Từ Một Kẻ Chăn Heo Ta Trở Thành Hỗn Thế Ma Vương Ở Dị Giới

Chương 17

Cuộc sống của Trình Chu rất là ổn định, mỗi ngày đạp xe ba bánh đi dị giới nhập hàng, sau đó, vận chuyển đến thế giới hiện đại bán ra, những lúc hải sản bán chạy, thậm chí còn phải tới lui hai lần.

Chi phí của một thùng hải sản là năm bịch bánh mì và một chai nước có ga, khoảng mười mấy đồng tiền, nhưng khi bán ra một thùng hải sản lại được 500-600 tệ, lợi nhuận gấp mấy chục lần.

Có vị danh nhân đã từng nói thế này: "Chỉ cần có thể kiếm được 50% lợi nhuận, nhà tư bản có thể làm liều, nếu có được 100% lợi nhuận, nhà tư bản có thể giẫm đạp lên tất cả luật pháp để làm giàu; có được 300% lợi nhuận, nhà tư bản sẽ bất chấp tất cả mà phạm tội, thậm chí còn không màng nguy hiểm của bản thân để có được số lợi nhuận đó.”

Trình Chu nghĩ thầm: Mấy chục lần lợi nhuận, không uổng phí hắn mạo hiểm tánh mạng đi dị giới nhập hàng.

Sau khi chuẩn bị vật tư đầy đủ, Trình Chu lại khởi hành đi dị giới lần nữa.

Lần này, Trình Chu đi dị giới, ngoại trừ mang theo bánh mì và nước có ga ra, còn mang theo một cái nồi sắt, cùng một ít dầu, muối tương, dấm.

Có đôi khi Trình Chu sẽ ở lại dị giới rất lâu, chỉ ăn bánh mì thôi thì có chút keo kiệt với bản thân, Trình Chu cảm thấy nên cải thiện thức ăn một chút.

Trình Chu vừa ở bờ biển trông coi vừa dùng gia vị mang lại đây nấu một nồi lẩu hải sản thập cẩm.

Mấy thôn dân xung quanh nhìn thấy Trình Chu nấu lẩu hải sản thập cẩm, đều sôi nổi lộ ra thần sắc sợ hãi.

Sau khi Trình Chu nấu xong hải sản liền bắt đầu ăn.

Mọi người nhìn Trình Chu ăn hải sản, vừa khϊếp sợ lại vừa khủng hoảng.

Thôn trưởng đi tới, lo lắng sốt ruột nói gì đó, trải qua mấy ngày ở chung, Trình Chu đã có thể nghe hiểu một ít ngôn ngữ dị giới.

Trình Chu tỏ vẻ với thôn trưởng, không phải người nào ăn hải sản cũng bị dị ứng, người không dị ứng là có thể ăn được, còn có hải sản xử lý không tốt, ăn vào rất dễ bị tiêu chảy, nếu xử lý tốt, sẽ không có chuyện gì.

Thôn trưởng nghe xong, nửa tin nửa không tin, người trong thôn khẽ đảo mắt, không biết đang suy nghĩ cái gì, sau đó mấy thôn dân liền bừng tỉnh, lúc trước bọn họ ăn hải sản cũng không có chết, chỉ bị tiêu chảy, nổi chút mẩn đỏ, sau đó mọi người liền không dám ăn.

Nhìn thấy Trình Chu ăn ngon lành, Mạch Ân không nhịn được lòng hiếu kỳ, cũng đi theo ăn một chút.

Trình Chu cũng không dám cho Mạch Ân ăn nhiều, cũng may thể chất của Mạch Ân không có dị ứng hải sản, ăn vào cũng không sao.

Những thôn dân khác cũng nóng lòng muốn thử, nhưng đều không hạ được quyết tâm.

Trình Chu mang theo đồ làm bếp lại đây như dầu thực vật, nước tương, cũng không có mang đi, chỉ kêu Mạch Ân đem về nhà cất, chờ lần sau hắn lại đây, sẽ dùng tiếp.

Mạch Ân được Trình Chu giao trọng trách, tâm trạng vô cùng kích động, còn bảo đảm nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.

Sáng sớm hôm sau, Trình Chu đạp xe ba bánh xuất hiện trong thôn.

Mạch Ân có chút xin lỗi mà chạy tới trước mặt Trình Chu báo cáo hai chuyện kỳ lạ.

Chuyện thứ nhất, chính là những dụng cụ nấu ăn Trình Chu mang lại đây không có mất, nhưng dầu ăn, nước tương và gừng đều thiếu mất một nửa.

Chuyện thứ hai chính là hôm qua Trình Chu nấu rất nhiều hải sản, còn lại một ít ăn không hết, Trình Chu cũng không dám để Mạch Ân ăn nhiều liền dặn dò Mạch Ân đem đi đổ, Mạch Ân xác thật cũng đem đi đổ, nhưng sau đó, Mạch Ân lại thèm ăn, muốn đi nhặt lại đống hải sản đem đổ ăn luôn, nhưng lại phát hiện, hải sản đều biến mất, hẳn là bị người khác lấy ăn.

Trình Chu nghe xong Mạch Ân nói, có chút vô ngữ.