Từ Một Kẻ Chăn Heo Ta Trở Thành Hỗn Thế Ma Vương Ở Dị Giới

Chương 4

Hôm nay, Trình Chu ăn mặc một bộ quần áo dã ngoại thám hiểm, mang theo dùi cui điện, một cây dao quân sự, sau đó trong lòng mặc niệm muốn đi dị giới.

Ngay sau đó, trong phòng trọ liền xuất hiện một đạo ánh sáng màu xanh lá, Trình Chu đi xuyên qua đạo ánh sáng màu xanh lá kia, sau đó lại lần nữa xuất hiện ở trong rừng.

Trình Chu cũng phát hiện ra, lần trước hắn biến mất ở đâu, lần kế tiếp sẽ xuất hiện ở chỗ đó.

May mắn chính là, lần này tiến vào rừng cây, không có nhìn thấy lợn rừng, cũng không nhìn thấy rắn ngũ sắc.

Sợ bị rắn cắn, trước khi Trình Chu tới đây, đã cố ý rải lên người rất nhiều bột Hùng Hoàng, tuy rằng không biết bột Hùng Hoàng ở thế giới hiện đại có công dụng với rắn ở thế giới này không, nhưng rải lên người một ít cũng khiến trong lòng yên tâm hơn.

Trình Chu ở trong núi bôn ba, đây đã là lần thứ ba hắn đi vào thế giới thần kỳ này, so sánh với hai lần trước, lần này đã có chuẩn bị tâm lý, tâm trạng của Trình Chu cũng trấn định hơn hai lần trước rất nhiều.

Lần này cũng có thể xem như là lần đầu tiên Trình Chu chính thức thăm dò dị giới, Trình Chu vừa có chút khẩn trương lại vừa có chút hưng phấn.

Ở trong núi đi hơn một giờ, Trình Chu liên tục phát hiện rất nhiều dấu chân, Trình Chu mới ý thức được, thế giới này cũng tồn tại dân cư.

Đột nhiên vang lên một trận tiếng tru của dã thú, còn có một chuỗi ngôn ngữ dị giới nghe không hiểu truyền vào trong tai Trình Chu.

Trình Chu đi theo âm thanh, liền nhìn thấy mấy người ăn mặc áo tang, mang giày rơm đang giằng co với một con dã thú thật lớn.

Con dã thú đang giằng co với mấy người dân bản xứ rất quen mắt, đúng là con lợn rừng có sừng mà lần trước Trình Chu gặp được.

Lợn rừng có sừng vừa nhìn thấy Trình Chu, lập tức từ bỏ qua mấy người dân bản xứ, lập tức vọt tới chỗ Trình Chu.

Trình Chu mở ra dùi cui điện, đánh về phía lợn rừng có sừng, một phút sau, lợn rừng liền run rẩy ngã xuống đất.

Cây dùi cui điện mà Trình Chu mua, kỳ thật là hàng cấm, tốn mất của Trình Chu 800 đồng, người bán nói, cây dùi cui điện này có thể ở trong vòng mười giây, giật điện bất tỉnh một con voi, mà hiện tại lại mất khoảng một phút, mới có thể giật điện bất tỉnh một con lợn rừng, không biết là do người bán nói quá khoa trương hay là do lợn rừng da dày thịt béo đến mức vượt qua cả voi.

Một phút này, đối với Trình Chu mà nói là rất lâu, may mắn là sau một phút, lợn rừng đã ngã xuống đất, không còn tri giác.

Mấy người đân địa phương nhìn thấy lợn rừng bị điện giật bất tỉnh, đều sôi nổi quỳ xuống, trong miệng huyên thuyên nói cái gì, đáng tiếc, Trình Chu một chữ cũng nghe không hiểu.

Trình Chu nhìn mấy người dân bản xứ trước mặt, âm thầm thở dài, ngôn ngữ không thông, thật sự là một vấn đề lớn, nếu không hiện tại đã có thể dò hỏi một chút tình huống của thế giới này, có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian.

Mấy người dân bản xứ nhìn lợn rừng, ánh mắt có chút tham lam, nhưng khi nhìn cây dùi cui điện trong tay Trình Chu, lại có chút kính sợ.

Trình Chu cùng mấy người dân bản xứ ông nói gà bà nói vịt một hồi, mấy người dân bản xứ mới giúp đỡ Trình Chu khiêng lợn rừng về trong thôn.

----------------------------------