Trình Chu suy đoán, rất có thể là người trong thôn nhìn thấy hắn ăn hải sản không bị gì, cho nên đã lén đem hải sản hắn ăn dư lại nhặt về ăn, sau đó chưa đã thèm, liền trộm dầu ăn, nước tương để làm thêm một nồi, Trình Chu cảm thấy chính mình đã nhìn ra chân tướng của mọi chuyện.
Trình Chu đi tới bờ biển, lúc này, rất nhiều thôn dân đã cầm theo thùng nhựa đứng chờ.
Trình Chu nhìn thoáng qua các thôn dân, cảm thấy ánh mắt của các thôn dân nhìn hắn có chút quái quái, giống như là có tật giật mình vậy.
Trình Chu tranh thủ lúc rảnh rỗi, coi như chưa có việc gì xảy ra mà làm một nồi hải sản, sau đó cùng Mạch Ân ăn.
Chờ đến khi hải sản chất đầy xe, Trình Chu mới chở hải sản rời đi.
Lúc Trình Chu đến dị giới lần nữa, Mạch Ân liền nói với Trình Chu, số hải sản hôm qua ăn không hết, vốn dĩ cậu định để dành tối ăn, đột nhiên có mấy thôn dân chạy tới, nói là sợ lãng phí, liền đem hải sản trong nồi ăn luôn.
Trình Chu nghe xong, có chút vô ngữ, nhưng cũng không có nói cái gì.
Mỗi ngày, Trình Chu vẫn qua lại hai giới mà đầu cơ trục lợi buôn bán hải sản, chỉ là khác ở chỗ, Trình Chu mang về hải sản càng nhiều chủng loại.
Khi Trình Chu đi dị giới lần nữa, mang theo rất nhiều dầu thực vật và nước tương, sau đó nói với các thôn dân, một thùng hải sản, có thể đổi năm bịch bánh mì và một chai nước có ga hoặc là một chai dầu thực vật và một chai nước tương.
Kết quả, có hơn phân nửa số người là lựa chọn dầu thực vật và nước tương, Trình Chu nhìn thấy tình huống này, liền biết có không ít thôn dân đang bắt đầu nếm thử ăn hải sản.
Nếu như không hiểu công dụng của dầu ăn và nước tương, những người này cũng sẽ không dứt khoát từ bỏ bánh mì mà lựa chọn dầu ăn và nước tương.
Trong lòng Trình Chu có chút vô ngữ, nhưng cũng không có vạch trần bọn họ.
-------------------------
Trình Chu cẩn thận đạp xe ba bánh trở lại thế giới hiện đại.
Trình Chu vừa trở về, liền đổi sang xe Volkswagen đến chợ hải sản bán hải sản, dựa vào việc bán hải sản, tiền tiết kiệm của Trình Chu đã tăng lên tới 150.000 tệ.
Vào một ngày nắng đẹp, Trình Chu lái xe Volkswagen đến chợ hải sản bày hàng.
“Chính là cậu ta, chính là cậu ta……”
Trình Chu vừa mới dừng xe, đã bị vài người vây quanh.
Lúc này, trái tim của Trình Chu treo cao, thầm nghĩ: Không lẽ đã xảy ra chuyện? Có người ăn bị dị ứng sao?
Đột nhiên có một người đàn ông trẻ tuổi không biết từ nơi nào vọt ra, nắm lấy tay của Trình Chu, trên mặt tràn đầy kích động nói: “Anh bạn nhỏ, hải sản của cậu, tôi trả 25 tệ một cân, có bao nhiêu tôi mua hết.”
Trình Chu chớp chớp mắt, suy nghĩ: Hải sản tăng giá sao? Tăng giá cũng đúng thôi, hải sản của hắn đều là hải sản hoang dại ngoài tự nhiên, đương nhiên là ngon hơn hải sản được nuôi dưỡng bằng nhân công rồi.
Người đàn ông trẻ tuổi đưa qua một tờ danh thϊếp, lúc này, Trình Chu mới biết đối phương tên là Thái Long Cường, ở chỗ này mở một chuỗi nhà hàng khách sạn hải sản, kinh doanh cũng cũng không nhỏ.
Trình Chu gật đầu, nói: “Được thôi, nếu anh muốn mua hết vậy thì kéo đi đi.”
Hải sản trước sau gì cũng phải bán, bán cho ai mà không được? Có thể bán giá cao chút, đương nhiên là càng tốt.
Thái Long Cường đi lên cười nói: “Anh bạn nhỏ, cậu có thể lộng tới hàu sống không?”
Trình Chu chớp chớp mắt nói: “Hàu sống hả?”
Trình Chu bỗng nhiên nhớ tới trước đó, hắn từ dị giới kéo về không ít hàu sống đến đây bán, hình như là được ông chủ Thái này mua thì phải.