Từ Một Kẻ Chăn Heo Ta Trở Thành Hỗn Thế Ma Vương Ở Dị Giới

Chương 24

Trình Chu dựng ngược lông tơ, sắc mặt tái nhợt rất nhanh, thầm nghĩ: Quả nhiên tiểu thuyết đều là gạt người, cái gì mà lưỡng bại câu thương đúng là thời cơ tốt để nhặt tiện nghi, hiện tại biến thành như vậy, ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo.

Chỉ trong nháy mắt, Trình Chu liền cảm thấy đầu váng mắt hoa, rõ ràng trên người không có bị thương, nhưng lại cảm thấy ngực đau vô cùng.

Lúc này, Trình Chu mới ý thức được, những lời vừa rồi của thanh niên áo mũ choàng rất có thể là thật, viên hạt giống kỳ quái kia, đã liên kết sinh mệnh của hắn và thanh niên áo mũ choàng với nhau, làm cho thương thế của đối phương chuyển dời đến trên người hắn.

Trình Chu có chút buồn bực, hắn bất quá chỉ là muốn phát một bút tiền phi nghĩa mà thôi, sao lại biến thành như vậy chứ?

Sau khi hấp thụ thể lực của Trình Chu, thanh niên mặc áo mũ choàng liền nhanh chóng ra tay, làm chuỷ thủ màu đen đâm xuyên qua ngực của thanh niên mặc trang phục kỵ sĩ.

Ngay sau đó, ngực của thanh niên mặc trang phục Kỵ trào ra máu tươi, một màn này kí©ɧ ŧɧí©ɧ Trình Chu thật sâu.

Trình Chu hít sâu một hơi, thật lâu sau, tâm tình vẫn chưa thể bình tĩnh lại được, trong khoảng thời gian tiếp xúc với các thôn dân, ít nhiều gì Trình Chu cũng cảm giác được, mạng người ở thế giới này dường như không hề đáng giá.

Nhưng dù sao Trình Chu cũng là người đến từ thời đại hoà bình, nhìn thấy một người sống sờ sờ chết trước mặt, vẫn là có chút không được tự nhiên.

Thanh niên mặc áo mũ choàng lạnh lùng liếc Trình Chu một cái, sau đó đi tới chỗ của thanh niên mặc trang phục kỵ sĩ, giống như sợ đối phương vẫn còn chưa chết hẵn mà chém thêm mấy đao, động tác vô cùng thành thạo.

Trình Chu ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này, vô cùng hãi hùng khϊếp vía, sau đó lại thấy thanh niên mặc áo mũ choàng rất là bình tĩnh mà lột quần áo của thanh niên mặc trang phục kỵ sĩ, đem tất cả túi tiền trên người đối phương lấy xuống.

Trong lòng Trình Chu nổi lên trăm mối cảm xúc ngổn ngang, một người có tướng mạo xinh đẹp như vậy, lại xuống tay vô cùng tàn nhẫn, đã vậy còn đi lấy của cải của người chết, làm người nhìn thấy không khỏi cảm thấy cay đôi mắt.

Trình Chu thầm nghĩ: Không lẽ đây là mỹ nhân rắn rết trong truyền thuyết hay nói đến sao? Nếu thật là vậy thì sẽ rất phiền toái!

Trình Chu nắm dùi cui điện mà tự hỏi, có nên dùng điện làm cho thanh niên áo mũ choàng ngất xỉu không, cũng không biết những lời vừa rồi đối phương nói có phải thật không nữa, nếu là thật, vậy thì hắn phải chết theo người thanh niên này sao? Như vậy cũng thật là oan uổng cho hắn a.

Thanh niên mặc áo mũ choàng nhìn về phía Trình Chu, lạnh lùng hỏi: “Anh muốn dùng cây gậy này gϊếŧ chết tôi à?”

Trình Chu có chút chột dạ nói: “Không có!”

Thanh niên mặc áo mũ choàng nghe vậy, liền cười nhạt một tiếng, nói: “Thật không?”

Thanh niên mặc áo mũ choàng híp mắt nhìn Trình Chu, trong lòng Trình Chu đột nhiên xuất hiện cảm giác bị người khác nhìn thấu suy nghĩ.

Trình Chu thầm nghĩ: Không lẽ thanh niên áo mũ choàng biết thuật đọc tâm? Hay là nói, bởi vì viên hạt giống kỳ quái kia mà thanh niên mặc áo mũ choàng có thể cảm nhận được suy nghĩ trong lòng của hắn, chuyện này thật là đáng sợ.

Thanh niên áo mũ choàng nói: “Tôi nghe thôn dân của thôn Hắc Mạch có nhắc đến anh, nói anh là một người tha hương kỳ quái.”

Trình Chu chớp mắt, nghĩ thầm: Nói hắn là người tha hương sao? Bọn họ nói vậy hình như cũng không sai.

Trình Chu nhanh chóng tiến vào nhân vật hỏi: “Nga, chủ nhân, ngài tên là gì?” Sống dưới mái hiên người ta, không thể không cúi đầu, Trình Chu quyết định trước tiên sẽ hạ thấp tư thái, thử tìm hiểu tình huống một chút.

Thanh niên mặc áo mũ choàng có chút ngoài ý muốn khi nghe Trình Chu kêu chính mình là chủ nhân, “Tôi là Dạ U, anh cứ gọi tôi là chủ nhân là được.”

Mấy ngày trước, Dạ U đã ẩn núp trong thôn Hắc Mạch, ở trong thôn Hắc Mạch rất nhiều người nói chuyện đều sẽ nhắc đến Trình Chu, người của thôn Hắc Mạch suy đoán, Trình Chu là quý tộc bên ngoài tới đây, Dạ U cũng cho là vậy.

Lúc trước, Dạ U còn thừa dịp Trình Chu không chú ý, mà trộm từ chỗ Trình Chu một cái bánh mì, tư vị thơm ngọt kia, Dạ U chưa từng nếm qua.

Dạ U cảm thấy chỉ có quý tộc mới có thể lấy ra bánh mì mềm xốp như vậy, nhưng khi nghe Trình Chu gọi chính mình là chủ nhân, Dạ U lại có chút không quá xác định, bởi vì quý tộc đều là những kẻ cao ngạo, nếu như bị biến thành tôi tớ, nhất định sẽ cảm thấy vô cùng nhục nhã, sẽ không dễ dàng nhận mệnh! Trình Chu nhu nhược như vậy, hoàn toàn không giống với bọn quý tộc cao ngạo.

Trình Chu gật đầu, “Ừ” một tiếng.