Xuyên Thành Sư Tôn Phản Diện Của Nữ Chính

Chương 40: Đêm tuyết.

Sao tính tình con bé lại trở nên thế này...

Sở Thính Vũ lén lau nước mắt trong đám người.

Hồi trước nó ngoan lắm, sao bây giờ không nói tiếng nào đã động thủ?

“Ồ, Khước sư tỷ?” Một giọng nói trầm thấp truyền đến.

Sở Thính Vũ còn chưa phản ứng kịp, đến khi có một cánh tay đánh lên vai cô, cô mới giật mình quay đầu, “Ngô Tuyền? Không phải cô xuống núi rồi sao?”

Ngô Tuyền cười cười, “Chúng tôi đưa các sư muội sư đệ xuống núi rồi trở về, vừa vào đến cửa đã nghe Ma giới xâm phạm, nên mới vội đến đây.”

Không phải chứ, sao các người có vẻ không sợ hãi chút nào vậy, không lẽ việc Đường Mộ Tri đến đây là như cơm bửa sao.

“Khước sư tỷ, sao tỷ lại bôi nhiều tàn hương lên mặt làm gì thế.” Ngô Tuyền thấy lạ hỏi, sẵn lấy trong

ống tay áo ra một chiếc khăn tay trắng đưa cho Sở Thính Vũ, “Lau đi.”

“...Cảm ơn.” Sở Thính Vũ ngượng ngùng nhận lấy, lại tiếp tục nhìn về phía trước.

Lúc này Ngô Tuyền nhìn về người trước mặt, thở dài, “Lại là cô ấy.”

“Sao thế.” Sở Thính Vũ chau mày.

“Khước sư tỷ không biết sao?” Ngô Tuyền nói: “Cô ta là Đường Mộ Tri, là Ma quân mới của Ma giới, lúc trước từng là đệ tử của Bắc Thanh Sơn.”

“Bốn năm trước Ma giới hỗn loạn, xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng cuối cùng Đường Mộ Tri đã nắm giữ Ma giới, nhưng cứ hai ba bửa cô ta lại chạy đến Bắc Thanh Sơn, mà không đến một tông môn nào khác.” Ngô Tuyền nhìn thấy cái ghế trước mặt trưởng lão Tần Kỳ lại gãy nữa rồi, còn trưởng lão Tần Kỳ cũng không né, hắn lại nói: “Cô ta không tấn công người khác, cũng không gϊếŧ người, tức giận thì đánh bay bàn ghế, mấy năm nay đồ đạc Bắc Thanh Sơn đều hỏng không ít, chúng chất đống ngoài sau núi.”

Sở Thính Vũ: “...”

Ngô Tuyền nói: “Tính ra cũng lạ, mỗi lần Đường Mộ Tri đến đều chỉ có một mục đích, chính là tìm vị sư tôn Chu Họa Môn quá cố kia, cô ta một mực cho rằng là Bắc Thanh Sơn giấu người.”

Khi đó, Triệu Lan xòe quạt, chầm chậm nói: “Quả thật chúng ta có đến thác Quỷ Liễu tìm Sở Thính Vũ, nhưng chúng ta không tìm ra muội ấy.”

“Bổn tọa vừa mở mắt đã không nhìn thấy sư tôn đâu nữa, chẳng lẽ không phải các người đem người đi sao?” Trong ánh mắt của Đường Mộ Tri dậy sóng, “Hay ý các người là sư tôn ta tự dưng biến mất.”

Cái này...cũng đúng là tự nhiên biến mất thật.

Sở Thính Vũ sờ sờ cằm, bởi vì Khước Tiêu Dao kéo cô vào một không gian ngẫu nhiên.

Tần Kỳ nói: “Đường Mộ Tri, nói thế nào Sở Thính Vũ cũng là người của Bắc Thanh Sơn, nếu muội ấy chết thật, di thể thuộc về Bắc Thanh Sơn cũng là điều đương nhiên.”

Đường Mộ Tri nhíu mắt, chất giọng lạnh lùng, “Dựa vào cái gì.”

Trong thâm tâm Sở Thính Vũ âm thầm thắp nén hương cho Tần Kỳ, sau này Đường Mộ Tri vui buồn thất thường, khuyên mấy người đừng chọc giận cô ta nữa.

“Nếu như các người cố chấp không chịu giao người, thì bổn tọa cũng không còn cách nào khác.” Ma khí bao bọc khắp người Đường Mộ Tri, nét cười trên mặt càng thêm đậm: “Bây giờ bổn tọa sẽ đến suối Linh An, để xem các người vững hay bổn tọa vững hơn.”

“Càn rỡ.” Tạ Đường cuối cùng cũng lên tiếng: “Suối Linh An là chỗ ở cũ của Sở Thính Vũ, ngươi tuyệt đối không được phá hoại nơi đó.”

“Trưởng lão, người nghĩ việc này ai có quyền quyết định?” Đường Mộ Tri bỏ lại câu này rồi bay đi không ngoái đầu lại, Triệu Lan đưa mắt ra hiệu với Tạ Đường, “Mau, ngăn nó lại.”

Màn kịch này khiến Sở Thính Vũ mơ màng, mốt đám đệ tự hô hào kéo nhau theo chân Tạ Đường, tuy Sở Thính Vũ bối rối, nhưng cũng chỉ có thể đi theo đám người, Ngô Tuyền bên cạnh hỏi cô: “Sư tỷ, tỷ đến suối Linh An lần nào chưa?”

Đi ngang qua có là gì, ta ở nơi đó mà.....

Ngoài mặt Sở Thính Vũ lắc đầu, “Chưa từng đến bao giờ.”

“Cũng đúng, mấy người chúng ta cũng ít ai có thể đến suối Linh An, ngoại trừ sư tỷ Đoạn Linh.”

Sở Thính Vũ nói: “Sao thế, suối Linh An không cho người khác ra vào sao?”

“Không phải, chưởng môn bọn họ không cho bọn ta đến đó, ngài nói đợi Sở trưởng lão quay về.”

Triệu Lan thật là chu đáo.

Chớp mắt, Đường Mộ Tri đã đến được suối Linh An, nàng vừa bước một bước, Tạ Đường đã bay đến chắn trước mặt nàng, cầm kiếm Tư Nhu trong tay, nàng lạnh giọng: “Ngươi không thể vào suối Linh An.”

Lưỡi kiếm sáng loáng chỉa vào nàng, nhưng Đường Mộ Tri khôgn hề chùn bước, nàng nói: “Bổn tọa lớn lên ở đây, sao lại không thể vào?”

“Không được là không được.”

“Tốt nhất là trưởng lão không nên chắn đường ta, nếu không bổn tọa không khách sáo nữa.”

Sở Thính Vũ ở phía sau nói thầm, sao con bé lại hỗn láo với trưởng lão thế chứ.

Tạ Đường không tránh.

Đường Mộ Tri giơ năm ngón tay trắng, tụ một đoàn ma khí trong lòng bàn tay, Đường Mộ Tri lại cảnh cáo: “Tránh ra.”

Đệ tử đằng sau thấy Tạ Đường bị uy hϊếp, lập tức không thể nhịn được nữa, “Ma đầu nhà ngươi, không được phép làm hại trưởng lão!”

Đường Mộ Tri vẫn còn một chút tình nghĩa với Tạ Đường, nhưng với đám đệ tử phía sau thì không có chút kiên nhẫn nào, nàng vừa khua tay, ma khí lần lượt bay ra, thoáng chốc đám đệ tử lắm lời đó lùi xa mười mấy mét.

Sở Thính Vũ phù phép phòng thân, ma khí này không thể tổn hại đến cô, hơn nữa Đường Mộ Tri cũng không dùng bao nhiêu sức lực.

“Thế này đi, trưởng lão, chỉ cần người và Triệu Lan bàn bạc với nhau một chút, giao sư tôn cho bổn tọa, bổn tọa sẽ rời suối Linh An ngay.” Ngón tay Đường Mộ Tri động nhẹ, ánh mắt lấp lánh lạ thường, “Dù là thi thể, bổn tọa cũng muốn mang đi.”

Sở Thính Vũ đứng đằng sau đổ mồ hôi lạnh, sao nghe khủng bố quá vậy, Bắc Thanh Sơn tìm đâu ra thi thể mà đưa cho Đường Mộ Tri, hiện giờ Sở Thính Vũ cô đang đứng trong đám người đây mà.

Nói xong, Đường Mộ Tri nhanh chóng đẩy lùi Tạ Đường, Tạ Đường mơ hồ, bước chân loạn choạng, ma khí đen ngòm bay ra từ những ngón tay của Đường Mộ Tri, suối Linh An đã xuất hiện một kết giới đặc biệt của Ma giới.

“Đường Mộ Tri, ngươi...” Tạ Đường nhìn lớp ma khí đen từ từ bao trùm suối Linh An, chỉ chừa một mình Đường Mộ Tri đứng bên trong, tất cả mọi người đều bị chặn bên ngoài.

Đường Mộ Tri lộ ra đôi mắt xảo quyệt, “Trưởng lão, phiền người bàn bạc với Triệu Lan, giao sư tôn của bổn tọa ra đây, không thì bổn tọa sẽ ở suối Linh An này không đi.”

Nói rồi, Đường Mộ Tri xoay người rời đi, đi thẳng vào phòng.

Sở Thính Vũ:...

“Trưởng lão, Ma đầu này ở Bắc Thanh Sơn luôn sao!”

“Đúng thế, bọn con phải tính làm sao...”

“Sao có thể dung túng Ma giới hủy hoại nơi ở của Sở trưởng lão được!”

“Đúng đó, Ma đầu thật đáng hận!”

Bọn đệ tử bắt đầu xì xào bàn tán, cỏ vẻ như muốn bàn một cách giải quyết.

Sở Thính Vũ hất hất cánh tay của Ngô Tuyền, hỏi: “...đây là lần đầu tiên Đường Mộ Tri trở về suối Linh An sao.”

Ngô Tuyền không chú ý rằng Sở Thính Vũ dùng từ “trở về”, hắn chỉ gật đầu nhẹ rồi thở dài, “Hôm nay là lần đầu tiên, lúc trước đều bị Tạ Đường chặn lại, nhưng lần này thì không ngăn nổi.”

Trong lòng Sở Thính Vũ không biết như thế nào, cô nhìn kết giới ấy.

Với cô mà nói, phá kết giới không phải chuyện gì khó.

Nhưng...phá hay không phá, đây mới là vấn đề.

*

Đêm tối, tuyết vẫn rơi nhẹ.

Sở Thính Vũ nói với Đoạn Linh tạm thời đừng nói với người khác chuyện cô trở về, hiện tại Đường Mộ Tri đang ở Bắc Thanh Sơn, hai người gặp mặt nhau không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Đoạn Linh nghe lời và đồng ý.

Nghe Ngô Tuyền nói, chuyện Đường Mộ Tri ở Bắc Thanh Sơn, ý của chưởng môn là cứ để đấy đi, dù sao mấy ngày nữa Đường Mộ Tri cũng sẽ đi, rồi sẽ lại quay lại, như cơm bửa, bọn họ đã quen rồi.

“Sư tôn, người ngủ trên giường của con đi, hôm nay con đến ngủ với Lâm sư muội là được.” Đoạn Linh ôm một bộ chăn mới đến.

Dưới ánh nến lập lòe, Sở Thính Vũ vẫn đang nghĩ về chuyện hôm nay, cô nhìn thấy Đoạn Linh đang giúp cô trải chăn, nói: “Linh Nhi con để đó đi, lát nữa vi sư tự làm là được.”

Đoạn Linh nói: “Sư tôn khó khăn lắm mới trở về được, con giúp người chút chuyện là điều đương nhiên.” Sở Thính Vũ mỉm cười xoa đầu Đoạn Linh, “Sư tôn về rồi thì nên nghe lời, đừng làm nữa, mau đi ngủ đi.”

Đoạn Linh cũng cười theo, “Vâng, con nghe lời người.”

Sở Thính Vũ nhìn Đoạn Linh cười ấm áp, bỗng nhớ đến Đường Mộ Tri đang một mình ở suối Linh An.

Cô và Đoạn Linh ở đây, nhưng Đường Mộ Tri thì lại một mình.

Lần trước là ba năm, lần này là bốn năm chưa về, không biết bốn năm này Đường Mộ Tri sống như thế nào.

Sở Thính Vũ đau đầu.

Khước Tiêu Dao không đáng tin tẹo nào, đưa cô về sớm hơn chút là được rồi, thế mà lại cách sự kliện thác Quỷ Liễu tận bốn năm trời.

Đoạn Linh chúc cô ngủ ngon, rồi đến Bách Xuyên Môn tìm Lâm Điền Nhi ngủ cùng.

Sở Thính Vũ nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, dưới mái ngói tuyết trắng có hơi ẩm ướt.

Chi bằng...đi xem thử?

Sở Thính Vũ đi tới đi lui trong phòng, ngẫm nghĩ thật lâu, cuối cùng thở dài một hơi, khoác lên người một chiếc áo dày, chuẩn bị đến suối Linh An.

Chỉ đứng bên ngoài cửa số nhìn một chút, rồi quay về.

Sở Thính Vũ nói thầm với bản thân.

Tuy rằng trong lòng rối rắm, nữ chính đột nhiên hắc hóa nhập ma, nhưng đây cũng là do cô tự ý xáo trộn tình tiết, cô chỉ có thể chịu trách nhiệm đến cùng.

Kết giới suối Linh An không tính là khó, Sở Thính Vũ nhẹ nhàng giải kết giới, rồi vá lại một cách nhàn nhãn.

Làm xong hết thì Sở Thính Vũ đen mặt.

Bản thân cũng thật đam mê vá kết giới.

Tuyết dưới đất lấp lánh bởi ánh trăng, Sở Thính Vũ chầm chậm tiến gần cửa sổ căn phòng, không biết tại sao, cô càng tiến lại gần căn phòng, tim lại đập càng nhanh.

Sở Thính Vũ phủi tuyết trên vạt áo, lặng lẽ lại gần cửa sổ, giấy vàng mỏng ngăn chắn trên cửa sổ phản chiếu bóng mờ, Sở Thính Vũ đứng yên ở đó một hồi.

Hình như....không có chút động tĩnh nào.

Sở Thính Vũ ghé sát lại tiếp tục nghe.

Ừm, không có tiếng gì cả, chắc đã ngủ rồi.

Ngủ rồi thì tốt, lúc trước đứa trẻ này thích làm nũng, lần nào mình cũng phải dỗ mới ngủ được.

Sở Thính Vũ an tâm, nàng vừa định nhấc chân rời khỏi, trong phòng đột nhiên truyền đến một tiếng nức nở không thể kiềm nén.

Âm thanh vô cùng nhỏ, nhưng Sở Thính Vũ đã nghe được, cô cau mày quay lại.

Nàng ta...đang khóc sao.

Sở Thính Vũ nghe thấy âm thanh này, đã biết có gì đó không đúng rồi, cô lại nhẹ nhàng bước đến cửa sổ, nghe rõ từng tiếng nức nở càng nhỏ hơn.

Sở Thính Vũ xiết chặt khung cửa sổ, không biết vì sao trái tim bị bóm chặt.

Lại khóc sao.

Nàng ta lại khóc nữa à.

Sở Thính Vũ lại nhớ đến bản thân lúc hôm ở thác nước, thời gian quay ngược về, nhiều bóng người chồng chất lên nhau, cô nhớ về ngày mưa hôm đó, cô ngồi trên đất lau nước mắt cho Đường Mộ Tri, nhẹ nhàng an ủi: “Đừng khóc nữa.”

Đôi mi dài run rẩy, ướt đẫm nước mưa và nước mắt, quần áo xộc xệch, vạt áo còn lem lút tro tàn.

Đường Mộ Tri nghẹn ngào: “Con không sao, sư tôn...”

“Thế đừng khóc nữa.” Sở Thính Vũ ngày đó đau lòng cực độ, sắc trời u ám trút mưa dai dẳng, từng hạt rơi rơi, đập vào thân thể hai người, Sở Thính Vũ như mất cảm giác, cô chỉ xoa mặt Đường Mộ Tri, dỗ: “Ngoan, đừng khóc nữa.”