Lúc Cố Mang đưa Cố Tứ đến nơi, buổi đấu giá đã được bắt đầu.Lâm Sương ngồi ở vị trí rất để tìm thấy, cũng là chỗ dễ nhìn thấy nhất.
Cố Tứ chưa bao giờ được đến những nơi nhứ thế này, dọc theo con đường đi vào trong quán bar, ánh mắt ngạc nhiên không thể dấu hiện trên khuôn mặt của cậu.
"Chị chỗ này thật đông vui quá! Wow!" Là bộ dáng khi thấy những điếu mà cậu chưa bao giờ được thấy.
Lâm Sương nhìn thấy một người đội mũ lưỡi trai mà đen, mang áo khoác jacket denim đen, quấn đen, đôi bốt da màu đen. Đi bên cạnh cô gái là một cậu nhóc có ngũ quan cực kỳ tinh xảo, thiếu chút nữa đã gặp phiền toái.
"Được đấy! Cố Mang! Thằng nhóc này cũng thật là đáng yêu! Làm chị cũng thật muốn sinh một bé con như nhóc vậy!"
Cố Mang không để ý đến sự ngạc nhiên của Lâm Sương, ngồi xuống trên ghế, đưa cho Cố Tứ một hộp sữa bò.
"Đừng nghỉ tới việc uống rượi" Cô chậm rãi nói, trong lời nói mang theo một chút uy hϊếp.
Cố Tứ bĩu môi, cắm ống hút vào trong hộp sữa.
Nhìn chị mình cầm chai rượi, chọn một vị trí ở bên cạnh bàn, gõ xuống, cái nắp chai văng ra, liền bị cô chính xác bắt được nằm gọn trong lòng bàn tay, cô thờ ơ ném nó lên trên mặt bán.
Chị của hắn trong thật ngầu!
Cố Mang nhấp một hớp rượi, "Miếng miên ngọc khi nào được đấu giá?"
"Buổi đấu giá vừa mới bắt đầu không lâu, miếng miên ngọc được đầu giá cuối cùng chắc khoảng 1 tiếng nữa." Lâm Sương hất cắn lên hướng một chỗ ngồi trên lầu hai, cười xấu xa nói: " Lục Thừa Châu ở chỗ kia."
Cố Mang ngửa cổ uống rượi, dáng vẻ trong rất quyến rũ, chiếc cằm trắng nõn như ngọc, khoé mắt chậm rì rì liếc nhìn sang.
Nam nhân ngồi trên ghế sô pha ở bên trên, cánh tay được gác lên thành ghế, áo sơ mi đen, tay áo được săn đến khĩu tay, lộ ra làn da trắng, những ngón tay thon dài, ở giữa hai ngón tay ấy được kẹp một điếu thuốc.
Ánh đèn thoáng qua, khói sương mập mờ một bên sườn mặt, nhìn qua cũng đã làm chúng sinh điên đảo.
Cố Mang thu lại tầm mắt. "A"
"A?" Lâm Sương ngạc nhiên trừng mắt. "Tôi nói này em gái Cố, em không thể vì dáng vẻ chính mình lớn lên hại nước hại dân, liền coi thường người có dáng vẻ như em đánh một trân, Lục thiếu a," Cố Manh không thèm để ý đến lời nói của Lâm Sương lạnh lùng phun ra ba chữ, "không hứng thú."
Lâm Sương "..."
Bên trên lầu hai.
Lúc Cố Mang vừa bước đến cửa của quán bar, Lục Thừa Châu đã liền chú ý đến cô.
Không phải vì anh ta rảnh rỗi.
Mà là cô mang dẫn theo một đứa bé đi vào bên trong, liền bị người quán bar ngăn lại.
Cô nói gì đó với nhân viên công tác, sau đó họ mới nhường đường cho cô.
Dẫn theo coi trai đến quán ba, liền tạo ra một trận phong ba ầm ĩ ở bên dưới.
Đặc biệt với khuôn mặt kia của Cố Mang, không biết bao nhiêu đôi mắt nhìn chằm chằm lấy cô, với dáy mắt đầy thèm thuồng.
Những người đi cùng anh liền phát hiện điều này khi nhìn theo ánh mắt của anh.
Tần Phóng cảm khái nói: "Lớn như vậy, lầm đầu tiên tôi nhìn thấy trường hớp như thế ở nơi này."
Đứa bé kia nhất định là phiên bản thu nhỏ của cô gái kia, cả người từ trên xuồng dưới mặc một cây đen.
Hai mẹ con bọn họ thật giống nhau.
Hạ Nhất Độ ung dung lắc ly rượi, liếc nhìn xuồng bên dưới, từ góc độ của anh ta có thể nhìn thấy chính diện khuôn mặt của Cố Tứ, mắt kính trên khuôn mặt suýt chút nữa rơi xuống. "Người bạn nhỏ uống sửa bò."
Tần Phóng rướn người qua nhìn một cái: "Chết tiệc! vào quán bar uống sữa bò, ý kiến không tồi."
Hạ Nhất Độ nói: "Dáng dấp cũng không tệ."
Hai người con gái, nhìn vẻ ngoài liền biết không phải cùng một phong cách.
Một cô gái có vẻ ngoài đầy kiêu ngạo, đẹp đến mức khiến người ta nghi ngờ dáng dấp này rốt cuộc như thế nào mà lớn lên.
Người bạn nhỏ bên cạnh cũng hết sức đáng yêu.
Tần Phóng gật đầu một cái.
Lục Thừa Châu không lên tiếng.
Đám thiếu gia này chuyện gì cũng xem qua khoảng vài ba phút, rất nhanh ba người họ liền mất hứng thú với chuyện của Cố Mang.
Tần Phóng hỏi: "Anh Thừa, anh đã tìm được vị thần y kia chưa."
Hạ Nhất Độ ngẩng đầu lên.
Lục Thừa Châu ánh mắt đầy phiền muộn, rít một hơi thuốc lá: "Không tìm thấy, vị thần y kia ít nhất cũng có vài người đang che dấu hành tung giúp."
Hạ Nhất Độ cũng cảm thấy kỳ quái: "Không ai từng thấy mặt vị thần y kia, nam hay nữ cũng chẳng ai biết? Chỉ là nếu có một vị thần y như vậy, không lý nào lại không để lại một chút dấu vết."
Tấn Phóng nói: "Cũng không thể trách anh Thừa không tìm được người, anh xem vị thần y kia mỗi lầm xuất hiện đều chọn nơi đông người, không phải trường học thì là quán rượi, dáng vẻ như một thiên thần áo trắng đi cứu người!"
Đến những nơi đông người nhứ thế này, muốn tìm cũng không thể.
Hạ Nhất Độ gật đầu dồng ý: "Lục ca, anh cũng đừng gấp, Lục gia nhiều bác sĩ như vậy, nhất định bà nội Lục sẽ không sao."
Lục Thưa Châu gạt điếu thuốc, "MIếng Miên ngọc kia có thực sự như đồn đoán? Tác dụng có thể so với thuốc ngủ sao?"
Hạ Nhất Độ: "Chưa thấy, cũng chưa từng thử qua, đều là đồn đãi, nhưng vật đấu giá của Thiên Khuyết, chắc sẽ không phải đồ giả."Bà nội Lục bệnh tình nghiêm trọng đến mức ngủ cũng không yên, tinh thần rất yếu ớt.
Muốn ngựa chết thành Ngựa sống là điều không dễ.
Lục Thừa Châu đảo mắt qua sàn đấu giá, liền nhìn thấy miếng ngọc bội kia.