Xuyên Thành Sư Tôn Phản Diện Của Nữ Chính

Chương 39: Bình tĩnh đi nữ chính!

Bắc Thanh Sơn.

Sở Thính Vũ nhanh chóng trở về đây, trên đường đi cô nghe ngóng được không ít tin tức, biết được Đường Mộ Tri đã trở thành Ma tôn mới của Ma giới, mấy năm nay không quấy nhiễu những nơi khác, chỉ đối đầu với Bắc Thanh Sơn đến cùng, còn Ngũ Âm Phường cũng nằm trong Ma giới, 5 môn phái lớn chỉ còn lại 4, cũng thật thê thảm, còn chuyện Đường Mộ Tri đòi người ở Bắc Thanh Sơn nữa, môn phái tu tiền đều đang xôn xao về chuyện này, bàn tán đủ kiểu, vô lý nhất là đồn Sở Thính Vũ thậm chí đã có quan hệ từ trước với Ma giới rồi, lúc trước nhảy xuống thác nước là chiêu trò qua mắt các môn phái khác thôi, mục đích thu phục 5 môn phái cùng Đường Mộ Tri thôi.

Cả đường đi Sở Thính Vũ nghe cũng phải kinh hồn bạt vía.

Chẳng trách Khước Tiêu Dao nói cô làm loạn tình tiết, còn không phải sao! Đường Mộ Tri vốn là nữ chính, nữ chính là gì, là nhân danh chính nghĩa, đại diện cho sức mạnh tự thân phấn đấu, kết quả bây giờ hay rồi, nữ chính nhập ma hắc hóa luôn, vô lí vô cùng.

Sở Thính Vũ cố ý thay quần áo của đệ tử Bắc Thanh Sơn, dù sao cô cũng quen thuộc nơi đây, tìm được một bộ quần áo tương tự cũng không phải việc gì khó.

Việc quan trọng bây giờ là cô phải xuất hiện như nào trước mặt Triệu Lan với Tạ Đường, 4 năm rồi, bằng cách nào đó mà bản thân chết được 4 năm, ai nhìn thấy chắc cũng tưởng "xác chết vùng dậy".

Bắc Thanh Sơn cũng đã đổ tuyết rồi, tuyết trắng theo nhau rơi xuống, lúc Sở Thính Vũ lén lút lên núi, đúng lúc nhìn thấy mấy đệ tử xuống núi, quanh eo những người này đều có treo lệnh bài, trên đó viết ba chữ "Huyền Kính Môn".

Đồ đệ của Tạ Đường, cũng may cũng may.

Trong lòng Sở Thính Vũ nghĩ có đã 4 năm rồi, nhưng vẻ ngoài của bản thân chắc chắn vẫn không thay đổi, thế nên giả trang thành một đệ tử chắc không phải điều gì khó.

Thế là cô tiến đến gần, nối với người đệ tử dẫn đầu: "Mấy vị sư...sư đệ đi đâu vậy?"

Thật thê thảm, dù hạ thấp vai vế rồi, nhưng lúc trước cô cũng từng là trưởng lão của Bắc Thanh Sơn.

"Hả? Cô là ai?" Vậy mà những đệ tử đó chưa từng gặp qua Sở Thính Vũ, bọn họ đều rất cảnh giác.

"Ta là đệ tử của Bách Xuyên Môn." Sở Thính Vũ thề rằng cô thật sự không muốn làm đồ đệ của Tần Kỳ đâu.

Vị đệ tử cao cao gầy gầy đứng đầu nói: "Lạ thật, tôi chưa từng gặp cô bao giờ, cô có lệnh bài không?"

Lệnh bài.

Sở Thính Vũ không có lệnh bài, cô nói: "Ra ngoài vội, quên mang theo."

"Sư huynh, không lẽ lại là Ma giới..." Một sư muội có búi tóc hai bên hất hất cánh tay cậu ta.

Người đệ tử dẫn đầu chau mày, "Sư tôn của Bách Xuyên Môn tên họ là gì, dùng vũ khí gì, bao nhiêu năm bế quan một lần?"

"Tần Kỳ, Thanh Vân Giản*, sư tôn nhà ta mỗi 5 năm bế quan một lần, hơn nữa cũng không thường đi ra ngoài." Sở Thính Vũ trả lời lưu loát, người như Tần Kỳ, ngoài bế quan thì vẫn là bế quan, vốn là một cơ thể yếu nhược.

*Cái giản (binh khí cổ).

Người đệ tử đó gật gật đầu, lại cười một cái, "Thật ngại quá, gần đây Ma giới thường hay làm loạn, ta đưa sư muội cùng sư đệ xuống núi, đương nhiên sẽ cận trọng hơn chút."

Thường hay quấy nhiễu? Thế sao các người còn ra ngoài, cảm giác họ không quá sợ hãi.

"Nên xưng hô với sư tỷ như nào, ta cùng mấy vị sư đệ sư muội mới bái sư vào năm nay, vẫn chưa quen hết mọi người."

Sở Thính Vũ suy nghĩ một hồi, được, vậy thì đào một cái bẫy cho Khước Tiêu Dao.

"Ta họ Khước, tên Tiêu Dao."

Người đệ tử dẫn đầu nghe thấy cái tên này, đơ mặt ra luôn, trước mắt là Sở Thính Vũ da trắng, mắt trong veo, dáng cao, nhìn thế nào cũng không hợp với cái tên, cậu ta cười: "Ừm...nhìn không ra sư tỷ hòa nhã như thế, mà tên lại có chút phóng khoáng."

Nghe được lời này gò má Sở Thính Vũ hơi ửng đỏ.

Tên Khước Tiêu Dao này cũng có hơi khó nghe ha! Không thể đổi một bút danh hay hơn sao.

"Ta họ Ngô, tên một chữ Toàn." Ngô Toàn tháo lệnh bài trên người xuống đưa cho cô, "Khước sư tỷ, sư tôn nhà ta còn dặn ta đưa sư đệ sư muội xuống núi, nên không thể đi lên cùng tỷ, ta đưa tỷ lệnh bài, thế này sẽ không có ai ngăn được tỷ nữa."

Sở Thính Vũ vội nhận lấy.

Điềm đạm ha, thật là điềm đạm.

Không hổ là Tạ Đường, người vừa hòa nhã, thu nhận đồ đệ cũng dịu dàng giống nàng ta.

"Phải rồi, sư đệ, mấy ngày nay Chu Họa Môn có xảy ra chuyện gì không ha." Đột nhiên Sở Thính Vũ nhắc chuyện này, tiện thể hỏi đến, "Ta ra ngoài làm việc giúp sư tôn, chắc cũng nửa thắng rồi chưa trở về đây."

"Chu Họa Môn vẫn như cũ." Ngô Toàn thở một hơi.

"Sư tỷ đừng bao giờ nhắc đến Chu Họa Môn trước mặt chưởng môn, chưởng môn sẽ rất khó chịu."

Sở Thính Vũ: "?"

Triệu Lan làm sao thế, cốt cách bậc tiên của chưởng môn đâu mất rồi, sao mỗi khi nhắc đến chuyện đó thì lại thở dài.

Sở Thính Vũ rời đi khi trên mặt đầy vẻ nghi hoặc, cô cầm lấy lệnh bài Huyền Kính Môn, thuận lợi lên núi.

4 năm trôi qua rồi, nơi đây đổi thành những gương mặt mới lạ, Sở Thính Vũ không thấy được mấy người quen, nhưng cô nghĩ thì cũng thấy đúng, đệ tử Bắc Thanh Sơn nhiều như thế, sao có thể nhớ hết từng người một, dưới Tạ Đường đã có hơn trăm người, 4 năm qua đi, ai biết được đi rồi đến bao nhiêu.

Đến suối Linh An xem trước đã.

Sở Thính Vũ quyết định về nơi của bản thân trước rồi nói.

Sương mù bao quanh suối Linh An, suối dược nóng tỏa hơi nước, nhưng bông tuyết đang rơi, giống như lúc cô rời đi.

Đây là chuyện tốt do ai làm, thế mà lại trông nôm suối nước của cô tốt như thế.

Đột nhiên, cửa phòng của suối Linh An mở ra, một người mặc quần áo đệ tử bước ra, trên tay nàng cầm chổi, quay lưng nhẹ nhàng đóng cửa.

Sở Thính Vũ nhìn chằm hướng đó.

Là...Đoạn Linh à.

Đoạn Linh cầm chổi bắt đầu quét dọn, nàng dọn sạch tuyết đọng trước cửa, lại đến xem suối dược gần đấy.

Sở Thính Vũ nhìn thấy hết thảy, trong lòng có chút chua xót.

Từ thác Quỷ Liễu đến nay, Đoạn Linh cũng chưa nhìn thấy cô nữa, đứa trẻ này thường ít nói, cũng không giỏi giao thiệp với người khác, khiến cô ít lo lắng nhất.

Còn người mà cô lo lắng nhất lại nhập ma, tiếp đến là một gián điệp của Ma giới.

Sở Thính Vũ họ nhẹ một tiếng.

Nơi đây rất yên tĩnh, chắc là Đoạn Linh có thể nghe thấy.

Quả nhiên, Đoạn Linh thấy lạ ngẩng đầu, nàng vừa nhìn lên đã thấy Sở Thính Vũ đứng dưới góc cây, hai tay chắp sau lưng, đẹp như cành liễu trong gió.

"Sư tôn?" Đoạn Linh dụi dụi mắt, xác định bản thân không nhìn nhầm, nàng vội vứt chổi xuống, chạy đến ôm lấy Sở Thính Vũ.

Đoạn Linh không dám nhìn cô, sợ rằng Sợ Thính Vũ lại không may biến mất lần nữa, nàng nghẹn ngào: "Là sư tôn đúng không ạ? Sư tôn người chưa chết...."

"Sao lại khóc thế này, nhìn thấy vi sư không vui sao?" Sở Thính Vũ xoa đầu Đoạn Linh.

"Vâng, Linh Nhi không khóc nữa, sư tôn trở về Linh Nhi rất vui..." Mắt Đoạn Linh ngấn lệ, nhưng trên môi vẫn nở nụ cười.

Sở Thính Vũ cười với nàng.

"Sư tôn, 4 năm người không về, con cứ tưởng người đã..."

"Ừm....có chút việc ngoài ý muốn, nhưng hiện giờ không sao rồi."Sở Thính Vũ cùng Đoạn Linh đi vào phòng, "Con kể ta nghe xem, những năm gần đây xảy ra chuyện gì."

Nhanh, phải dựa vào cô mới biết được tình tiết nhân vật thôi, những người khác đều không đáng tin!

Mặt Đoạn Linh lộ ra chút khó khăn, nàng do dự nói: "Sư tôn muốn hỏi sư muội, hay là tiểu sư muội?"

Sở Thính Vũ nói: "Cả hai."

Cô ngược lại muốn xem thử Đường Mộ Tri và Lục Minh Nguyệt gây ra chuyện gì.

"Vậy con rót cho sư tôn một chén trà trước." Đoạn Linh đứng dậy cầm lấy bình trà nóng, nói: "Hôm đó sư muội cùng sư tôn ngã xuống thác nước, chưởng môn phái người xuống đáy thác tìm rất nhiều lần, những không thấy thi thể của...sư tôn, cũng không thấy của sư muội."

"Chưởng môn nói sống phải thấy người, chết phải thấy xác, nếu như sư tôn không trở về, Chu Họa Môn không thể thay người."

Triệu Lan cũng khiến người khác cảm động thật đó, khổng hổ là người bạn tốt cùng vá kết giới.

"Thế sư muội con đâu rồi, trên đường trở về ta nghe nói nó liên quan đến Ma giới?" Sở Thính Vũ lắc lắc chén trà. "Cái...cái này con cũng không biết xảy ra chuyện gì." Đoạn Linh lắc lắc đầu, ngập ngừng nói: "Sư muội trở về sau hai năm rơi xuống thác, hình như muội ấy trở nên mạnh hơn, trước tiên là thâu tóm được Ngũ Âm Phường, sau đó đưa Ngũ Âm Phường đến Ma giới, thu phục luôn cả Ma giới, theo như lời của chưởng môn và các vị trưởng lão, Ma giới thay đổi rất nhiều, hiện giờ sư muội nắm giữ Ma giới, không đội trời chung với Bắc Thanh Sơn."

Sở Thính Vũ: "........."

Nữ chính nghịch thiên rồi, không ngờ mọi chuyện đúng gần như cô đoán.

"Còn về tiểu sư muội thì...không thấy muội ấy." Đoạn Linh nghĩ đến đây, biểu cảm lại có chút buồn, "Từ sau trận kiếm cốc thì không tìm thấy tung tích của tiểu sư muội nữa, Chu Họa Môn hiện giờ chỉ còn một mình con."

Lục Minh Nguyệt biến mất rồi.

Mí mắt Sở Thính Vũ giật giật.

Xem tình hình này, Bắc Thanh Sơn vẫn chưa biết Lục Minh Nguyệt là gián điệp.

"Không sao, vi sư về rồi đây." Sở Thính Vũ vỗ vỗ nhè nhẹ bàn tay Đoạn Linh, "Đừng lo lắng quá nhiều."

"Vâng." Đoạn Linh nằm nhoài trên bàn nhìn Sở Thính Vũ, cười nói: "Sư tôn chưa chết thật tốt quá, đợi lát nữa con đi nói với chưởng môn."

Đang lúc hai người đang nói chuyện, đột nhiên có người gõ cửa bên ngoài, từng tiếng dồn dập, như rất gấp gáp.

Sở Thính Vũ nghi ngờ hỏi: "Còn có người đến suối Linh An sao?"

"Con cũng không biết..." Đoạn Linh đứng dậy đi mở cửa.

"Đoạn sư tỷ, mau đến chính điện." Người để tử đó gấp gáp xông vào, không nhận ra Sở Thính Vũ đang ngồi đấy, hắn thở hồng hộc nói: "Ma giới, người đó của Ma giới lại đến rồi!"

*

Sở Thính Vũ đi đến chính điện, nơi đây đã có rất nhiều người đang đứng, Triệu Lan ngồi trên ghế uống trà, bên cạnh là Tạ Đường và Tần Kỳ đang đứng.

Ông anh không có chút lo lắng nào à? Còn có tâm trạng ngồi uống trà, Ma giới đánh lên núi tới nơi rồi kìa.

Sở Thính Vũ chen chúc trong đám người, cô nhìn ngó xung quanh, phát hiện có một tro hương bên cạnh, tiện tay lấy quẹt lên mặt, khiến cho mặt đầy bụi bẩn, tốt nhất là nên ngụy trang một chút.

"Chưởng môn, chưởng môn, người của Ma giới đến rồi!" Một đệ tử từ ngoài cửa chạy vào.

Triệu Lan: "Ừm"

Ừm?

Sở Thính Vũ trợn to mắt.

Ông cứ bình tĩnh mà ừm một cái thế thôi á? Không phải nên chuẩn bị kế sách sao, sao bây giờ còn ngồi uống trà được vậy!

Sở Thính Vũ càng đoán càng không hiểu được, người của Bắc Thanh Sơn đều làm sao thế, ai ai cũng không xem trong Ma giới.

Cô đang thả hồn ngẫm nghĩ, đột nhiên, trong chính điện có một luồng gió ập đến.

Trong nháy mắt, có một người đứng trong điện, là Đường Mộ Tri.

Tim sở Sở Thính Vũ đánh trống không ngừng.

Cô lại gặp Đường Mộ Tri rồi, không biết đã gặp lại nàng ta bao nhiêu lần.

Nhưng lần này, lại là lần Sở Thính Vũ lo lắng nhất, quan tâm nhất.

Đường Mộ Tri mặc một bộ quần áo màu trắng, khoác bên ngoài một chiếc áo choàng mỏng màu xanh lông quạ, lấp lánh ánh sáng nhàn nhạt. Cơ thể nàng trần đầy ma khí, chân mày như đông phong, trong đôi mắt đen có sự kiêu ngạo không thể che giấu.

Nữ chính....thật xinh đẹp.

Sở Thính Vũ chỉ muốn cảm thán một câu như thế.

Nhưng cảm thán xong cô lại nhịn không được nghĩ thầm, đã nhập ma luôn rồi, còn đẹp hay không gì nữa, tình tiết truyện loạn hết cả rồi!

Giọng nói âm u của Đường Mộ Tri cất lên: "Hôm nay Bắc Thanh Sơn, vẫn không định cho bổn tọa một câu trả lời sao."

"Trả lời cái gì?" Triệu Lan đặt chén trà xuống, đứng dậy, "Ta nói lại một lần nữa, Sở Thính Vũ không ở Bắc Thanh Sơn."

Đường Mộ Tri tụ ma khí trên tay, "Ý ngươi là sư tôn của bổn tọa đã chết sao?"

Sở Thính Vũ: "......"

Tuy rằng cô chưa chết thật, nhưng cũng đó cũng là vách đá cheo leo, nàng ta hỏi câu này có phải hơi quá đáng rồi không.

“Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.” Đường Mộ Tri lạnh lùng nói: “Nếu đã tìm không thấy thi thể của sư tôn dưới thác nước, thì chắc chắn là bị các người giấu đi rồi.”

Logic này Sở Thính Vũ cũng không hiểu nỗi.

“Đường Mộ Tri, không chỉ mình ngươi tìm kiếm Sở Thính Vũ, chúng ta cũng đang tìm.” Tần Kỳ nói: “Hai năm nay, cách dăm ba bửa ngươi lại đến Bắc Thanh Sơn đòi người, nhưng Bắc Thanh Sơn bọn ta lấy người đâu ra mà đền cho ngươi?”

“Đền bù?” Đường Mộ Tri cười lạnh, “Các người có đền nổi không, các người ép sư tôn của bổn tọa đến chết, khiến nàng phải mang ta nhảy xuống thác, bây giờ lại đội lốt quân tử, giả vờ tìm thi thể của sư tôn ta, cực kì buồn nôn.”

Nói xong, tay trái Đường Mộ Tri tụ một lượng ma khí cực mạnh, đánh thẳng vào phía ghế trước mặt Tần Kỳ, thoáng chốc, cái ghế phân thành bốn năm mảnh.