Xuyên Thành Sư Tôn Phản Diện Của Nữ Chính

Chương 34: Cánh cửa tử thần.

Editor: Mình muốn thiết lập lại ngôi kể, do truyện viết theo góc nhìn của Sở Thính Vũ, nên mình sẽ xưng là cô còn những người còn lại là nàng nha!!

——————————————

Lúc này Sở Thính Vũ chỉ thấy gió lạnh rét tận xương tủy.

Lục Minh Nguyệt là nội ứng của ma giới, từ đầu đến cuối đưa trẻ này đều đang lừa dối nàng. Lúc trước là dáng vẻ ngây thơ vô hại, thật ra nàng chỉ đang giả vờ, ý đồ thật sự của nàng chính là cướp đi nội đan của Đường Mộ Tri.

Sở Thính Vũ cố gắng bình tĩnh: "Hôm ngày ở thác Quỷ Liễu, ta đẩy sư tỷ ngươi xuống thác, ngươi khóc như thế cũng là giả sao."

Lục Minh Nguyệt nghe thế nở nụ cười, chậm rãi nói: "Giả đó."

"Ta cũng đâu có thích sư tỷ."

Thân hình Sở Thính Vũ lắc lư, quay đầu nhìn Đường Mộ Tri.

Thế mà cô lại có chút sợ, sợ nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng khi bị lừa dối của Đường Mộ Tri.

Bị người mình thích lừa gạt, đau khổ biết mấy.

Nhưng Đường Mộ Tri lại bình tĩnh đến lạ, nàng tháo mặt nạ xuống, ánh mắt bình thường như cũ, vòng hia tay ra sau lưng, im lặng nghe Lục Minh Nguyệt nói chuyện.

"Sư tôn, người tưởng ai cũng như người sao." Ánh mắt Lục Minh Nguyệt mang theo chút thương hại, "Lúc hôn mê luôn gọi tên sư tỷ, người nghe cũng đau hết cả tai."

Sở Thính Vũ: "....."

Đường Mộ Tri ngẩn ngơ, đôi mắt đen láy tràn ngập sự vui sướиɠ mơ màng.

Lẽ nào hôm đó sư tôn đẩy nàng xuống thác, thật ra cũng đang buồn bã và đau lòng sao...

"Nhưng những thứ này không còn quan trọng nữa, bởi vì mọi thức đều sắp kết thúc rồi." Lục Minh Nguyệt cằm chặt roi Tinh Hà, "Sư tôn, ta biết người muốn gϊếŧ ta, ta cũng đánh không lại người. Nhưng lần này, kết giới mới của ma giới không người nào có thể sửa, cảnh tượng khi đó chắc hẳn là sinh linh đồ thán, chúng sinh bỏ chạy. Nhưng mà, chỉ cần sư tỷ đi cùng ta, ta bảo đam tất cả mọi người, còn có sư tôn, đều bình an vô sự."

Sở Thính Vũ: "Ngươi thấy vi sư sẽ còn tin lời ngươi sao?"

"Lẽ nào sư tôn còn muốn bàn điều kiện với ta?" Lục Minh Nguyệt thở dài một tiếng không thể nghe được, dáng vẻ không đặt Sở Thính Vũ trong mắt, "Sư tôn, ngày đó trong bí cảnh Vân Khuyết Tông, người đến cứu ta, trong lòng ta rất cảm kích, nhưng tiếc thay chúng ta không phải người chung một thuyền...."

"Ngươi không xứng nói hai từ cảm kích, người cứu ngươi không phải ta, mà là sư tỷ ngươi." Từ đêm nay Sở Thính Vũ không còn dịu dàng với Lục Minh Nguyệt nữa, "Nếu như không phải nàng luôn bảo vệ ngươi, năm ngươi 15 tuổi vốn không thể bình an trở ra từ Kiếm cốc."

Lục Minh Nguyệt ngẩn người vài giây, sau đó bắt đầu cười lớn, "Ha ha ha ha ha ha———sư tôn, người thật ngu ngốc, không phải người vẫn luôn nghĩ rằng sư tỷ muốn bảo vệ ta, mới vì ta làm nhiều thứ như thế chứ."

Sở Thính Vũ cau mày.

"Người chỉ nói với nàng có một câu bảo vệ sư muội cho tốt, nàng mới bất chấp tính mạng cứu ta." Lục Minh Nguyệt lắc đầu, "Nàng ghi nhớ lời người rõ đến thế, sư tôn, người đang giả ngốc hay thật sự không hiểu?"

Đường Mộ Tri nghe đến câu cuối cùng, lửa giận trong lòng nổi lên, nàng nắm chặt kiếm phẫn nộ nói: "Lục Minh Nguyệt, không cho phép ngươi sỉ nhục sư tôn."

Sở Thính Vũ nhớ lại lúc ở thác Quỷ Liễu, một lần nữa nhìn thấy Đường Mộ Tri mất kiểm soát, cũng chỉ là vì một câu nói của Lục Minh Nguyệt.

Chỉ một câu hỏi đối với cô không là gì.

Trong phút chốc Đường Mộ Tri đã mất khống chế, lần trước cũng thế, vì mình bị thương, nàng không ngại ngũ đại tông môn mà tự lộ thân phận, chấp nhận ánh mắt lạnh lẽo của mọi người, còn cả vị sư tôn nàu của nàng, chịu mắng mỏ. Thậm chí ngay lúc đau lòng nhất, lại bị cô tận tay đẩy xuống thác nước.

Dù cho nàng muốn giải thích,  nhưng cô cũng chưa hề cho nàng một cơ hội nào, trong đầu chỉ có ý nghĩ "Không đi theo cốt truyện, kết cục là BE.", đem toàn bộ những lời quở trách cùng vô tâm lúc đó đều quăng ra sau đầu.

Rốt cuộc Sở Thính Vũ cô đang làm gì thế!

Một đứa trẻ từ nhỏ đến lớn, mình không dáng mắng một câu, cũng chưa từng đánh một lần, chỉ vì là nữ chính, chỉ vì có viên nội đan nhiễm ma tính đó, nên nàng càng phải chịu bị đối xử như thế sao?

Lúc nàng trở về, cô chỉ muốn trốn chạy, chạy đến chân trời góc bể, cũng chưa từng hỏi nàng một câu ba năm qua sống có tốt không, rơi xuống thác nước có bị thương không, không hề quan tâm đến những tổn thương nàng từng chịu.

Đột nhiên Sở Thính Vũ thấy bản thân còn đáng ghét hơn nguyên chủ trong truyện.

Từ nhỏ đến lớn, nguyên chủ không tốt với Đường Mộ Tri, nhưng cô rõ ràng đã từng là người tốt nhất với nàng, cuối cùng lại trở thành người ác nhất với nàng.

Cô không quên được cảnh Đường Mộ Tri rơi xuống thác, đáy mắt chỉ toàn là bi ai cùng đau lòng.

Bi ai là vì hành độn của bản thân không được cảm thông, đau lòng vì bị chính sư tôn của mình đẩy xuống thác nước.

"Lục Minh nguyệt, rốt cuộc ngươi muốn làm gì." Đường Mộ Tri nói, "Nếu ngươi muốn nội đan, ta nói ngươi biết, không thể nào."

"Sư tỷ, ngươi nghĩ chuyện này ngươi nói thế nào thì là như vậy sao." Ánh mắt Lục Minh Nguyệt trở nên u ám, "Thành Liên Mục sớm đã bị ma giới chiếm đóng, sợ rằng lúc ba người chúng ta nói chuyện, kết giới thành Liên Mục đã bị xé rách rồi, đến lúc đó toàn bộ thành, đều sẽ bị ma khí của ma giới nuốt chửng từ từ."

"Mặc kệ người hay yêu, không ai có thể thoát."

【Hệ thống: Cảnh báo, vì truyện đang trong quá trình ngưng sản xuất, hệ thống chỉ có thể phát triển cốt truyện dựa trên dàn ý tác giả liệt kê sẵn.】

【Hệ thống: Dựa theo dàn ý của tác giả, nơi này là bước ngoặt lớn của nhân vật chính, nhưng nội dung đang bỏ trống, cần ngài tự mình bổ sung hoàn chỉnh.】

Sở Thính Vũ: Đợi chút, trước khi xảy ra cho ta hỏi một câu.....nữ chính thật sự có hào quang sao?

【Hệ thống: Nữ chính có định luật không chết được, nhưng loại hào quang này là do người khác cho.】

Sở Thính Vũ: Vậy cũng có nghĩa là, tiền đề nữ chính còn sống, là do có người thay nàng chịu tổn thương?

Lần đầu tiên hệ thống ngập ngừng, sau đó mới trả lời:【Nữ chính được gọi là nữ chính, bởi vì mọi chuyện quay quanh nàng, ngoài ra các nhân vật phụ đều là làm nên cho nữ chính.】

Sở Thính Vũ:.....Cho nên lần đại hội thí luyện đó, Lục MInh Nguyệt không đỡ ám khí cho nàng, là bởi vì có người khác đỡ ám khí cho nàng đúng không?

【Hệ thống: Đúng, bởi vì lúc đó ngài đã ra quyết định, ngài là người chơi trong cốt truyện, mọi lựa chọn đưa ra đều được ưu tiên hơn các nhân vật phụ.】

Có vẻ Sở Thính Vũ đã hiểu gì đó, nàng chậm chạp gật đầu.

Đột nhiên, bí cảnh chấn động không nhẹ, Sở Thính Vũ ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trên màng kết giới một bóng màu đen đậm, chầm chậm nuốt chửng toàn bộ kết giới màu trắng, như nước rơi vào mặt đá nhẵn nhụi, ướt đẫm.

Những đám mây đen cuộn xoáy thành một xoáy nước khổng lồ.

"Sư tôn, là kết giới của ma giới!" Đường Mộ Tri không khỏi bàng hoàng khi nhìn thấy cảnh tượng ấy, bất giác kéo lấy tay Sở Thính Vũ.

Nhưng nàng không ngờ rằng, Sở Thính Vũ cũng nắm lấy tay nàng.

Ngón tay lạnh lẽo chạm vào tay mình, Đường Mộ Tri ngẫn người, nàng không ngờ Sở Thính Vũ tình nguyện làm như thế, nàng còn tưởng Sở Thính Vũ sẽ vung tay mình ra, hoặc là trưng ra bộ mặt lạnh lùng.

Nhưng lần này, bàn tay ấy lại nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, Sở Thính Vũ nói: "Sửa kết giới trước, có chuyện gì, thì nói sau."

"Sư tôn...."

Lục Minh Nguyệt cười lạnh một tiếng, "Sửa kết giới, nằm mơ đi!"

Nói xong, Lục Minh Nguyệt xuất chiêu trước, roi Tinh Hà đã vung đến trên người Sở Thính Vũ, Đường Mộ Tri nhanh chóng ra tay, một tay nắm lấy đuôi roi.

"Mùi Tử Nguyệt Kỳ Lan." Đường Mộ Tri giữ chặt lấy roi, ánh mắt nàng lạnh lùng: "Nhưng tiếc là nó không có tác dụng với ta."

Nói xong, Đường Mộ Tri triệu ra kiếm Ngọc Lộ, kiếm chớp nháy ánh sáng đỏ, làm lu mờ màu sắc của roi Tinh Hà, nàng trầm giọng: "Lục Minh Nguyệt, ngươi và ta cùng là đồ đệ của sư tôn, chuyện gϊếŧ hại đồng môn này ta làm không được, nhưng nếu ngươi lại dám làm hại bất cứ người nào trong thành Liên Mục, lúc đó đừng trách ta vô tình."

Lục Minh Nguyệt không có một chút sợ sệt nào, nàng chỉ nói: "Sư tỷ, hôm nay cho dù ta không cản ngươi lại, thì ngươi cũng sẽ không sửa được kết giới đâu."

"Sư tỷ vẫn chưa biết nhỉ, kết giới này còn được gọi là cánh cửa tử thần." Lục Minh Nguyệt chớp chớp mắt, "Cánh cửa tử thần của ma giới một khi mở ra, giống như một con dao rút khỏi vỏ, phải nhìn thấy máu, cửa tử thần sẽ không ngừng nút chửng mọi sinh linh, hút linh hồn của họ, cơ thể, tinh khí vào ma giới, đều giành cho ma giới bọn ta hưởng dụng."

Sở Thính Vũ nhìn lên, quả nhiên, mọi vật từ bốn phương tám hướng đều đang không ngừng bị hút vào vòng xoáy màu đen đó, gần như chiếm cả nửa bầu trời.

Cửa tử thần tỏa ra sự phấn khích mê hoặc: "Chỉ có ma giới mới là sự tồn tại mạnh mẽ nhất————chỉ có ma giới mới có thể cho các ngươi mọi thứ các ngươi muốn————!!!"

Bên tai chỉ toàn là tiếng kêu thảm thiết của mọi người, một phần ma khí tà ác từ cổng từ thần xâm nhập vào nhân giới, dưới chân Sở Thính VŨ cùng Đường Mộ Tri chấn động dữ dội, cuồng phong nổi lên, giữa đám bụi mịt mù, thoáng chốc hai người đã quay trở lại cửa kết giới thành Liên Mục.

Không biết từ khi nào cảnh vật nơi đây đã biến đổi, xung quanh tỏa ra mùi máu tanh nồng nặc, máu thịt của mọi người bị che đậy bằng một tầng ma khí, khiến lục phủ ngũ tạng bị giằng xé, cửa kết giới như bị xé một mảng lớn, bên trong đang phun trào ma khí liên tục.

Giống như địa ngục trần gian, da đầu tê dại, toàn thân ướt sũng.

"Nhìn thấy chưa." Lục Minh Nguyệt đi đến cạnh họ, giọng điệu vô cùng phấn khích, "Nhìn thấy chúng sinh lầm than như này, sư tỷ, thật ra bọn ta rất dễ thương lượng đó, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn giao ra nội đan, chúng ta sẽ không làm khó những người bất hạnh cùng đáng thương này nữa...."

"Ta gϊếŧ ngươi!!!" Đường Mộ Tri phẫn nộ, thoáng chốc kiếm Ngọc Lộ quay về trong tay, một nhát kiếm cực mạnh xống đến, như muốn chẻ đôi Lục Minh Nguyệt.

Đột nhiên, một đám ma khí mạnh mẽ từ phía sau đỡ lấy nhát kiếm này.

Khúc Dạ cười lạnh, một tay giữ chặt Lục Minh Nguyệt, kéo nàng lùi lại mấy bước, giống như muốn rời khỏi nơi này.

"Ca!" Lục Minh Nguyệt nhìn thấy Khúc Dạ, lập tức hỏi: "Khúc Mặc đâu?!"

"Ở ma giới." Khoảnh khắc Khúc Dạ nhìn thấy Đường Mộ Tri, mắt hơi nheo lại, hắn không muốn dây dưa nhiều với Đường Mộ Tri, lúc trước giao đấu với nàng, biết rằng nàng là đối thủ mạnh bao nhiêu, "Chúng ta trở về———"

"Ngươi nghĩ có thể chạy thoát sao?" Ánh mắt Đường Mộ Tri sắc lạnh, trong mắt nàng là lửa hận vô cùng.

Đường Mộ Tri xông đến hướng Khúc Dạ, tiếp đó lòng bàn tay xuát hiện ánh sáng đỏ.

Khúc Dạ liền đẩy Lục Minh Nguyệt ra, "Trở về cửa tử thần!"

"Ca!!!" Lục Minh Nguyệt sợ hãi, chỉ nghe thấy tiếng nổ trong không khí, Đường Mộ Tri đã đánh nhau với Khúc Dạ, hai người đều mang theo quyết tâm ngươi chết ta sống, đánh đến mức mù mịt đất trời.

Cửa tử thần không ngừng mở rộng, đã có tu sĩ tu vi không cao chống đỡ không nỗi, bị hút vào trong vòng xoáy, ma khí cực kỳ hung hiểm, như muốn biến nhân gian thành một mớ hỗn loạn.

Sở Thính Vũ nhìn thấy chỗ kết giới bị rách đó, nàng không khỏi nghiến răng nghiến lợi triệu ra kiếm Kim Phong, bay đến chỗ Lục Minh Nguyệt, nắm lấy vạt áo ả.

"Sư tôn đây là muốn làm gì?" Lục Minh Nguyệt biết mình đánh không lại Sở Thính Vũ, cũng không muốn kháng cự, khuôn mặt nàng cười như không, gần như méo mó, "Sư tôn muốn gϊếŧ ta sao? Thế thì ra tay đi, ta vốn không sợ!"

Kiếm Kim Phong ngay dưới cổ Lục Minh Nguyệt, mũi kiếm sắc nhọn đã rạch một đường máu đỏ tươi dưới da Lục Minh Nguyệt.

"Ha ha ha ha ha ha———ba năm trước sư tôn tự tay gϊếŧ chết đồ đệ mình, hôm nay lại gϊếŧ thêm một, người không biết còn tưởng sư tôn là người tàn nhẫn!" Từng chữ của Lục Minh Nguyệt đều đâm vào tim cô, mỗi một câu của Lục Minh Nguyệt giống như đang rạch lên người Sở Thính Vũ, lột ra lớp da đang chảy máu đầm đìa.

Ngón tay Sở Thính Vũ trắng bạch, "Ngươi———"

Dường như Lục Minh Nguyệt đã điên, máu nóng dâng trào khắp cơ thể, ánh mắt đỏ ngầu, hét to: "Ta nói không đúng sao sư tôn?! Người ra tay đi! Cho dù hôm nay gϊếŧ chết ta, Đường Mộ Tri có thể gϊếŧ được tát cả người ma tộc, cánh cửa tử thần cũng không thể đóng lại———!!!"

Một cái tát bất ngờ khiến Lục Minh Nguyệt đầu choáng váng, một bên khuôn mặt trắng nõn bên phải của nàng lập tức sưng lên.

"Lục Minh Nguyệt, ngươi chỉ có lỗi với sư tỷ ngươi." Sở Thính Vũ buông nàng ra, nói giọng căm tức.

Ngươi có lỗi với tấm lòng của nàng trong truyện, xem ngươi như tất cả của nàng, càng có lỗi với nàng của cuộc đời sau này của nàng chỉ nhớ đến một mình ngươi, từ đó không còn thích bất cứ ai.

Lần đầu Sở Thính Vũ có ý nghĩ cảm kích nguyên chủ, cảm ơn nàng đã gϊếŧ Lục Minh Nguyệt, chí ít nửa đời sau Đường Mộ Tri cũng không biết người mình thích rốt cuộc vô tình biết mấy.

—————————————————

**GÓC BÁN MANH: Cho mình xin một bình chọn nha :3**