Sầm Khiêm nôn nóng, vội đặt tay còn lại cũng ngay chỗ Mộ Dung Bạch vừa đặt tay.
- Ta sẽ giúp ngươi.
Nhưng bất chợt. Thay vì nhả kình. Sầm Khiêm vừa cười vừa lùi về:
- Chỉ suýt nữa ta bị ngươi lừa. Ấy, ngươi cứ đứng nguyên đó, chớ bước lùi cùng ta. Hãy để ta vỗ một kình cách không hộ ngươi vậy. Hà hà…
Công phu của Sầm Khiêm quả có chỗ hơn người. Bằng chứng là dù đang cười, Sầm Khiêm vẫn có thể dễ dàng tác động một kình cách không vào phương vị Ly khẩu môn. Một tiếng động khô khan vang lên.
“ Cạch!”
Vừa lúc đó có tiếng Công Tôn Nữ bật kêu lên:
- Mau!!
Mộ Dung Bạch lấy vật tròn dẹt ra, vận lực ném vào phần huyệt khẩu chỉ vừa chớm hé lộ do phiến thạch môn tự dịch chuyển khai mở.
“ Vù..”
Cùng lúc đó từ trong chỗ mới hé mở chợt bay bắn ra một vài vật nhỏ li ti tạo thành chuỗi thanh âm u u kỳ quái.
Có tiếng Sầm Khiêm quát hoảng loạn:
- Có ám khí?!
Tiếp đó là tiếng Thiếu cung chủ thét giật giọng:
- Mau ngăn chúng lại. Nhưng Mộ Dung Bạch đã cõng Công Tôn Nữ cùng lách nhanh vào tuyệt lộ vẫn tiếp tục khai mở mỗi lúc một rộng.
“ Vù..”
Ám khí nhân đó bay ra nhiều hơn.
“ U..u”
Thiếu cung chủ vẫy tay:
- Phát xạ Cô Phong Quỷ Lân Hoạt Dạ Điểm Hỏa..
Môn nhân Vạn Quỷ Cung tuân lệnh và phát động, lập tức tạo thành hàng trăm điểm sáng xanh bay tán loạn vào huyệt khẩu
“ Vu..vu”
Thiếu cung chủ chợt hỏi Sầm Khiêm:
- Sao không lao vào đuổi theo?
Sầm Khiêm đang lùi xa huyệt khảu.
- Cơ quan phát động là U Minh Môn, Vạn Âm Hồn Ám Khí, chỉ có Phi Kiếm Bát Quái mới có đủ công năng diệu dụng là hộ thân cho duy nhất mỗi một người tiến vào. Trước đó không ai, sau đó cũng chẳng cho phép ai xâm nhập. Sầm mỗ đã lầm vì không ngờ U Minh Môn cũng chính là tử môn ngay khi tác động Ly khẩu môn, đồng thời cũng không ngờ tiểu tử chưa hề luyện Phi Kiếm Bát Quái vẫn ngang nhiên vừa vận dụng vừa mạo hiểm xông vào. Chúng ta đã không thể đuổi theo thì chỉ còn cách dùng hỏa dược phá hủy toàn bộ.
Thiếu cung chủ cũng nghi ngại nhìn vào huyệt khẩu lúc này đang từ từ tự phong bế:
- Nhưng đâu đã tìm thấy Phi Kiếm Bát Quái?
Sầm Khiêm nghiếng răng:
- Thiếu cung chủ không kịp thấy tiểu tử vẫn sử dụng vật được chính quý thuộc hạ là Hoàng Trung Thông phát hiện? Sầm mỗ cảm thấy lạ, sao vật đó vẫn được giao hoàn cho tiểu tử?
Thiếu cung chủ quắc mắt tìm quanh
- Hoàng Trung Thông?!
Tiểu Mai ứng tiếng:
- Thuộc hạ vừa nhìn thấy hắn. Không lẽ đã lẻn đào tẩu?
Thiếu cung chủ cười lạt:
- Tìm ngay. Nhân tiện cũng mang đến đây nhiều hỏa dược. Mộ Dung Bạch quả quỷ quyệt khôn lường. Chỉ một loáng là có thể thu phục khiến một kẻ như Hoàng Trung Thông vẫn luôn là thuộc hạ tâm phúc, bất giác trở mặt, trợ giúp gã Mộ Dung Bạch. Bổn Thiếu cung chủ quyết không để gã toàn mạng. Ha..ha
***
Mộ Dung Bạch có cảm giác lạnh khắp người khi bắt buộc phải dừng chân ngay bên cạnh một miệng vực đang có những luồng sáng xanh mờ mờ ảo ảo hòa lẫn vào từng lớp sa vụ cuồn cuộn từ đâu dó dưới đáy vực lượn lờ bay lên:
- Giáo chủ có bị loạt ám khí vừa rồi gây tổn thương?
Đáp lại, Công Tôn Nữ lo lắng hỏi Mộ Dung bạch:
- Cách thiếu hiệp vận dụng Phi Kiếm Bát Quái vì chưa thật đúng nên vẫn để nhiều mũi Vạn Âm Hồn Ám Khí bay lọt vào. Sao thiếu hiệp cố tình hứng chịu. Kể cả những mũi lẽ ra đã lao cắm vào ta? Trong số đó có không ít những mũi ám khí được tẩm độc. Ta cũng chỉ biết có thế, liệu thiếu hiệp có làm sao chăng?
Mộ Dung Bạch thở phào:
- Chỉ cần chúng đừng gây tổn hại cho Giáo chủ là đủ. Vì tại hạ, thứ nhất là chưa đủ lực để vận dụng Phi Kiếm Bát Quái đúng theo những gì tự lĩnh hội, hai là bản thân tại hạ hiện vẫn chưa có dấu hiệu trúng độc. Nhưng nghĩ lại, chính tại hạ cũng không ngờ bản thân vẫn đủ đởm lược để liều lĩnh đến thế. Một điều lẽ ra tại hạ chẳng bao giờ hành động nếu như tình thế đừng quá bức bách. Bây giờ thì sao? Tại hạ lại e chẳng đủ lực lao qua miệng vực này?
Công Tôn Nữ chợt hỏi:
- Vì sao gã họ Hoàng gần như cố tình giao trả Phi Kiếm Bát Quí cho thiếu hiệp?
Mộ Dung Bạch lạnh người:
- Tại hạ làm sao biết? Mà này, sao Giáo chủ chưa điểm chỉ tại hạ phải hành động gì tiếp theo?
Công Tôn Nữ nói:
- Vì ta chưa thể điểm chỉ nếu vẫn chưa biết rõ chủ ý thật của thiếu hiệp là thế nào, nhất là đối với bổn Giáo U Minh Thanh Hỏa.
Mộ Dung Bạch từ từ đặt Công Tôn Nữ ngồi xuống, và rồi cũng ngồi đối diện:
- Chúng ta do nhiều ngẫu nhiên nên cứ mãi cùng chung cảnh ngộ, đúng chứ? Và tại hạ cũng căm phẫn hạng phản trắc Sầm Khiêm như Giáo chủ, vẫn đúng chứ? Vậy nếu Giáo chủ không thích, nhất là để một ngoại nhân như tại hạ lại tình cờ thông tỏ nhiều bí sự lẽ ra chỉ nên có một mình Giáo chủ là đủ tư cách biết, thì được thôi, tại hạ sẽ dừng ở đây. Không giúp và cũng không thể giúp gì thêm cho Giáo chủ được nữa. Mọi việc còn tùy Giáo chủ hãy tự thân tiến hành. Chỉ mong sao, nếu có dư thừa vật thực phiền Giáo chủ nhớ đến và ban cho tại hạ một ít đủ dùng, hầu chờ đến khi Giáo chủ có thể thoát, tại hạ sẽ cùng thoát theo, quyết không phạm vào đại kỵ là có những hiểu biết kỳ thực chẳng có tư cách để hiểu biết. Tại hạ giải thích như vậy, ắt Giáo chủ có thể tin và an tâm?
Công Tôn Nữ bỗng lắc đầu và gượng cười:
- Ý ta không phải như thế, thiếu hiệp nên nghe cho rõ đã, là thế này. Tuy không phủ nhận lúc này ta vẫn bình an, nhất là toàn mạng đều do thiếu hiệp tiếp trợ, nhưng nếu không được ta chỉ điểm cách khai mở thần động U Minh, đồng thời cũng truyền thụ luôn cách vận dụng Phi Kiếm Bát Quái, là công phu không được truyền thụ cho ngoại nhân thì liệu sinh mạng của chính thiếu hiệp có được vẹn toàn chăng? Do đó, thiết nghĩ ta có quyền biết những gì cần biết. Và ta nào quá hiếu kỳ, dò hỏi về tư sự hoặc lai lịch xuất thân để thiếu hiệp lo ngại, chẳng chịu đáp ứng?
Mộ Dung Bạch thở ra:
- Nếu vậy, Giáo chủ muốn biết những gì.
- Về thái độ của Hoàng Trung Thông. Thoạt tiên ta chỉ cần biết như thế đã.
Mộ Dung Bạch lắc đầu:
- Trước đây tại hạ chưa từng gặp gỡ và cũng chỉ lần đầu được nghe biết tính danh nhân vật này.
- Nhưng gã có vẻ ưu ái lúc lẻn giao hoàn Phi Kiếm Bát Quái cho thiếu hiệp. Giải thích như thế nào về hành vi này?
Mộ Dung Bạch lại lắc đầu:
- Chính tại hạ cũng đang tự hỏi và thật tâm mong sao sẽ có ai giải thích minh bạch. Lạ nhất là đã có lúc chỉ suýt nữa nhân vật họ Hoàng tạo cơ hội cho tại hạ thoát đi.
- Là lúc có biến. Khiến tất cả cùng nháo nhào, chạy ùa đến thần động U Minh? Vì ta thấy cũng chính gã đưa thiếu hiệp chạy đến sau cùng?
Mộ Dung Bạch thừa nhận:
- Đúng lúc đó. Và vì có Thiếu cung chủ Vạn Quỷ Cung xuất hiện, cơ hội kể như mất.
Công Tôn Nữ bỗng tỏ ra ưu tư:
- Vì sao gã giúp thiếu hiệp? Lại nữa, nếu thật sự có cơ hội, thiếu hiệp định lẽ nào? Thoát hay không thoát?
Mộ Dung Bạch cười cười:
- Giáo chủ thử đoán xem. Liệu tại hạ có thoát hay nén lòng bỏ qua?
Công Tôn Nữ nhìn thẳng vào hai mắt của Mộ Dung Bạch:
- Ta chỉ muốn nghe thiếu hiệp đáp.
- Tại hạ lại thích nghe Giáo chủ thử đoán.
Công Tôn Nữ thở dài:
- Thiếu hiệp tự phụ rất thông tuệ và còn bảo chưa từng biết gì về gã họ Hoàng?
- Không sai!
- Vậy ta mạo muội đoán, thiếu hiệp ắt vì cẩn trọng. Tất không mạo hiểm nhận lời, ngộ nhỡ đây chỉ là chủ đoạn hoặc do Sầm Khiêm hoặc do yêu nữ Thiếu cung chủ Vạn Quỷ Cung sắp đặt thì sao. Đúng chăng?
Mộ Dung Bạch gật đầu tán đồng:
- Giáo chủ vẫn có thể tự đoán. Đúng, vậy thì hà tất cứ gặng hỏi mãi tại hạ làm gì. Nhưng sao Giáo chủ gọi Thiếu cung chủ là yêu nữ?
Công Tôn Nữ khẽ rít :
- Vì ả mặt dày mày dạn, tự phụ là Thiếu cung chủ. Cho có đủ tư cách làm chủ hôn, một điều mà lẽ ra chỉ cần mở miệng đã cảm thấy ngượng, huống hồ ả vô sỉ đứng nói trước mọi người.
Mộ Dung Bạch tủm tỉm cười:
- Giáo chủ không cảm thấy lạ và tự hỏi vì sao một giai nhân thật sự tuyệt sắc như thế nhưng hết Sầm Khiêm lại đến lượt yêu nữ cứ tìm cách gán ghép cho tại hạ?
Công Tôn Nữ hỏi ngược lại:
- Thiếu hiệp hãy nói, vì sao đã giả say hầu tránh hành vi xâm phạm tiết hạnh của giai nhân, sau đó ta sẽ đáp ứng, cho thiếu hiệp biết vì sao ta không cảm thấy lạ đối với hành vi của họ Sầm và của ả yêu nữ.
Mộ Dung Bạch thu nụ cười về:
- Vì tự hào bản thân là nam tử hán đại trượng phu nên tại hạ quyết không có hành vi tự hạ thấp nhân phẩm. Đáp như thế có đủ chưa?
Công Tôn Nữ gật gù:
- Ta thừa nhận cũng phần nào thiếu hiệp có tư cách và nhân phẩm của đấng quân tử. Nhưng nếu chỉ có thế thì chưa thỏa đáng. Vì ta quyết ở thiếu hiệp còn một nguyên do thầm kín và sợ, không dám thổ lộ. Mộ Dung Bạch giật mình:
- Nguyên do gì?
Công Tôn Nữ đã có dịp để tủm tỉm cười:
- Thiếu hiệp đừng đánh đố ta, vô ích. Vì cũng như Sầm Khiêm, như yêu nữ Thiếu cung chủ Vạn Quỷ Cung. Ta cũng có một dịp tình cờ, biết về nguyên do đó.
Mộ Dung Bạch hoang mang:
- Thật sự có một nguyên do để Sầm Khiêm và Thiếu cung chủ cứ khăng khăng những toan tác hợp tại hạ cùng ai đó nên duyên phu phụ?
Công Tôn Nữ nghi hoặc:
- Thế chẳng phải để phá hủy Nguyên Dương Đồng Tử Công của thiếu hiệp, họ Sầm và cả ả yêu nữ nữa mới cố tình dẫn dụ và đẩy thiếu hiệp lọt vào mỹ nhân kế đó sao? Bởi chỉ có thần cận nữ sắc, thiếu hiệp mới bị mất đi Nguyên Dương Đồng Tử Công, là lời giải thích minh bạch và hợp lý nhất về hiện trạng thiếu hiệp chỉ sau một năm luyện công nhưng đạt thành tựu khó ngờ.
Mộ Dung Bạch vỡ lẽ:
- Sầm Khiêm từ khi hay biết về sự tồn tại của tại hạ đã giải thích như thế với Giáo chủ?
Công Tôn Nữ gật đầu:
- Vì mãi gần đây ai cũng biết Mộ Dung Khuê lão nhân vừa nhờ luyện Nguyên Dương Đồng Tử Công nên có thân thủ bất phàm, vừa vì mãi luyện loại công phu này, thế nên dù có đến những sáu phu nhận, gọi là Lục nương Mộ Dung vẫn thủy chung không thể lưu lại cho Mộ Dung gia một cốt nhục hậu nhân nào từ họ. Thiếu hiệp đã chẳng luyện công phu đó sao?
Mộ Dung Bạch thừ người:
- Vậy là thêm bằng chứng, đủ để thuyết phục, tại hạ chẳng phải cốt nhục của Mộ Dung gia.
Công Tôn Nữ ngỡ ngàng:
- Thiếu hiệp không được trao luyện công phu đó ngay từ thuở nhỏ? Thật thế sao? Vậy thiếu hiệp phải là chân quân tử mới có định lực hơn người, nhờ đó thoát bẫy nữ sắc do Sầm Khiêm cố ý sắp đặt?
Mộ Dung Bạch thở ra:
- Dù không là quân tử cũng phải giữ liêm sỉ. Thú thật đúng là tại hạ không nỡ, đồng thời không muốn gây thêm họa nếu cứ buông thả bản thân bất chấp hậu quả. Nhưng thật lạ, sao ai ai cũng nghĩ tại hạ phải là hậu nhân cốt nhục của họ Mộ Dung Khuê? Hay ngoài họ, chẳng một ai khác, kể cả tại hạ, cũng không được phép dùng đích danh chữ Mộ Dung?
Công Tôn Nữ toan giải thích chợt bị Mộ Dung Bạch xua tay ngăn lại.
- Chúng ta chuyện vãn như thế đủ rồi. Hãy nói xem bây giờ phải làm gì để vượt qua hố thẳm này?
Công Tôn Nữ lại mấp máy môi toan nói thì một lần nữa bị ngăn cản, lần này là từ một tiếng chấn nổ cực lớn vang đến l*иg lộng.
“ Ầ..m..!”
Nền động dưới chỗ ngồi cũng rung chuyển dữ dội, khiến Mộ Dung Bạch kêu:
- Địa chấn?!
Công Tôn Nữ tái mặt:
- Không phải, mà là bọn chúng quyết dùng hỏa dược phá hủy và vùi lấp chúng ta. Sầm Khiêm thật ác độc.
Loạn thạch bắt đầu rơi, khiến Mộ Dung Bạch nhận thức sự thật
- Giáo chủ đã nói đúng. Thần động U Minh sắp vỡ, không khéo chúng ta khó thoát cảnh bị chôn sống?!
“ Ầm..ầm..ầm!!”
Nhiều loạt chấn nổ khác nối tiếp vang lên gây ra trường hỗn loạn. Trong đó có cảnh Công Tôn Nữ lảo đảo suýt ngã vào hố vực cuồn cuộn sa vụ ửng sắc xanh.
Mộ Dung Bạch kịp giữ Công Tôn Nữ lại:
- Giáo chủ?!
Công Tôn Nữ chợt quàng hai tay quanh cổ Mộ Dung Bạch và thầm thì bảo:
- Đừng hốt hoảng. Trái lại, dưới hố chính là Thanh Hỏa Động U Minh. Hãy mau cùng ta lao xuống. Nào!
“ Vù..”