Trình Chu vì chuyện gieo trồng cỏ Linh Lăng và xây dựng trại nuôi heo mà bận rộn không thôi.
Mạch Ân tung tăng đi tới, dò hỏi: “Lão đại, còn thu hải sản không?”
Trình Chu gật đầu, nói: “Còn! Tiếp tục thu đi.”
Trình Chu thầm nghĩ: Mua bán hải sản vẫn là phải làm tiếp, lúc trước vận chuyển một lần hải sản liền kiếm được một vạn Nhân Dân Tệ, hiện tại tần suất truyền tống đã ít đi, càng phải quý trọng cơ hội truyền tống, Trình Chu cảm thấy có thể đi mua một chiếc xe tải, như vậy, mỗi lần vận chuyển hàng hóa cũng có thể vận chuyển nhiều thêm một chút, mặc dù tần suất truyền tống bị giảm đi, nhưng cũng có thể dùng số lượng để bù.
Vài ngày sau, Trình Chu mang theo mười mấy thùng hải sản trở về hiện đại, sau khi bán ra hải sản, Trình Chu tức tốc đến chợ mua một chiếc xe tải.
Mua xe tải xong, Trình Chu lại mua một xe xi măng chuẩn bị mang tới dị giới phục vụ cho việc xây dựng trại nuôi heo ở thôn Hắc Mạch.
Bên kia thôn Hắc Mạch có rất nhiều núi đá, mà thôn Hắc Mạch cũng có không ít thợ khai thác đá, đá dùng để xây dựng trại nuôi heo có thể dùng cục đá để thay thế, còn về phần dùng hỗn hợp bùn lầy để liên kết các cục đá với nhau, vẫn là nên dùng xi măng sẽ tốt hơn.
Trình Chu chuẩn bị đại lượng vật tư, tất cả đều chất đống trên xe tải.
Toàn bộ xe tải đều bị nhét đầy ấp, chỗ ghế phụ cũng chất đầy các loại vật tư.
Dạ U nhìn Trình Chu, có chút bất mãn nói: “Anh chất nhiều đồ vật ở trên ghế phụ như vậy, tôi ngồi ở đâu đây? Sao anh không chất đồ vật lên ghế điều khiển của mình đi?”
Trình Chu lập tức giải thích: “Không phải tôi không muốn chất! Trên ghế điều khiển đâu thể tùy tiện chất đồ vật được? Sẽ gây tai nạn giao thông.”
Dạ U nhìn Trình Chu, tức giận nói: “Tai nạn giao thông? Anh còn biết đến tai nạn giao thông sao, anh bị quá tải!”
Trình Chu nhìn Dạ U, thầm nghĩ: Năng lực học tập của Dạ U đúng là tiến bộ thần tốc mà! Hiện giờ còn biết quá tải.
“Xe của tôi là muốn chạy đến dị giới, dị giới cũng không có cảnh sát giao thông, hẳn là không sao.”
Dạ U oán hận nói: “Anh đúng là khốn kiếp mà, anh định cho tôi ngồi ở đâu đây?”
Trình Chu nói: “Chủ nhân, ngài chịu thiệt một chút, ngồi trên nóc xe được không?”
Dạ U tràn ngập phẫn nộ nhìn Trình Chu, “Anh đây là đang ra lệnh cho tôi sao? Anh thì ngồi ở ghế điều khiển, lại kêu tôi ngồi trên nóc xe?”
Trình Chu cười làm lành, nói: “Không phải anh là chủ nhân sao? Tôi làm vậy là muốn thể hiện sự kính trọng với anh!”
Dạ U oán hận nói: “Thật không? Hoá ra người ở thế giới này thể hiện sự kính trọng bằng cách này à, anh cũng thật có lòng!”
Trình Chu cười nói: “Không dám, không dám.”
Dạ U phẫn nộ nhìn Trình Chu, giống như muốn dùng con mắt hình viên đạn xẻo thịt Trình Chu vậy.
Trình Chu có chút xấu hổ nói: “Còn không phải đang trong giai đoạn gây dựng sự nghiệp sao? Mọi thứ đều phải giản lược.”
Dạ U "hừ" lạnh một tiếng, không vui nói: “Nóc xe thì nóc xe vậy! Tôi muốn ngồi ở trên đầu anh.”
Trình Chu gật đầu, nói: “Được, được, được, anh thích là được.”
Trình Chu nghe thấy Dạ U trả lời như vậy liền vui vẻ, đề nghị vừa rồi của Trình Chu cũng là một loại thử, Trình Chu phát hiện Dạ U chỉ là ngoài mặt hung dữ, nhưng trên thực tế, Dạ U rất dễ nói chuyện hơn vẻ bề ngoài rất nhiều.
------------------------------------