làm khó người ta làm chi, còn ngấp nghé nội đan người ta, kết quả đi tông rồi chứ gì.
Bỗng Sở Thính Vũ nghe sau lưng truyền đến một tiếng "Sư tôn", quay đầu thấy Lục Minh Nguyệt, nàng cầm trên tên kiếm gỗ, ngẩng đầu nhìn Sở Thính Vũ.
"Sư tôn..." Đường Mộ Tri cũng nghe thấy, nàng vội mở mắt, nhìn thấy Sở Thính Vũ đúng dưới gốc cây, nàng phủi bụi trên người, chạy đến phía gốc cây.
"Minh Nguyệt sao không tu luyện" Sở Thính Vũ rất biết nắm bắt thân phận trưởng bối.
Lục Minh Nguyệt kéo tay Sở Thính Vũ, "Sư tôn, con vừa đi tìm Tạ Đường trưởng lão nói chuyện."
"Sư tôn, sao ngài lại đến đây?" Đường Mộ Tri nhanh chóng chạy qua, nàng ôm lấy eo của Sở Thính Vũ, cọ cọ vào lòng nàng.
Sở Thính Vũ cúi đầu nhìn thấy vạt áo lộn xộn của Đường Mộ Tri, thế nên giúp nàng vuốt thẳng vạt áo, nói: "Sư tôn đến thăm các con."
Nghe thấy lời đó, Đường Mộ Tri rất vui, nàng thân mật nói: "Tối nay sư tôn muốn ăn gì, con nấu cho người."
"Buổi tối sao....buổi tối cùng nhau ăn cơm đi." Sở Thính Vũ xoa xoa đầu nàng.
Hình như đứa trẻ này cao lên chút?
Lục Minh Nguyệt cười khanh khách, nói: "Vui quá, sư tôn ăn cơm cùng chúng con."
Sở Thính Vũ rất hài lòng với 3 đồ đệ.
Ăn cơm xong, Đường Mộ Tri nán lại chỗ nàng không về, nói là lâu rồi không cùng sư tôn hàn huyên, muốn ở lại.
Sở Thính Vũ bó tay thở một hơi, trong lòng nghĩ chỉ có thể như lúc trước, để nàng ngủ xong thì mang về phòng của nàng.
Đường Mộ Tri lau mặt bằng nước ấm, cởi giày và tất rồi lên giường, nàng chui vào chăn của Sở Thính Vũ, ngáp một cái, lơ mơ nói: "Sư tôn, con muốn uống sữa bò..."
"Ừm, vi sư lấy cho con." Sở Thính Vũ ngồi dậy lấy balo của mình, từ lúc nàng hoán đổi điểm kinh nghiệm lấy phô mai táo đỏ các loại thức ăn vặt, nàng liền thường xuyên sử dụng điểm kinh nghiệm, mua vài loại thức ăn vặt cùng những thứ khác, dù sao nó cũng không mắc, hơn nữa mỗi tối Đường Mộ Tri đều muốn uống sữa bò, nàng nhọc tâm như một người mẹ già.
Sở Thính Vũ thấy Đường Mộ Tri vẫn đang nằm, sợ nàng sặc, nói: "Ngồi dậy uống."