Cánh cửa tử thần đã mở, không ai có thể thoát nạn.
Vô số ma vật đã tiến đến nhân gian, bọn chúng xé xác mỗi một tu sĩ, dòng máu đỏ tươi nóng hổi từ răng nanh nhỏ xuống đất.
Tiếng kêu của con người chất chứa sự tuyệt vọng đến thấu lòng, tiếng khóc này lại to hơn tiếng khóc kia.
Sở Thính Vũ nhìn thấy ngũ đại tông môn đang toàn lực cứu giúp những người bị hút vào cửa tử thần, quần áo của Triệu Lan đã rách rưới, nửa bên mặt toàn là máu, hắn vốn không ngờ tới kết giới sẽ đột nhiên xảy ra tình huống này.
Ai cũng không dự liệu được, cảnh đại nạn giữa người và ma này.
Trời đất chợt thay đổi, sấm chớp vang trời, sự xung đột giữa linh lực và ma khí, mang đến thảm họa vô tận cho nhân gian.
Cơn mưa lớn dường như không thể chịu đựng được cuộc giao tranh, cuối cùng trút nước xuống, cơn mưa lớn làm ướt đất dưới chân, một lớp bùn đỏ tươi nổi lên trộn lẫn với máu.
Lúc này Đường Mộ Tri vẫn còn đang giao đấu với Khúc Dạ, Sở Thính Vũ nhớ cảnh tượng này, cảnh trong truyện, liên quan đến cuộc chiến giữa Đường Mộ Tri và Khúc Dạ.
Hai người đánh đến mức trời đất u ám, Khúc Dạ bắt lấy một chưởng cuối cùng của Đường Mộ Tri, ma khí xuyên qua bàn tay hai người, đột nhiên mắt Đường Mộ Tri trở nên lạnh lẽo.
"Cút."
Chữ này có uy lực mạnh mẽ, khiến Khúc Dạ tức giận, từ trước đến nay chưa có ai dám nói với hắn như thế, hắn bạo phát một cổ ma khí mạnh mẽ, giống như muốn nuốt chửng mọi thứ xung quanh.
Trong tay Đường Mộ Tri cầm kiếm Ngọc Lộ, linh lực khắp thân bạo phát, ngọn lửa đỏ rực đột nhiên bùng lên từ lưỡi kiếm trắng tuyết.
Trong mắt Khúc Dạ hiện lên một chút kinh ngạc, một giây sau, hắn bị một đạo lực mạnh mẽ quật ngã xuống đất, các cơ và xương khắp cơ thể đều bị gãy.
Đường Mộ Tri đáp đất, hung tợn giẫm mạnh vào cổ hắn.
"Lúc đầu ở Kiếm cốc ngươi đả thương sư tôn, hôm nay ta tính sổ với ngươi."
Đường Mộ Tri dùng lực, ngay lúc Khúc Dạ nhìn nàng với ánh mắt sợ hãi nàng đã đạp gãy cổ hắn!
Cổ Khúc Dạ bị vặn thành một góc khủng khϊếp, xong rồi Đường Mộ Tri còn nói: "Đáng lẽ không nên để ngươi chết dễ như thế."
Khúc Dạ đã chết.
Đường Mộ Tri một tay bóc Lục Minh Nguyệt đã choáng váng vì một cú tát lên, ném vào đám người ngũ đại tông môn, "Lục Minh Nguyệt, đợi ta trở về sẽ tính sổ ngươi sau."
Đường Mộ Tri quay đầu, mới nhìn thấy Sở Thính Vũ khôgn biết lúc nào đã bay đến chỗ Triệu Lan, nàng hô to: "Sư tôn———!!!"
Sở Thính Vũ nhìn thấy cánh cửa tử thần như một cơn lốc đen tuyền khổng lồ, cô không thể không dùng toàn lực ổn định dưới chân, nếu không nàng cũng sẽ bị hút vào trong.
Cửa tử thần lại bắt dầu phát ra tiếng khàn khàn mê hoặc: "Phàm nhân như thế——! Ma giới là vương! Chỉ có ma giới mới là nơi các ngươi thuộc về———!!!" "Đấu với ma giới chỉ có con đường chết, khuyên các ngươi đừng tự chuốc khổ———!!!"
Nhiều ma vật phun trào ra hơn, khắp nơi hỗn loạn, bên tai toàn là âm thanh la hét chết chóc của ma tộc cùng tu sĩ.
Trong tiếng gió hú và mưa đang trút nước, Triệu Lan nghe thấy giọng trầm của Sở Thính Vũ: "Sư huynh, Bắc Thanh Sơn chỉ có ta và huynh giỏi sửa kết giới, thứ gọi là cửa tử thần, nó hòa chung cùng máu người, cần cơ được hiến tế cơ thể người.....nếu hôm nay Thính Vũ không may vong mạng ở đây, sư huynh phải đồng ý với ta một chuyện."
Triệu Lan mở to mắt, dĩ nhiên hắn cũng đã từng tìm thấy cửa tử thần trong thư các Bắc Thanh Sơn, "Thính Vũ, không lẽ muội muốn........"
Sở Thính Vũ triệu ra kiếm Kim Phong, thân kiếm trong tay cô tỏa sáng rực rỡ, thanh lọc từng tấc ma khí xung quanh, cô nói: "Lúc đầu ta đã sai lầm khi đẩy Đường Mộ Tri xuống thác Quỷ Liễu, nếu nàng trở về....xin sư huynh hãy nói với nàng, sư tôn có lỗi với nó, sư tôn không muốn gϊếŧ nó đâu."
Sắc mặt Triệu Lan trắng đi, hắn không hiểu vì sao đột nhiên Sở Thính Vũ nói điều này, nhưng không kịp hỏi nhiều, Sở Thính Vũ đã bày kiếm trận, cao giọng: "Sư huynh! Kết trận————!!!"
Triệu Lan hứng gió lạnh, kiếm sau lưng rút khỏi vỏ, hắn cắn răng: "Khởi trận———!!!"
Kết giới màu vàng bao bọc hai người lại, ma khí xung quang đều bị thanh lọc bởi ánh sáng vàng. Cửa tử thần không ngừng phun trào ma khí cũng bị đốt nóng, bọn chúng ơhát ra âm thanh đinh tai.
Nhận thức của Sở Thính Vũ đang suy giảm nhanh chóng, bên tai chỉ nghe toàn tiếng gió lạnh thổi cùng cát bay, chính ngay lúc này, một ánh sáng màu đỏ từ sau lưng vọt lên, đỡ lấy ma khí hung ác đang bay tới kia.
"Sư tôn———!!!" Đường Mộ Tri lạnh thấu xương, nàng hét: "Ngươi đi mau!!!"
Triệu Lan kinh hô: "Đường Mộ Tri?! Ngươi còn sống?!"
Biết được Sở Thính Vũ muốn dùng thân xác tế kết giới, tim Đường Mộ Tri giống như bị ném lên cao, sau đó rươi xuống đất thành một vũng bùn.
Nàng tuyệt đối không cho phép Sở Thính Vũ làm như thế! Từ lúc trở về từ thác Quỷ Liễu nàng đã hiểu ra, chỉ cần nàng còn sống một ngày, không ai có thể động đến sư tôn, chỉ cần ai đυ.ng đến Sở Thính Vũ, thì nàng sẽ hận không thể băm hắn thành trăm mảnh.
"Không thể dừng lại được! Sư huynh!" Sở Thính Vũ đem toàn bộ linh lực rót vào kiếm Kim Phong, thân kiếm bạo phát linh lực, "Nhanh!!! Truyền lực! Đưa ta đến kết giới———"
"Dừng tay!" Đường Mộ Tri biết rõ tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, nàng chưởng về phía Triệu Lan, quát to: "Cút!!!"
Sở Thính Vũ ngẩn người, ngay thời khắc quan trọng Triệu Lan bị Đường Mộ Tri phá hoại, nhịn không được phun một ngụm máu, thân thể mất hết sức lực, rơi xuống đất. (Editor: tội nghiệp ghê, ngồi không ăn đạn T_T, già gòi cũng không yên.)
"Sư tôn, người không tin ta!" Đường Mộ Tri một tay bắt lấy kiếm Ngọc Lộ, bổ đôi ma khí hung ác, "Không cần lấy thân tế trận, ta đã đủ mạnh mẽ rồi!!! Ma giới không xứng đối địch với ta!!!"
"Hôm nay cho dù ta có gϊếŧ người của ma giới, cũng không cho phép sư tôn tế trận!!!"
Sở Thính Vũ nhìn Đường Mộ Tri, Lục Minh Nguyệt nói không sai, cho dù Đường Mộ Tri có thể gϊếŧ chết toàn bộ ma giới, cửa tử thần cũng không thể đóng lại, nó sẽ không ngừng nuốt chửng mọi thứ, chỉ có khi đóng chặt nó, mọi thứ mới kết thúc.
"Mộ Tri, con không tin vi sư sao?" Tay Sở Thính Vũ không dám dừng, cô sợ lại chọc giận Đường Mộ Tri, chỉ có thể thuyết phục bằng lời nói.
"Ta tin sư tôn, nhưng nếu sư tôn lừa ta, làm chuyện ngu ngốc, lẽ nào ta cũng phải tin sao?!"
Đương nhiên Sở Thính Vũ biết sau thác Quỷ Liễu Đường Mộ Tri đã đủ năng lực san bằng ma giới, nhưng cửa tử thần không đóng kín, mọi người đều sẽ đều chết, so với hủy diệt thì có gì khác nhau.
【Hệ thống: Ngài đang sửa lại dàn ý chính của cốt truyện———"Cánh cửa tử thần", +5000 điểm kinh nghiệm.】
【Hệ thống: Trạng thái của ⟪Hướng dẫn nhân vật chính tu luyện⟫ đang được mở lại, +5000 điểm kinh nghiệm.】
Tên tác giả vô lương tâm đào hố không lấp.
Sở Thính Vũ nghiến răng, linh lực xoay quanh làm xuất hiện những lốc xoáy lớn, linh lực trên đỉnh đầu hai người sáng rực, cơn mưa to xối xả, kiếm khí chiếu rọi ánh sáng vàng khắp mọi nơi.
Sở Thính Vũ vung tay, ánh sáng kiếm trận lóe lên, dưới ánh nhìn kinh sợ của Đường Mộ Tri, cô tự tay đưa mình đến cửa kết giới!
"Sư tôn———!!!" Thoáng chốc lòng Đường Mộ Tri lạnh thấu xương, nàng cũng bay đến cửa kết giới, nhưng lại bị Sở Thính Vũ đánh một chưởng bay xa!
Sở Thính Vũ tức giận nói: "Không được đến đây!"
Lần thứ hai nàng nghe thấy câu này, ngày đó ở Kiếm cốc, nàng nói mình không phải người vong ơn phụ nghĩa, tuyệt đối không thể bỏ mặc sư tôn, nhưng Sở Thính Vũ vẫn đẩy nàng cho Tạ Đường, nói với nàng không được đến đây.
Không được đến đây.....
Sư tôn, sao người cứ luôn đẩy ta ra?!
Nàng thật sự không biết ta đang nghĩ gì sao?!
Sao ai cũng đều biết, chỉ có nàng không biết, sư tôn, Sở Thính Vũ, ta không muốn người đi, không muốn người đi.....
"Sư tôn———ta sai rồi, ta biết sai rồi! Nàng trở về đi!" Những giọt nước mắt nóng hổi của Đường Mộ Tri rơi xuống, nàng không thể kiềm chế nữa, "Ta sai rồi, vừa nãy ta không nên nói như thế với người, người đừng đi, sư tôn, người nhìn ta đi......."
"Sư tôn, người đừng đi nữa, ta đã cô đơn 3 năm rồi...."
"Ta không muốn người đi, không muốn...."
Nỗi đau trong lòng Đường Mộ Tri chợt vỡ òa, căng đứt một tia lí trí cuối cùng của nàng. Nàng nhìn thấy một mình Sở Thính Vũ, đóng cánh của tử thần lại từng chút, còn thân mình lại bị ma khí nuốt chửng từ từ, ma khí nồng đậm như những đường gân khảm sâu vào da thịt nàng.
"Sư tôn———!!!"
Sở Thính Vũ đau bao nhiêu, thì Đường Mộ Tri đau bấy nhiêu, cảm giác giống như lóc thịt lóc xương, đau đớn tột cùng.
Sở Thính Vũ nhìn về bóng dáng mơ hồ ấy, gượng cười: "Xin lỗi...lúc trước sư tôn không muốn đẩy con xuống đâu."
"Là lỗi của sư tôn."
Vòng xoáy giữa trời đất từ từ biến mất, hiện ra quang cảnh ban đầu.
Lúc Sở Thính Vũ nhận thấy tri giác bắt đầu biến mất, mơ hồ nghe thấy âm thanh máy móc lạnh lùng.
【Hệ thống: Phát hiện ngài đang gặp nguy hiểm đến tính mạng, kiểm tả thẻ nội dung nhân vật chính....】
【Hệ thống: Bước ba của thẻ nội dung nhân vật chính: Đã hoàn thành nhiệm vụ khiến nữ chính hối hận, +10000 điểm nữ chính hối hận.】
【Hệ thống: Chúc mừng, nữ chính đã trải qua xong ba giai đoạn tình cảm vui vẻ, thất vọng, hối hận. Ngài đã kích hoạt thành công thẻ nội dung nhân vật chính, tiến độ nội dung sau sự kiện "Thác Quỷ Liễu" đã đưa bộ đệm về 0, hệ thống sẽ đưa ngài trở về lại Kiếm cốc, xin ngài hãy chuẩn bị sẵn sàng.】
Sở Thính Vũ cảm nhận toàn bộ đau đớn đang được giảm bớt, cảm giác như đang trong một khoảng không vô định, bên tai lại nghe thấy tiếng thác nước.
Má ơi, còn có chức năng đọc tài liệu.
Ý là muốn mình hồi sinh, thử nghiệm tiếp cốt truyện?!
Hèn chi được gọi là thẻ nội dung nhân vật chính....hệ thống ngươi đặt tên cũng thật qua quýt!
Sở Thính Vũ ngơ ngác mở mắt, khung cảnh trước mắt bị hơi nước làm mờ, nàng cố gắng nhìn người xung quanh.
Triệu Lan, Tạ Đường, Lục Minh Nguyệt, bọn họ đều đứng phía sau mình, ngũ đại tông môn bị thương nặng, tiếng thác bên cạnh ồn như sấm sét, nước bắn tung tóe lên những tảng đá.
Hình như bản thân.....đã trở về thác Quỷ Liễu thật rồi.
Sở Thính Vũ không khỏi rùng mình, hệ thống ngươi không đưa ta đến nơi nào, sao cứ phải quay về thác Quỷ Liễu, nơi này là kỉ niệm đau buồn nhất của ta đó!
Sở Thính Vũ động đậy, vừa muốn nhấc tay, đột nhiên cảm thấy cả người đau đớn.
Hóa ra bản thân đã đánh Khúc Dạ xong, cũng may cũng may, không cần đoạn kinh mạch lần nữa.
Cô cố gượng lau nước mưa trên mặt, ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Lúc này dường như Đường Mộ Tri cũng đã đánh xong, cả người nàng ướt đẫm, vạt áo còn dính cả máu, nàng đứng dậy nhìn về hướng Khúc Dạ rời đi, khựng lại một lúc, đột nhiên nhớ lại gì đó, lập tức chạy về phía cô.
"Sư tôn, sư tôn người không sao chứ?!" Đường Mộ Tri quên nhặt luôn cả kiếm, nàng chỉ lo lắng vết thương của Sở Thính Vũ, nói chưa được mấy câu, nước mắt đã rơi xuống hòa cùng nước mua, nàng bắt lấy ngón tay lạnh lẽo của Sở Thính Vũ, nghẹn ngào: "Sư tôn...."
Hóa ra lúc ấy khóc đến đau lòng như thế.
Sở Thính Vũ nhìn thấy dáng vẻ như này của nàng, trong lòng cô chợt dâng lên một cảm giác khó chịu khó tả, như có một trận mưa lớn trút xuống đầu.
Có vẻ đứa trẻ này thật sự cảm thấy đau lòng cho nàng.
Còn bản thân thì sao, lúc đó không nói gì hết, cũng không làm gì cả.
Dùng lời nói tàn ác chỉ trích nàng, nói nàng là tàn dư ma tộc, nói nàng trà trộn vào Bắc Thanh Sơn là có ý đồ.
Cô làm một việc làm vô tình nhất chính là đẩy nàng xuống thác Quỷ Liễu.
Nghĩ đến đây, Sở Thính Vũ giơ tay lau nước mắt cho nàng, an ủi: "Aii, đừng khóc nữa."
"Ngoan, đừng khóc nữa."
Mưa từ từ trút xuống, cuối cùng lất phất những hạt mưa vừa nhỏ vừa dài.
—————————————————
Mọi người nghỉ Tết dương lịch vui vẻ nha, hôm nay đăng 2 chap nhoa!!