Hồi 14: Thanh Hỏa Động tẩy cốt luyện cân - Chí nam nhi khước từ vận hội
Mộ Dung Bạch dù sắp ngập chìm hoàn hoàn vào làn nước vừa giá lạnh vừa phát tỏa sắc xanh thật kỳ quái thì vẫn gắng gượng dùng hai tay nâng Công Tôn Nữ lên quá đầu:
- Giáo chủ mau tìm quanh. Chỉ cần phát hiện đâu là bờ, tại hạ vẫn có thể chi trì và nghĩ được cách đưa Giáo chủ đến tận nơi an toàn.
Công Tôn Nữ cũng thập phần hốt hoảng. Vội thực hiện theo lời Mộ Dung Bạch
- Ở bên tả, khoảng cách độ hai trượng. Ta nghĩ chỉ duy nhất ở đáy mới có chỗ đặt chân.
Mộ Dung bạch bị chìm quá nhanh, lúc này ngập mất phần đầu, đành ánh chừng khoảng cách theo hướng Công Tôn Nữ điểm chỉ. Cố trườn đến càng gần càng tốt. Lúc không thể trườn xa hơn, Mộ Dung Bạch rướn người lần chót, vừa há miệng phun nước vừa quát:
- Giáo chủ hãy tự bảo trọng. Đi!!
Vận lực ném Công Tôn Nữ bay đi cũng là hành vi Mộ Dung Bạch tự nhấn chìm toàn thân xuống làn nước thật nhanh.
“ Vù..”
Công Tôn Nữ nhờ thế được an toàn, vội quay đầu vừa tìm vừa gọi Mộ Dung Bạch:
- Ta thoát rồi. Thiếu hiệp đâu? Mau lên đi. Làn nước giá lạnh. Ta chỉ bị ngập hai chân cũng cảm thấy buốt tận xương tủy, huống hồ thiếu hiệp bị ngấm khắp người. Hãy mau lên đây nào.
Nhưng càng gọi vì càng không thấy Mộ Dung Bạch đâu, thế nên Công Tôn Nữ vùng phát hoảng:
- Mộ Dung Bạch?! Không lẽ…
Bất đồ làn nước cuộn sóng. Làm cho lớp sắc xanh ưng ửng dưới nước cũng lượn lờ chuyển động. Và rồi đột nhiên mặt nước bị xé toang, hiển lộ thân hình Mộ Dung Bạch nguyên vẹn lao trồi lên. Trên tay thì cầm một hộp ngọc cũng phát sắc xanh kỳ quái. Mộ Dung Bạch vừa tìm vừa gọi Công Tôn Nữ:
- Dưới đáy nước tại hạ tìm thấy vật này. Giáo chủ đâu? Mau giữ lấy. Đây này.
Mộ Dung Bạch kịp ném hộp ngọc cho Công Tôn Nữ, trước khi rơi xuống và ngập chìm dưới nước một lần nữa.
“ Bõm!!”
Công Tôn Nữ vừa chộp giữ hộp ngọc vừa hối thúc Mộ Dung Bạch:
- Ở đây đủ chỗ cho hai người cùng ngồi, thiếu hiệp hãy lên mau. Đừng để làn nước giá lạnh gây thêm tổn hại cho thiếu hiệp. Ôi… không!!
Công Tôn Nữ đôt ngột bật gào vì nhìn thấy lúc đó giữa làn nước xuất hiện một cuộn xoáy không chỉ kỳ quái mà còn thật là mãnh liệt. Theo đó, Mộ Dung Bạch cũng bị xoay tít. Xoay mỗi lúc mỗi nhanh, đồng thời mặt nước cứ cạn dần, cạn dần, từ từ lộ rõ nền đáy nước toàn là đá lởm chởm nhọn. Nước rút cạn và lực xoáy bắt đầu quăng quật Mộ Dung Bạch vào hàng hàng lớp lớp những mũi đá sắc nhọn.
Và lúc này, ánh sáng chiếu mờ mờ xung quanh chỉ còn phát xuất từ chiếc hộp ngọc trên tay Công Tôn Nữ. Đủ cho Công Tôn Nữ nhìn thấy vệt máu huyết ứa ra từ khắp cơ thể Mộ Dung Bạch, các nơi bị đá sắc nhọn cứa vào:
- Ôi .. không!!
Mộ Dung Bạch đang dần trở thành một huyết nhân, dù thế vẫn gắng gượng chống trả cơn xoáy bằng cách cố nắm và bấu giữ cho bằng được cả hai tay vào một mẫu đá cũng có mũi nhọn sắc. Dù vậy, vì nước đã cạn nguồn, đà xoay vẫn làm toàn thân Mộ Dung Bạch tiếp tục cứa vào một vài mẫu đá lởm chởm, trước khi được thật sự dừng lại nhờ kẹt vào giữa những mẫu đá.
Công Tôn Nữ gào vọng xuống:
- Mộ Dung Bạch?!
Mộ Dung Bạch động cựa thân mình, đưa gương mặt toàn máu nhìn Công Tôn Nữ.
- Giáo chủ đã tự đứng lên? Sao thế? Điều gì đã xảy ra? Kỳ tích nào đã giúp Giáo chủ thực hiện được cử chỉ này?
Công Tôn Nữ giật mình tự nhìn lại, sau đó vẫn hốt hoảng gọi Mộ Dung Bạch:
- Ta không cần biết đó là nhờ kỳ tích nào. Nhưng nếu thiếu hiệp không thể tự đứng lên. Hoặc tự giải thoát, thì bằng mọi giá ta đành phải xuống giúp thiếu hiệp.
Mộ Dung Bạch đưa một tay lên cao, mệt nhọc vẫy vẫy:
- Tại hạ vẫn có thể chi trì. Giáo chủ đừng xuống, rất nguy hiểm. Vì chỉ cần nghỉ một lúc, khi khôi phục tại hạ ắt tự đứng lên. Mà này, một khi đã có thể tự đi lại. Sao Giáo chủ không nhân cơ hội này qua hộp ngọc tự phát sáng, thử tìm kiếm xung quanh xem cho biết đây là đâu? Có vật thực hoặc có nước uống dự trữ chăng? Đi đi, tại hạ chỉ mệt nên vẫn ổn. Giáo chủ xin đừng để phí thời gian. Đi đi.
Và thật là lạ, Công Tôn Nữ chợt đột ngột đưa giấu hộp ngọc tự phát sáng về phía sau lung, tiếp đó thì từ từ bước thụt lùi, miệng lí nhí:
- Ta rõ rồi. Vì đây đã là Thanh Hỏa Động U Minh nên ta quyết chắc phải có đủ mọi thứ cần thiết như thiếu hiệp mong muốn. Ta sẽ đi. Nhưng thiếu hiệp tin chắc vẫn ổn thật chứ?
Nguồn phát sáng duy nhất vì xa dần nên Mộ Dung Bạch gượng cười trong bóng tối:
- Tại hạ chỉ bị kiệt lực. Dù máu huyết có chảy thêm một ít vẫn không đến nỗi khiến tại hạ mất mạng. Xin cung hỉ Giáo chủ vừa có kỳ tích. Thật là may, nếu không sẽ rất khó xử cho cả hai chúng ta
Công Tôn Nữ có lẽ đi đã xa. Vì không nghe lời nào hồi đáp. Và trong khi chờ Công Tôn Nữ quay lại. Mộ Dung Bạch lần dò trong chỗ tối tự đứng lên và từ từ bước đi.
Đến một chỗ có thể tạm hài lòng, Mộ Dung Bạch lại loay hoay tự tìm vị thế thích hợp và bắt đầu tọa công.
Lâu rất lâu sau đó:
- Thiếu hiệp?!
Mộ Dung Bạch xả công và cố tình vẫn ngồi nguyên vị:
- Tại hạ đây! Thế nào?
Tiếng Công Tôn Nữ đáp xa vắng:
- Đúng như thiếu hiệp cần. Ở đây có đủ cả. Đến độ dù lưu ngụ suốt một năm cũng vô ngại.
Mộ Dung Bạch thở phào:
- Vậy sao Giáo chủ phải mất một lúc quá lâu mới quay lại? Khiến tại hạ lo lo.
- Thiếu hiệp lo kỳ tích chỉ là ảo tưởng và ta chậm quay lại chỉ vì không thể?
Mộ Dung Bạch nghi ngại:
- Kỳ tích đó là thật, chính tại hạ cũng cảm nhận điều đó. Dù chưa minh bạch nguyên nhân vì sao.
- Thiếu hiệp hãy dùng sự thông tuệ, thử giải thích xem sao?
Mộ Dung Bạch hắng giọng:
- Giáo chủ nhờ ngâm hai chân dưới nước, có phải kỳ tích phát sinh là từ sự buốt giá, giúp đôi chân vô lực trở lên hữu dụng?
- Phần thiếu hiệp thì sao?
Mộ Dung Bạch chép miệng:
- Tại hạ đề cập đến giá buốt vì khắp thân tại hạ đang nóng ran từ trong ra ngoài. Nhưng để khôi phục chân nguyên thì không thể. Vì thế tại hạ không dám nghĩ vũng nước vừa tồn tại lại có năng lực trị thương như tiên đan diệu dược.
- Thiếu hiệp không nghĩ như thế cũng phải. Vì vũng nước tuy không là Thanh Hỏa, đúng như danh xưng đã có từ lâu, nhưng vẫn có công năng tẩy cốt luyện cân. Thế nên tuy ta có lợi là được hồi phục hai chi dưới nhưng lại mất cơ hội tẩy cốt luyện cân. Là điều nhờ ngẫu nhiên nên chỉ xảy đến cho riêng thiếu hiệp.
Mộ Dung Bạch nghi hoặc:
- Dường như đó là điều chỉ mới đây thôi Giáo chủ tình cờ am hiểu?
- Không sai, ta đã phát hiện bút tích di tự của tiền nhân, nhờ đó mới biết cách khai mở Thành Hỏa Bửu Hạp. Là hộp ngọc lẽ ra ta tự tay thu hồi thì được thiếu hiệp thực hiện hộ.
Mộ Dung Bạch nửa mừng nửa áy náy:
- Nếu vậy, một lần nữa xin cung hỷ. Mừng cho Giáo chủ đắc thủ toàn bộ di vật tiền nhân. Riêng về chuyện tẩy cốt luyện cân, nếu biết từ trước, ắt tại hạ không đến nổi phí lực vì sợ làn nước buốt giá gây tổn hại cho Giáo chủ.
Mãi rồi cũng đến lúc Mộ Dung Bạch nghe tiếng Công Tôn Nữ thở dài và cảm thông:
- Ta cũng biết không thể oán trách thiếu hiệp. Chính vì thế, ta đành quay lại với thiếu hiệp, có hai câu hỏi mong thiếu hiệp thật tâm đáp lời.
Mộ Dung Bạch thở dài:
- Xin được nghe.
Công Tôn Nữ đằng hắng dọn giọng:
- Thứ nhất, thiếu hiệp nghĩ gì và liệu sẽ có thái độ thế nào về việc bổn Giáo quyết tái xuất giang hồ?
Mộ Dung Bạch đáp ngay:
- Tại hạ vô can. Tuyệt đối không nghĩ gì. Cũng chẳng dự định sẵn sẽ có thái độ gì.
- Vạn nhất bổn Giáo vì báo thù đối đầu và hủy diệt toàn bộ các võ phái như họ từng hủy diệt bổn Giáo một trăm năm trước?
- Oan có đầu, nợ có chủ:
- Phế thuyết. Vì thời gian đã qua những trăm năm, liệu những hung thủ độ đó đến nay còn sống sao?
- Tại hạ chưa nói hết. Đó là mong Giáo chủ trước khi hành sự cần dò xét cho thật tỏ tường hư thực. Xem ai đã chủ mưu hoặc xuất phát từ võ phái nào. Từ dụng tâm nào. Sau đó..
- Mọi võ phái đều có phần trách nhiệm khi vu kết bổn Giáo là nguyên nhân gây ra đại nghi án ở một nơi gọi là Thiên Không Bách Gia Động. Dụng tâm đã có, chủ mưu là tất cả và thảm biến U Minh Thanh Hỏa Giáo đều xuất phát từ mọi võ phái, chẳng trừ ai.
- Giáo chủ quyết nhuộm huyết võ lâm?
- Không sai?
- Đủ lực chăng?
- Sẽ đủ nếu được thiếu hiệp hỗ trợ
- Tại hạ?
- Phải, thiếu hiệp.
- Vì sao?
- Vì chỉ có Giáo chủ bổn Giáo mới đủ tư cách hưởng dụng công năng tẩy cốt luyện cân
- Ý muốn nói.
- Ta khẩn thiết mong thiếu hiệp thuận tình đảm nhận cương vị Giáo chủ bổn Giáo.
- Không được.
- Tại sao?
- Vì tại hạ đã không thích những động thái như Vạn Quỷ Cung. Do đó càng không thể làm như họ hoặc là tạo thêm cơ hội cho họ đồ sát võ lâm Trung Nguyên.
- Thiếu hiệp khước từ?
- Mộ Dung Bạch thở dài:
- Tại hạ chỉ hứa hỗ trợ và giúp Giáo chủ mỗi một việc, gọi là bù lại điều đã vô tình hưởng dụng từ tẩy cốt luyện cân.
- Là thế nào?
- Ngay khi thoát, dù chân nguyên chưa khôi phục đi nữa. Tại hạ vẫn nguyện giúp Giáo chủ dò tìm mọi manh mối, mong sáng tỏ điều gì đã khiến các võ phái trăm năm trước không chỉ nghi ngờ mà còn liên tay liên thủ hủy diệt quý Giáo.
- Đừng mơ tưởng viễn vông.
- Giáo chủ không chấp thuận?
- Không phải không chấp thuận mà là bất khả thi.
- Bất khả thi?
- Không sai. Vì thiếu hiệp sẽ khó khôi phục chân nguyên, nếu không muốn nói là không thể, một khi chẳng được ta thay mặt tiền nhân, chỉ điểm cho thiếu hiệp tâm pháp U Minh Thanh Hỏa, biến công năng tẩy cốt luyện cân thành nguồn nội lực cao thâm. Nhân đó luyện đến đắc thành tuyệt học Thanh Hỏa Phế Tâm U Minh Công.
- Vì lẽ đó. Giáo chủ cố ý thuyết phục tại hạ đảm nhận trọng trách?
- Không sai!
Mộ Dung Bạch bật cười.
- Nếu tại hạ khước từ?
Công Tôn Nữ cũng cười:
- Dĩ nhiên ta không đành ra tay sát hại thiếu hiệp. Nhưng không chậm hơn ba tuần trăng sau. Vì đó là lúc duy nhất để chúng ta thoát, nếu thiếu hiệp vẫn chưa khôi phục chân nguyên, xin nói thật, ta dù muốn vẫn không thể đưa thiếu hiệp cùng thoát. Cũng xin biết cho rằng, mọi sắp đặt là do tiền nhân, kể cả lúc nhập cũng như khi xuất. Ta không dọa đâu,
Mộ Dung Bạch thở dài:
- Tại hạ sẽ nghĩ lại, xin được trả lời sau.
- Bao giờ?
- Hãy cho tại hạ đủ thời gian khởi luyện.
- Bao lâu?
– Một tuần trăng!
- Một nửa?
- Cũng phần nào muộn
- Mười ngày.
- Bảy ngày là nhiều. Thế nào?
- Được. Bảy thì bảy. Nhưng không được kể ngày hôm nay. Vì…
- Không được. Đừng nghĩ ta cố tình gây khó dễ. Mộ Dung Bạch lại thở dài:
- Vẫn xin cho nghe luôn câu hỏi thứ hai.
Công Tôn Nữ bảo:
- Nhưng trước tiên, thiếu hiệp cứ nhận vật này.
“ Vù …”
Công Tôn Nữ ném không chuẩn lắm, thế nên Mộ Dung Bạch phải hỏi.
- Đó là vật gì?
Công Tôn Nữ đang lui đi vì thành âm nhỏ dần:
- Y phục.
Mộ Dung Bạch vội tự đi nhặt lại và hối hả mặc vào người:
- Xong rồi.
Công Tôn Nữ gọi từ xa:
- Hãy đến đây. Nếu thiếu hiệp đã có lại đủ lực để đi. Mộ Dung Bạch chậm rãi leo lên cao và từ xa đã nhìn thấy chỗ phát sáng U Minh Bửu Hạp.
Mộ Dung Bạch tiến đến gần.
- Giáo chủ?!
Công Tôn Nữ ở chỗ khuất nào đó lên tiếng:
- Thiếu hiệp có thể xem U Minh Bửu Hạp nếu muốn. Ta sẽ đến ngay.
Nhưng Mộ Dung Bạch chỉ dừng chân ở gần hộp ngọc. Chấp nhận để làn sắc xanh xuất phát từ hộp ngọc phủ toàn thân, và chợt nghe tiếng Công Tôn Nữ suýt xoa:
- Tẩy cốt luyện cân quả có công năng thần kỳ. Vì dường như mọi vết sây sướt ở thiếu hiệp đều lành lặn tợ hồ chưa từng bị những mỏm đá sắc nhọn gây phương hại.
Mộ Dung Bạch quay lại và phát hiện một nữ lang gần như xa lạ và xinh đẹp niên kỷ khoảng độ hăm hai, hăm ba đang từ từ để thân hình lọt vào vùng sáng xanh:
- Là Giáo chủ
Nữ lang đỏ mặt:
- Chẳng phải thì còn ai? Xin đừng cười chê vì gần như đây là lần đầu tiên Công Tôn Nữ tập cho quen cách tự chăm sóc bản thân. Không như trước đây vì cứ phải cậy nhờ người nên thường khi chán nản, không hề tự nhìn ngó gì đến. Thiếu hiệp đừng nhìn mãi như thế, ta ngượng lắm.
Mộ Dung Bạch lập tức cúi gầm đầu:
- Tại hạ thật thất lễ, mong được lượng thứ. Vậy đâu là điều Giáo chủ cần hỏi?
Và Mộ Dung Bạch nghe Công Tôn Nữ ấp úng:
- Đó là.. là thiếu nhận định thế nào về.. ta?
Mộ Dung Bạch thầm chấn động thế nhưng vẫn cố dằn nén:
- Tại hạ xin đáp thật tâm. Quả thật dung nhan của Giáo chủ xứng đáng gọi là tuyệt sắc. So với trước đúng là một trời một vực. Tại hạ quyết không quá lời hoặc tán dương hoặc tâng bốc. Có thể hiểu tại hạ đã đáp xong câu thứ hai Giáo chủ cần hỏi?
Công Tôn Nữ lầu bầu
- Xong thì có xong, nhưng
- Sao?
Công Tôn Nữ bỏ đi:
- Không có gì. À, thiếu hiệp hãy theo ta. Ở đây có thừa chỗ kín đáo cho chúng ta ngụ mỗi người một nơi. Vạn nhất nước ở quanh đây, giá như đều có tác hại như vũng nước lúc nãy, làm hủy hoại y phục, thiếu hiệp cũng không đến nỗi cuống quýt, xua ta đi như xua tà ma.
Mộ Dung Bạch bước theo sau, cứ len lén thở dài vì nổi phiền muộn trong lòng khó thể tỏ cùng ai.
Công Tôn Nữ chợt dừng lại:
- Ta vì đã đến để xem trước nên không cần nhìn thấy vẫn ghi nhớ không lầm. Thiếu hiệp sẽ ngụ ở đây. Giữa ta và thiếu hiệp là một thạch bàn. Đến bữa ăn ta sẽ sắp đặt sẵn, kể cả nước uống. Và nhớ, thiếu hiệp chỉ có sáu ngày, không tính hôm nay, để cho ta biết ý định về việc làm Giáo chủ. Mà này, nếu thiếu hiệp cảm thấy cần ánh sáng có thể tùy tiện sử dụng U Minh Bửu Hạp. Do mọi vật trong đó ta đã thu giữ nên thiếu hiệp bất tất ngần ngại, đến nỗi chạm tay vào cũng không dám
Mộ Dung Bạch vội gọi theo vì nghe tiếng bước chân Công Tôn Nữ bỏ đi.
– Tại hạ có một đề xuất. Là mong Giáo chủ đừng quá lo nếu phát hiện tại hạ có thể sẽ không đυ.ng đến thức ăn.
Công Tôn Nữ dừng phắt lại:
- Thiếu hiệp định tọa quan? Sẽ là mạo hiểm đến sinh mạng, thiếu hiệp có biết chăng, nếu toan dùng một ít chân nguyên vừa có để tự khai thông kinh mạch toàn thân, vì đó là điều bất khả?