Sáng sớm, Trình Chu liền mang theo dùi cui điện đi vào núi, Trình Chu âm thầm hoài nghi, nếu có thể tìm được nơi lần đầu tiên xuyên qua dị giới, có lẽ sẽ có cơ hội xuyên trở về thế giới hiện đại.
Mới vừa đi vào núi không lâu, Trình Chu liền nghe được tiếng đánh nhau.
Trình Chu do dự một lát, mới đi về phía phát ra tiếng đánh nhau.
Trình Chu nhìn qua khe hở của cỏ cây, liền nhìn thấy hai người đang giao chiến, một người thì ăn mặc áo choàng có mũ bằng vải thô, một người khác thì ăn mặc đồng phục kỵ sĩ hoa lệ.
Gió nhẹ thổi qua mũ áo choàng của thanh niên mặc áo choàng vải thô, sau khi Trình Chu thấy rõ mặt của đối phương, chỉ cảm thấy đối phương lớn lên thật đẹp.
Tuy rằng quần áo trên người có chút cũ nát nhưng vẫn không thể che đi vẻ đẹp khuynh thành, đột nhiên nhìn thấy, làm cho người khác không khỏi xuất hiện cảm giác kinh diễm đến mức tim đập thình thịch.
Trình Chu cảm thấy nếu thanh niên mặc áo choàng vải thô đến thế giới của hắn làm diễn viên, nhất định sẽ có một đống fanboy fangirl từ bỏ thần tượng của mình mà bò tường.
Ngược lại là thanh niên mặc trang phục kỵ sĩ, tướng mạo lại bình thường hơn rất nhiều.
Hai thanh niên không ngừng đánh nhau, một người trong tay cầm chủy thủ, một người khác lại cầm kiếm dài.
Thỉnh thoảng, thanh kiếm dài trong tay thanh niên mặc trang phục Kỵ sĩ sẽ phát ra từng đạo ánh sáng màu bạc, nhắc nhở Trình Chu biết thế giới này không giống bình thường.
Trình Chu thầm nghĩ: Cả ngày đều tiếp xúc với các thôn dân của thôn Hắc Mạch, hắn tưởng rằng thế giới này đều là kẻ nghèo hèn, đây là nhận thức hoàn toàn sai lầm a! Nơi này cũng có kẻ có tiền, chỉ là hắn chưa gặp được thôi.
Hai người kia không ngừng giao chiến, thanh niên mặc trang phục kỵ sĩ thả ra ánh sáng đánh vào trên cây, liền nhìn thấy thân cây to bằng miệng chén đã bị cắt ngang.
Trình Chu nhìn hai tu sĩ giao chiến mà trái tim đập thình thịch.
Trình Chu cảm thấy chính mình đã gặp vận may, phàm là chân mệnh thiên tử (đứa con của trời), đều sẽ ở dã ngoại gặp được người hoặc là yêu thú đang đánh nhau, sau đó, hai bên giao chiến lưỡng bại câu thương, chân mệnh thiên tử sẽ ngư ông đắc lợi a!
Trình Chu thầm nghĩ: Hôm qua hắn truyền tống trở về không được, rất có thể là trời cao không đành lòng để hắn bỏ lỡ cơ duyên thế này? Hiện tại cơ hội liền tới trước mặt.
Hai bên đánh nhau cũng tới hồi kết, kiếm dài đâm thủng ngực của thanh niên mặc áo mũ choàng, mặc dù vậy, thanh niên mặc trang phục kỵ sĩ cũng không chiếm được ưu thế gì, bởi vì ngay sau đó chuỷ thủ màu đen bị thân cây bên cạnh bắn ngược trở lại, đâm xuyên qua giữa lưng của thanh niên mặc trang phục kỵ sĩ, hai người đều lưỡng bại câu thương, sau đó cùng nhau ngã xuống đất.
Trình Chu ngừng thở, thật cẩn thận mà quan sát, quả nhiên là lưỡng bại câu thương a, hiện tại hai người kia thoạt nhìn đều không còn chút sức lực nào, trong lúc chiến đấu, người nào cũng bị thương rất nặng, dường như cơ hộ đã tới rồi, đã đến lúc hắn lên sân khấu.
Trình Chu quan sát một lát, sau khi xác nhận hai bên đều không còn sức chiến đấu, mới nắm chặt dùi cui điện đi ra.
Thanh niên mặc trang phục Kỵ sĩ vừa nhìn thấy Trình Chu xuất hiện, trong mắt liền xuất hiện ánh sáng, ngay sau đó liền mở miệng nói một tràng ngôn ngữ, còn thanh niên mặc áo mũ choàng không hề nói một lời, trong mắt tràn ngập đề phòng mà nhìn Trình Chu.
Trình Chu lại lần nữa cảm thán, ngôn ngữ không thông thật sự rất phiền toái, hắn hoàn toàn nghe không hiểu gì hết, cũng phân biệt không được ai là người tốt, ai là kẻ xấu, xem tình huống trước mắt, thanh niên mặc trang phục kỵ sĩ đang dụ dỗ hắn thì phải.
Trình Chu lại nhìn về phía thanh niên mặc áo mũ choàng, đang muốn mở miệng nói chuyện thì bị một viên hạt giống màu xanh lá bay vào trong miệng.
Trình Chu bị mạnh mẽ nhét hạt giống vào trong miệng mà sặc liên tục, muốn nhổ ra lại không được, cùng lúc đó, thanh niên mặc áo mũ choàng cũng nhét một viên hạt giống khác vào miệng mình.
Trình Chu cảm giác sức lực trong thân nhanh chóng bị rút ra, cả người lập tức rơi vào trạng thái suy yếu.
Lúc này, đột nhiên trong đầu Trình Chu vang lên một đạo âm thanh, rõ ràng là nghe không hiểu, nhưng hắn lại có thể lý giải được ý tứ trong lời nói của đối phương.
"Anh đã ăn vào hạt giống nô ɭệ, từ giờ trở đi, anh chính là nô ɭệ của tôi, nếu tôi chết, anh cũng sống không được!”