Công Tôn Phụng chợt vùng dậy mặt tái sắc, lo sợ:
- Xin phu quân đường tự mạo hiểm với chính sinh mạng. Nhược bằng không, vạn nhất trong lúc bất cẩn, hoặc nỡ xảy ra sơ suất, hậu quả thật khó lường.
Tiểu Bạch vụt phá lên cười kéo Công Tôn Phụng vào lòng trở lại ôm giữ chặt lấy đôi nhũ hoa của nàng, đồng thời tìm lời trấn an nương tử.
- Thì cũng vì tuân thủ theo lời nàng, cho đến nay ta đã dám mạo hiểm bao giờ? Hãy yên tâm, ta vẫn muốn có một cuộc sống bình thường cạnh nàng, dù có chăng nữa chuyện tự mình khai sáng ra công phu vũ trùm thiên hạ. Ta cũng chẳng màng. Ha ha…
Chợt có chuỗi thanh âm mơ mơ hồ hồ vẳng đưa đến từ xa:
- Muốn tự khai sáng võ học mới, nhất là công phu vũ trùm thiên hạ, đến như lão phu vẫn tự nhận chưa đủ bản lãnh. Ngươi là ai? Công phu được bao nhiêu và tư cách gì dám thốt ra lời cao ngạo như thế?
Tiểu Bạch giật mình nhìn quanh và há miệng chợt quát hỏi, chợt thấy Công Tôn Phụng vừa biến sắc vội đứng dậy vừa nói:
- Phu quân đã bất cẩn, để người lần theo dấu bám theo? Sao còn không mau đưa thϊếp cùng chạy?
Tiểu Bạch như không tin vào điều vừa nghe:
- Chưa lâm trận đã chạy? Huống hồ người đến chưa rõ là nhân vật thế nào, dụng ý ra sao. Muội quyết định như thế chẳng là quá vội hay sao?
Nhưng Công Tôn Phụng vẫn nắm tay Tiểu Bạch và thúc giục
- Thiện bất lai, lai giả bất thiện. Vả lại, theo khẩu khí của lời vừa nghe, đủ rõ bản lãnh của nhân vật đó chàng không thể đối phó. Hãy nghe muội, chạy thôi.
Tiểu Bạch miễn cưỡng đáp ứng. Nhưng vừa đưa Công Tôn Phụng chạy Tiểu Bạch vừa phàn nàn
- Đâu phải bất luận ai hễ đường đột xuất hiện đều có sẵn địch ý? Theo ta, chưa gì đã nghĩ đến chuyện đối phó, không khéo chỉ khiến người đó nghi ngờ cho chúng ta vì hành sự bất minh nên không dám chường mặt, sợ người phát hiện.
Chuỗi âm thanh mơ hồ lại vang đến, vẫn văng vẳng xa xa
- Không có tật thì hà tất giật mình. Ngươi nói rất chí lý và lão phu thuận đường tìm đến đây, không ngờ đã khiến phu phụ ngươi kinh hãi. Hãy yên tâm, lão phu chỉ đến một lúc rồi sẽ đi, quyết không để nương tử ngươi gắn cho câu “ Lai giả bất thiện”.
Tiểu Bạch từ từ dừng lại:
- Nhân vật đó chỉ muốn tìm chỗ nghĩ chân, âu cũng là người lỡ bước. Theo lý, chúng ta nên lo thiết đãi thể hiện tình địa chủ.
Công Tôn Phụng vẫn tiếp tục kéo tay Tiểu Bạch lôi đi:
- Phu quân đừng quên chúng ta chưa được để lộ thân phận lúc này. Tốt nhất cứ lánh mặt, đợi khi nào người đó thực sự bỏ đi hẵng hay. Hoặc giả phu quân đã quên vì nguyên nhân nào khiến cả hai chúng ta một năm trước cứ cuống cuồng tìm chỗ trú ẩn thân?
Tiểu Bạch vụt nhớ lại:
- Nàng nói cũng phải. Đi, ta sẽ đưa nàng đến nới ẩn thân cần thiết.
Cả hai đi chưa được bao xa thì nghe nhân vật nọ từ một chỗ nào đó bỗng lên tiếng kêu thảnh thốt:
- Úy?!
Tiểu Bạch toan dừng chân:
- Đã xảy ra chuyện?
Công Tôn Phụng vẫn kéo đi:
- Nếu là thế, chúng ta càng nên mau chân lánh mặt, nhanh lên nào đại ca.
Tiểu Bạch tiếp tục thi triển khinh công, đưa Công Tôn Phụng đi. Vừa đến chân một dốc đá, cao lên trên là một triền núi thoai thoải đã bị lớp cây rừng che phủ, xuôi dốc xuống dưới tuy cũng là một phần của triền núi nhưng quanh năm luôn bị lớp địa y xanh thẳm bám trải dài.
Tiểu Bạch chợt động tâm quay lại khi nghe chuỗi cười đuổi theo của nhân vật chưa hề lộ diện nọ:
- Phu phụ ngươi cớ sao cứ quyết lánh mặt? Trừ phi đã biết trước thế nào cũng có ngày lão phu tìm đến và hỏi hai ngươi về những gì đã xảy ra ở đây? Nếu là vậy hãy ngoan ngoãn chờ nghe lão phu lục vấn. Vì dù chạy cũng vô ích. Ha ha…
- Nhưng chỉ vừa mới có ý định quay lại thì cạnh Tiểu Bạch, Công Tôn Phụng chợt kêu thất thanh
- Bạch ca?! Bằng khóe mắt, Tiểu Bạch phát hiện Công Tôn Phụng vì vô tình dẫm lên lớp Địa y khiến toàn thân cứ chuội đi, chực trượt dài trên thảm rêu xanh mướt.
Tiểu Bạch lập tức nghiêng người, kịp xoảy tay chộp vào một mảng y phục của Công Tôn Phụng:
- Muội chớ hốt hoảng, mau nắm lấy ta
Công Tôn Phụng lập tức thét đáp lại:
- Dưới lớp địa y chỉ toàn bùn đất, đại ca không nhớ chính vì thế chúng ta vẫn bảo nhau đừng bao giờ để phải sa chân vào đây. Muội đang bị lún, bên dưới như còn có hấp lực kéo muội xuống. muội không thể với đến tay đại ca.
Tiểu Bạch toan đặt một chân lên đó, để dễ nghiêng người gần hơn về phía nương tử. Nào ngờ từ phía sau lại vang lên tiếng nhân vật nọ cười:
- Nương tử ngươi không biết võ công. Sa Nhược Thổ là hiểm địa, chưa hề buông tha ai, ngoại trừ đã luyện tuyệt kỹ Nê Hà. Lão phu sẽ giúp ngươi cứu mạng ả nếu chấp nhận và nguyện ý giao cho lão phu một vật.
Sa Nhược Thổ là gì? Tiểu Bạch không cần biết và cũng không quan tâm vì thế cứ mạnh dạn, toan đạp chân lên thảm địa y. Nào ngờ có tiếng Công Tôn Phụng vội hét:
- Đại ca chớ mạo hiểm. Vì Sa Nhược Thổ quả là thứ không thể xem thường. Hãy mau lui lại, dù thế nào cũng đừng liều thân cứu muội, vì chàng vẫn còn nhiều trọng trách bên mình, đừng quẫn trí nghĩ đến chuyện cam thúc thủ trước số phận.
Tiểu Bạch quay lại, diện đối diện với một lão nhân tuổi đã ngoại lục tuần.
- Lão tiền bối có thể cứu mạng ái thê? Xin hãy ra tay, mọi chuyện sau đó sẽ bàn với tấm lòng muôn phần cảm kích của vãn bối.
Lão nhân cười thản nhiên:
- Lão phu không cần lòng cảm kích của ngươi, cũng như không vội cứu nếu chưa được ngươi đáp ứng lời đề xuất vừa rồi của lão phu.
Tiểu Bạch vẫn liếc chừng về phía Công Tôn Phụng. Cũng may, nhờ Tiểu Bạch còn nắm giữ vào y phục nên Công Tôn Phụng dù đang bị lún vẫn chưa đến nỗi nào. Tiểu Bạch hỏi lại lão nhân.
- Lão tiền bối vừa nêu đề xuất gì?
Lão nhân cười nhẹ:
- Không phải ngươi đã nghe rồi sao? Đừng để phí thời gian chỉ vì thái độ chậm chạp đáp ứng của ngươi.
Tiểu Bạch cau mặt:
- Nhưng vãn bối chưa biết đâu là vật lão tiền bối quan tâm, dù muốn đáp ứng cũng không thể.
Lão nhân hỏi
- Ngươi đang để mất dần thời gian đấy. Nhưng đã thế, lão phu đành chìu ý ngươi vậy. Hãy giao ra đây đủ cả vỏ bao lẫn thanh Tiểu Kiếm Ngư Trường. Chỉ như thế lão phu mới chấp thuận phí lực cứu mạng nương tử ngươi.
Tiểu Bạch ngây người
- Tiểu Kiếm Ngư Trường? Làm gì có?
Lão nhân cười lạt:
- Ngươi chớ giả vờ, vô ích. Trái lại ngươi có lẽ nên biết thêm chi tiết này. Sa Nhược Thổ vốn ẩn tàng âm khí, nương tử ngươi lại đang có mang, nếu phải chịu đựng lâu chỉ e sinh mạng thai nhi khó bảo toàn.
Vừa lúc đó bên tai Tiểu Bạch nghe một tiếng động, tợ tiếng y phục bị tách khai
“ Soạt”
Đồng thời cánh tay của Tiểu Bạch đang nắm giữ y phục của Công Tôn Phụng cũng nghe nhẹ tênh. Tiểu Bạch quay mặt lại:
- Nương tử?! Và ngay trước mắt Tiểu Bạch, nền đất thật sâu ở bên dưới thảm địa y đã lộ ra, chỉ toàn là những hạt cát đen như màu bùn, vì rời rạc lẫn nhau nên dễ dàng để cho Công Tôn Phụng lọt vào, sau đó hút thẳng xuống tận đáy
Tiểu Bạch bàng hoàng, chỉ chực động thân lao vồ đến, mong giữ lại Công Tôn Phụng. Cũng lúc đó ở phía sau Tiểu Bạch cũng có tiếng kêu của lão nhân:
- Ôi, sao ngươi vô dụng, đến cả giữ lại nương tử cũng không thể? Chờ gì nữa? Hãy mau chồm nhanh đến, đã có lão phu giúp giữ ngươi lại đây này. Nhanh nào.
Và một tay của Tiểu Bạch được lão nhân đứng phía sau giữ lại. Có cơ hội, Tiểu Bạch rướng hết người, với hết tay và cố tìm cách chộp vào bất kỳ vật gì đó trên người Công Tông Phụng.
Nhưng vẫn quá muộn, từng mảng cát có màu đen như bùn do rời rạc nên cứ vỡ ra, nhanh chóng nuốt Công Tôn Phụng xuống dưới.
Ở phía sau, lão nhân cũng đang nghiêng hết thân về phía trước, vừa trì giữ thúc hối Tiểu Bạch
- Ngươi đừng ngại bị ngã vào Sa Nhược Thổ, lão phu vẫn giữ ngươi đây. Hãy tận lực thêm nữa nào.
Những mảng cát vỡ càng lúc càng to, sâu hun hút, không chỉ nuốt chửng và nhấn chìm hoàn toàn Công Tôn Phụng, mà đến cả từng thảm địa y ở quanh miệng hố sâu cũng lả tả rơi tuột theo. Tiểu Bạch chỉ còn biết chấp chới hai tay vào khoảng không, sâu hun hút ngay trước mắt và tuyệt vọng gào lên bi thảm:
- Phụng muội?!
Cứ thế này Tiểu Bạch sẽ mãi đứng nguyên vị thế đó nếu như không bất ngờ cảm nhận có một bàn tay khéo léo và nhẹ nhàng tìm khắp người bản thân. Tiểu Bạch giật mình, thu toàn thân lại và đứng thẳng theo vị thế bình thường, ngay bên cạnh hố sâu vừa xuất hiện ở chỗ gọi là Sa Nhược Thổ. Đồng thời quắc mắt nhìn lão nhân:
- Lão tiền bối định làm gì trên người vãn bối?
Lão nhân đã cố rút tay về thật nhanh, nhưng vẫn bị bắt quả tang là vừa mò tìm khắp người Tiểu Bạch nên cười hềnh hệch
- Hóa ra ngươi không cất giữ Tiểu Kiếm Ngư Trường bên người? Mà này, chuyện xảy ra cho nương tử ngươi không liên quan gì đến lão phu. Đừng giận cá chém thớt, toan đỗ lỗi và hành hung lão phu nha.
Tiểu Bạch ngây mặt ra, sau đó vì nghĩ đến Công Tôn Phụng nên không thể không làu bàu:
- Vãn bối cũng chỉ mới lần đầu được nghe biết bốn chữ Tiểu Kiếm Ngư Trường. Nhưng không lẽ vì không toại nguyện, lão tiền bối dù đủ bản lãnh vẫn tọa thị điềm nhiên, thấy chết quyết không cứu mạng nương tử vãn bối?
Lão nhân lùi lại, đầu thì lắc quầy quậy?
- Ai bảo lão phu đã đã không tận lực cứu người? Thế vừa rồi chẳng phải lão phu đã giúp ngươi ghì giữ ngươi, tạo cơ hội cho ngươi cứu nương tử sao? Là ngươi mau quên hay cố tình vặn vẹo, toàn làm khó lão phu.
Tiểu Bạch hậm hực:
- Nhưng phải chi lão tiền bối thực hiện điều đó sớm hơn, hoặc giả khi thấy đã muộn, lão tiền bối nếu thi triển ngay cái gọi là tuyệt kỹ Nê Hà, thì ái thê của vãn bối đâu đến nỗi uổng mạng?
Lão nhân cười khẩy:
- Ngươi đâu đã đáp ứng, giao Tiểu Kiếm Ngư Trường, sau lại trông mong lão phu vì ngươi thi triển tuyệt kỹ Nê Hà? Nói như ngươi thì còn gì đạo lý?
Tiểu Bạch bất bình:
- Cứu nhân như cứu hỏa, huống hồ lúc đó sinh mạng của ái thê đã như chỉ mành treo chuông, lão tiền bối luyện tuyệt kỹ làm gì không cứu người. Chỉ nhăm nhăm chờ có vật mới ưng thuận ra tay?
Lão nhân cũng có ý giận:
- Là quân tử một lời nói nặng tựa non. Ngươi đã không có vật, chỉ muốn được lợi phần ngươi, có phải định trút hận, muốn lão phu đền mạng cho nương tử ngươi? Nếu còn nữa những lời lẽ hồ đồ này, đừng trách lão phu khó kiềm chế, thế nào cũng cho ngươi một bài học:
Tiểu Bạch lạnh giọng:
- Phu phụ vãn bối vốn sống bình yên bên nhau, chỉ vì lão tiền bối có ý tìm đến, lại khăng khăng hỏi một vật vãn bối không hề nghe bao giờ, khiến lúc kinh hoảng, ái thê thảm tử. Biến cố này, dù biết trút hận vào người khác là phi lý nhưng xét ra vẫn là do lão tiền bối gây ra. Đã vậy, vãn bối đành mạo phạm, xin được chỉ giáo
Lão nhân phá lên cười:
- Ngươi cứ muốn nhận một bài học? Được, lão phu sẽ cho ngươi toại nguyện. Hãy động thủ trước để lão phu xem ngươi được bao nhiêu bản lãnh nào. Ha ha…
Bị khích nộ, Tiểu Bạch bật người lao đến:
- Thật thất lễ. Đỡ !
“ Ào”
Lão nhân nhẹ nhàng lách ngang, sau đó ung dung thoái thêm về phía hậu vài bước, miệng thì khen:
- Công phu chuẩn và khá trầm ổn đấy. Nhưng bảo là thất lễ thì chưa đủ tư cách.
Tiểu Bạch khoa chân, tiếp tục xuất thủ tấn công lão nhân:
- Chỉ mới một chiêu, xin đừng bình phẩm vội. Đỡ!
“ Vù”
Lão nhân vẫn lẩn tránh, nhẹ nhàng như cánh bướm vờn hoa.
- Ngươi phải nhanh tay hơn mới được. Vì lão phu còn muốn minh bạch ngươi bản lãnh thế nào, khi đã có lời cao ngạo, tự cho có thể sáng tạo đường lối võ học hoàn toàn mới.
Tiểu Bạch cười nhẹ:
- Rồi sẽ đến lúc vãn bối tận lực bình sinh, nhưng không phải lúc này, một khi lão tiền bối chưa một lần hoàn thủ. Hãy cẩn trọng với chiêu tiếp theo. Đỡ!
“ Ào”
Lão nhân vụt tái mặt, cho dù đã kịp lùi và vừa vặn thoát chiêu trong gang tấc:
- Lan Hoa Phất Huyệt Thủ ?! Tiểu tử ngươi là thế nào của mụ Tiên Tử Lan Hoa?
Tiểu Bạch nhờ đó có cơ hội tiếp cận lão nhân thật gần:
- Sao thế? Phải chăng lão tiền bối đã biết thế nào là lợi hại? Vậy hãy hoàn thủ mau, còn chờ gì nữa? Đỡ!
“ Vụt!! Ào ”
Với hữu thủ xòe rộng năm ngón. Tiểu Bạch thoáng chớp động là thần tốc uy hϊếp được những trọng huyệt ngay trên mặt lão nhân. Khiến lão nhân muốn đối phó đành nghiêng ngật đầu về bên tả. Tiếp đó cũng dịch chuyển bước chân, di hình hoán vị cũng về bên tả:
- Ngươi chưa đủ tư cách có thể khiến lão phu hoàn thủ. Đừng đắc ý vội
“ Vù”
Nhưng liền lúc đó tả thủ của Tiểu Bạch cũng chớp động:
- Thật thế sao? Vậy thì trúng!!
“ Ào”
Lão nhân đang dịch chuyển qua bên tả bất chợt bị tả thủ của Tiểu Bạch đón chờ uy hϊếp, vì lỡ bộ nên lão nhân đành xoay người chỉ trên một chân trái, làm cho toàn thân lúc xoay tít cứ xòe rộng y phục như một tán tròn