Trình Chu lấy ra dao quân sự, cắt rời thịt heo, sau đó, ra hiệu cho thôn dân có thể lấy vật đổi vật.
Không biết thôn dân có hiểu hay kông hay là do quá nghèo, căn bản không có đồ vật gì để trao đổi, chỉ thấy nguyên một đoàn người đều nhìn chằm chằm Trình Chu, nhìn cả nửa ngày cũng không có động đậy.
Qua một hồi lâu, thôn trưởng lấy ra một đồng bạc, Trình Chu liền giơ dao cắt xuống một cái chân heo cho thôn trưởng.
Kỳ thật Trình Chu cũng không muốn lấy đồng bạc, đồng vàng mới có giá trị, chứ đồng bạc không đáng giá chút nào, bất quá, Trình Chu cảm thấy để thôn trưởng mở hàng cũng không tồi, có thể coi như là thả con tép, bắt con tôm.
Nhưng đáng tiếc, kế tiếp, đám người lại lần nữa rơi vào yên tĩnh, có thể là thôn trưởng là trong thôn hiếm thấy phú hộ, còn những người khác đều lấy không ra đồng bạc.
Trình Chu có chút thèm mà nhìn con sâu trong tay thôn trưởng, thôn trưởng thấy vậy chỉ biết co đầu rụt cổ lộ ra gương mặt tươi cười.
Trong đám người, có một đứa nhỏ khoảng bảy tám tuổi, nhìn chằm chằm Trình Chu, một lát sau, đứa nhỏ lấy ra một cái hộp gỗ, bên trong hộp gỗ nằm một con sâu.
Thôn dân nhìn con sâu mà đứa nhỏ lấy ra, một đám đều thay đổi sắc mặt, trong mắt còn hiện lên vài phần khủng hoảng.
Trình Chu bị khơi mào hứng thú, thầm nghĩ: Đang buồn ngủ liền có người đưa gối cho hắn nằm, hắn vừa đang muốn một con sâu, kết quả liền có người đưa cho hắn, nhưng biểu tình trên mặt các thôn dân như vậy là sao? Không lẽ là luyến tiếc?
Trình Chu sợ đứa nhỏ sẽ hối hận, liền nhanh chóng cắt xuống một cái chân heo đưa cho đứa nhỏ.
Đứa nhỏ đem sâu đưa cho Trình Chu, giống như là sợ Trình Chu hối hận vậy, lập tức bỏ chạy.
Trình Chu nhìn thấy đứa nhỏ chạy đi, thầm nghĩ: Đứa nhỏ này chạy cũng quá nhanh đi, vốn dĩ hắn còn đang muốn cắt thêm một chút thịt heo đưa cho nó, dù sao hắn cũng vừa đổi được một con sâu thần kỳ, không nghĩ tới đứa nhỏ này cứ như vậy liền chạy mất.
Mấy thôn dân nhìn theo phương hướng đứa nhỏ rời đi, vừa khủng hoảng lại vừa hâm mộ, cũng khống chế không được cảm xúc mà bắt đầu châu đầu ghé tai nói chuyện.
Con sâu vừa tới trong tay Trình Chu, liền cắn Trình Chu một cái, sau đó nhanh chóng dung nhập vào trong thân thể Trình Chu.
Sau khi con sâu đi vào thân thể, Trình Chu liền cảm thấy sức lực của thân thể nhanh chóng bị suy yếu đi.
Cảm giác được sức lực đang bị suy kiệt, Trình Chu theo bản năng mà nắm chặt dùi cui điện trên tay, tuy rằng dân bản xứ ở đây rất kính sợ hắn, nhưng nếu hắn rơi vào tình trạng suy kiệt, những người này có lẽ sẽ công kích hắn, ngay lúc này, chỉ có dùi cui điện mới có thể mang lại cảm giác an toàn cho hắn.
Trình Chu lại đợi thêm một lát, nhìn thấy không có người nào có ý định trao đổi thịt heo, liền dọn dẹp đồ.
Trình Chu tìm ba người hỗ trợ đem thịt lợn rừng còn dư lại dọn tới lối vào rừng cây, sau khi đến lối vào rừng cây, Trình Chu cắt ba miếng thịt heo làm thù lao, sau đó đuổi bọn họ đi.
Sau khi xác nhận thôn dân đã rời đi, Trình Chu ở trong lòng mặc niệm trở về phòng trọ, sau đó, đã thuận lợi về tới thế giới hiện đại.