Mộ Dung Chí Tôn

Chương 11

Công Tôn Phụng nói thêm:

- Hoặc hung thủ là người của Lâm phu phụ, nhân vật đã hạ thủ được Tiểu Ngọc chỉ là đồng mưu, cũng có thể là thủ hạ thật tâm phúc của Lâm phu nhân.

Tiểu Bạch thở dài

- Ta vẫn luôn ghi nhớ ân tình từng được Lâm phu nhân dành cho, vì thế chưa dám nghĩ Lâm phu nhân lại là kẻ chủ mưu. Âu đành chờ sau này tìm thêm bằng chứng. Còn bầy giờ, muội bảo rất đúng. Chúng ta nên lo giải độc thì hơn.

Công Tôn Phụng lại tiếp tục giải thích về y đạo

- Chàng hãy ghi nhớ. Vì với thuật Kim Châm Quá Huyệt chúng ta sắp thực hiện cho nhau, một là muội sẽ giúp chàng sau này để luyện công, khi độc chất bị trục xuất toàn bộ. Ngược lại chính chành sẽ giúp muội vẫn toàn mạng. Bởi chỉ cần thực hiện sai một động tác dù nhỏ, hoặc châm không đúng bộ vị huyệt đạo, ắt sinh mạng muội chẳng còn, dù có được giải độc hay không cũng bằng thừa.

Tiểu Bạch ghi nhận:

- Đó là chuyện hệ trọng, liên quan đến sinh mạng mỗi người. Ta nào dám sơ tâm, không chú ý lắng nghe. Nhưng tốt nhất muội hãy cho ta cơ hội thử diễn luyện thuật này trước, trên một hình nhân hay một vật nào khác chẳng hạn. Chỉ như thế ta mới an tâm thực hiện đối với muội.

Công Tôn Phụng gật đầu khen phải:

- Cẩn tắc vô ưu. Nếu sau này đối với bất kỳ việc gì chàng cũng biết cẩn trọng như thế thì rất tốt. Cũng may ở đây vừa kín đáo, lại vẫn còn đủ thời gian để muội giúp chàng thử diễn luyện. Hi vọng sau đó cả hai chúng ta đều thu kết quả, không xảy ra bất kỳ bất trắc gì.

Đoạn Công Tôn Phụng lấy ra một gói nhỏ mở cho Tiểu Bạch xem:

- Muội ngỡ đã không có kim châm để thực hiện. Vừa may, hôm qua, ở dòng suối muội tình cờ nhặt được không ít những mẫu xương như thế này, có dùng thay kim châm vẫn không ngại.

Tiểu Bạch nhìn những đoạn xương trắng vừa thẳng dài vừa nhọn sẵn ở hai đầu và kinh ngạc:

- Không phải xương cá? Cũng không phải xương thú?

Công Tôn Phụng thừa nhận:

- Là xương của một loài quái xà chết đã lâu, đến cả da cũng bị tiêu hủy.

Tiểu Bạch suýt xoa:

- Xương rắn thường tự uốn cong. Để có những mẫu tương đối thẳng như thế này ắt hẳn đây phải là Đại Xà. Thân phải to thật to, đúng chăng?

Công Tôn Phụng lại thừa nhận.

- Thϊếp cũng nghĩ như vậy vì đã thấy chiều dài của khung xương có đến mười hai trượng. Chứng tỏ thân của nó phải thật to mới tương xứng. Nào chàng hãy cầm lấy. Muội sẽ chỉ điểm chàng thuật Quá Huyệt bằng kim châm.

Nhận lấy những xương. Tiểu Bạch đã toan hỏi làm thế nào Công Tôn Phụng có thể bỏ bớt phần cong. Chỉ giữ lại đoạn thẳng và nhất là làm sao để tạo được một mẫu nhọn, một khi Công Tôn Phụng hiện lúc này quyết không thể có sức lực ngang với Tiểu Bạch. Nhưng vì Công Tôn Phụng đã bắt đầu chỉ điểm thuật kim châm Quá Huyệt. Tiểu Bạch buộc phải chú tâm nên kể như không còn cơ hội để hỏi. Và theo thời gian, cũng như theo từng sự việc diễn tiến. Tiểu Bạch sau đó hoàn toàn không còn nhớ đến để hỏi lại Công Tôn Phụng.

***

Công Tôn Phụng đang chờ đợi trong lo lắng, đứng ngồi không yên và cứ bồn chồn đi qua đi lại. Nhưng vừa thấy Tiểu Bạch quay về, sắc mặt Công Tôn Phụng lập tức sa sầm:

- Sao phu quân không luyện công, trái lại đã tùy tiện bỏ đi gần cả ngày, cũng không màng nói với thϊếp dù chỉ một tiếng?

Tiểu Bạch vội cười xuề xòa cho dù trên gương mặt vẫn còn nguyên đó dáng vẻ mệt nhọc và phần nào nghi hoặc hoang mang.

- Đã lâu nơi này không còn thấy bóng dáng lũ thú rừng bén mảng. Thêm vào đó muội gần đây vẫn cứ kém ăn, nhất định là do cưu mang cốt nhục của cả hai chúng ta mà ra. Thế nên lúc sáng, bất chợt đang khi luyện công ta phát hiện dấu vết của đôi thỏ rừng. Chỉ vì muốn giúp muội thay đổi khẩu vị ta đâu thể để mất cơ hội nếu quay lại cho muội hay?

Ánh mắt của Công Tôn Phụng lập tức xuất hiện nét hoài nghi:

- Nhưng phu quân đã quay về tay không, đôi thỏ đâu? Và đừng nói với thϊếp, bản lãnh như phu quân lúc này đã gần một năm miệt mài luyện công vẫn không đủ để đắc thủ đấy. Vì như thϊếp đã nói, phu quân hiện đang có thân thủ không khác gì thϊếp lúc trước.

Tiểu Bạch áy náy:

- Lẽ ra ta đã đắc thủ nếu vừa nhìn thấy đôi thỏ cứ thi triển Lan Hoa Phất Huyết Thủ, hoặc chộp, hoặc sát hại. Nhưng sau cùng ta đã không hành động, chỉ vì không nỡ, do nhận ra chúng có cảnh ngộ giống hệt hai ta.

Công Tôn Phụng cau mày và nhướng cao đôi mày liễu cong vυ't

- Giống như thế nào? Nếu phu quân không thể giải thích hoặc cố tình lẩn tránh đừng trách thϊếp đa nghi, buộc phải nghĩ phu quân vì đã chán cảnh sống ru rú ở đây, quanh đi quẩn lại chỉ có mỗi mình thϊếp bên cạnh nên bắt đầu lén lút lẻn đi tìm nguồn vui khác.

Tiểu Bạch chợt phì cười đoạn lại gần Công Tôn Phụng ôm nàng vào lòng :

- Ai bảo ta chán vì ngày tiếp ngày chỉ nhìn thấy mỗi mình muội? Trái lại thì có, nếu đừng vì cái chết của gia mẫu cứ luôn là nghi vấn khiến ta mãi băn khoăn, ta chỉ ước được mãi mãi sống cạnh muội như thế này. Còn về đôi thỏ kia, chúng cũng sắp được làm phụ mẫu của một lũ thỏ con nếu ta hoặc ai đó đừng vội sát hại chúng lúc này.

Công Tôn Phụng thở ra:

- Phu quân chàng nói thật chứ

Tiểu Bạch gật đầu cười thích thú siết chặt Công Tôn Phụng vào người theo thói quen gần một năm nay mỗi khi ôm nương tử Tiểu Bạch thường vuốt ve nắn bóp đôi nhũ hoa của Công Tôn Phụng. Lúc này cũng vậy, một tay Tiểu bạch mân mê nắn bóp đôi nhũ hoa no tròn của nàng, một tay thì vuốt ve âu yếm phần bụng nhô cao của Công Tôn Phụng. Dù được che khuất dưới lớp y phục đã cũ kỹ và ngả màu vì thời gian:

- Trong đôi thỏ có một con mang bụng khá to. Nếu như ta không kịp nhận ra, trái lại vẫn cứ đuổi bắt, e rằng lũ thỏ con khó tránh cảnh bị rơi bắn ra từ bụng mẹ.

Công Tôn Phụng đỏ mặt hơi thở gấp gáp ôm chặt lấy Tiểu Bạch nhưng vẫn thỏ thẻ hỏi tiếp:

- Bạch ca! thế tại sao mãi đến bây giờ chàng mới quay lại? Há lẽ chàng không biết, chỉ vì đợi chàng muội không thể ăn được gì mãi cho đến bây giờ? Chàng đi những đâu? Vì lúc quay về, chàng có vẻ mệt, như đã cật lực chạy cả một quãng dài, hoặc bị ai đó rượt đuổi?

Vẫn ve vuốt và nắn bóp đôi nhũ hoa nảy nở của nàng đồng thời vừa hôn vào môi của Công Tôn Phụng, Tiểu Bạch nham nhở:

- Để ta âu yếm nàng một chút rồi ta sẽ thuật lại sau.

Sau khi say đắm hôn tình quân vừa thở hổn hển Công Tôn Phụng buông Tiểu Bạch ra vừa vuốt ve sửa lại đầu tóc hơi rối của Tiểu Bạch vừa nói:

- Bạch ca! Chàng nói đi, chàng đã gặp những gì

Vẫn nắn bóp đôi nhũ hoa của nàng Tiểu Bạch vừa nói:

- Muội có biết, nhờ theo dấu đôi thỏ, ta tình cờ phát hiện một địa đạo ngầm dù tồn tại đã lâu nhưng có biểu hiện cho thấy chỉ độ một năm trở lại đây mới thôi, không còn ai sử dụng?

Công Tôn Phụng kinh ngạc:

- Có chuyện đó thật sao? Địa đạo được bắt đầu từ đâu, kết thúc ở chỗ nào? Và nhờ đâu chàng biết địa đạo đã không còn dùng đến, còn quả quyết chỉ độ một năm trở lại?

Thôi không nắn bóp đôi nhũ hoa Công Tôn Phụng nữa Tiểu Bạch lúc này mới giải thích ngắn gọn:

- Là thế này, phần địa đạo đột ngột bị kết thúc cũng là chỗ đầu tiên ta phát hiện đôi thỏ cùng chạy vào, một vị thế thật kín, nằm giữa một sơn động với ba phía có vách núi bao phủ. Sau vì thấy đôi thỏ vẫn rối rít chui sâu vào địa đạo, ta chui theo, dĩ nhiên vẫn nhớ lời muội dặn là lúc nào cũng nên cẩn trọng. Đến khi chui hết địa đạo ngầm thật dài, hóa ra chỗ ta chui ra thật không thể ngờ lại là một trong những gian phòng vẫn dùng để chứa nông cụ của Lâm gia.

Công Tôn Phụng giật mình

- Chàng bảo địa đạo được bắt đầu từ Lâm gia? Thế lúc chui ra chàng không bị ai phát hiện chứ?

Tiểu Bạch bỗng có lại vẻ nghi hoặc hoang mang như lúc mới quay về:

- Đấy là điều ta đang muốn cùng muội tìm hiểu, ở Lâm gia hoàn toàn không còn ai lưu ngụ, tất cả đều bỏ đi, một quang cảnh vắng lặng thật khác với thủa nào ta biết. Nhưng dựa theo dấu vết còn lưu lại, ta quả quyết, chỉ sau khi địa đạo đã không còn được sử dụng đến, người của Lâm gia tiếp đó mới cùng ly khai.

Công Tôn Phụng động tâm:

- Theo chàng, người của Lâm gia đã ly khai độ bao lâu? Và có dấu tích nào để minh chứng điều chàng vừa nhận định?

Tiểu Bạch giải thích:

- Khác với đại tiểu thư Lâm Hải Yến, tiểu thiếu gia Lâm Thừa Dũng dù không hứng thú thì ngày nào cũng như ngày nào, vẫn bị Lâm phu nhân nghiêm khắc, buộc phải đến sảnh Võ Đường luyện công. Và nhờ ta nhớ, cứ mỗi ngày như thế Lâm Thừa Dũng đều ngấm ngầm lưu lại một vệt khắc vào trụ gỗ, còn gọi đùa bảo đó là những vết nhục khổ của thời gian. Ta đã đến và xem xét, nhờ vậy tạm nhận định Lâm Thừa Dũng đã không đến Sảnh Võ Đường ước độ ngoài nửa năm.

Công Tôn Phụng chau mày:

- Vạn nhất Lâm Thừa Dũng vì nguyên do nào đó, không đến Sảnh Võ Đường nữa, nhưng sau đó vẫn lưu ngụ ở Lâm gia thì sao? Giá như mang bệnh, hoặc bị thương tích đâu thể bảo hễ không xuất hiện ở Sảnh Võ Đường là ly khai Lâm gia?

Tiểu Bạch mĩm cười:

- Nàng thật không hổ danh là một trong Lục nhân, dù không còn võ công thì nhận định vẫn tinh tường. Ta cũng vì nghĩ như thế, lúc nãy mới bảo là chỉ tạm nhận định. Chỉ đến khi ta xem xét lại toàn bộ mọi vật dụng ở Lâm gia, từ vật lớn cho chí đến những vật nhỏ vụn vặt, tất cả đều bị một lớp bụi nhỏ mờ, kể cả ở khuê phòng của Lâm Hải Yến cũng chung số phận, không khác gì lớp bụi có ở Sảnh Võ Đường, chỉ như thế ta mới quả quyết họ đã đồng loạt ly khai, cùng một thời gian và đi không hề trở lại.

Công Tôn Phụng thở hắt ra:

- Bạch ca! chàng đã không làm muội thất vọng. Vì về công phu lẫn kinh lịch kiến văn, Bạch ca đều đạt mức đủ để tự lo bản thân.

Tiểu Bạch kinh ngạc:

- Bản lãnh của ta chưa đủ để bảo bọc luôn cho muội sao?

Công Tôn Phụng cười buồn:

- Muội bảo đủ để lo thân vì đã đoán được Bạch ca đang rất bồn chồn, chỉ muốn mau chóng thoát ly hầu tìm hiểu những nhân vật Lâm gia vì sao họ đi và đã đi về đâu, đúng không

Tiểu Bạch lại ôm lấy nàng vuốt ve an ủi:

- Chính muội cũng từng có chủ ý như thế. Phần ta, như đã minh định, ta chỉ yên tâm ra đi khi nào tận mắt mục kích muội của ta vẫn bình yên sau ngày mãn nguyệt khai hoa, sinh hạ cho chúng ta một cốt nhục cũng là kết quả chúng ta mong đợi và nếu vẫn cần thiết, ta sẽ chờ ấu nhi đủ lớn, sau đó có ly khai cũng không muộn.

Công Tôn Phụng chợt hạ thấp giọng:

- Bạch ca! chàng có thật đủ nhẫn lại chờ đến lúc đó mặc dù đã biết toàn bộ Lâm gia đã đột ngột bỏ đi?

Tiểu Bạch dìu nàng ngồi xuống chỗ mà họ dùng để nghỉ ngơi, ôm siết chặt nàng vào lòng, hai bàn tay lại tìm tới đôi nhũ hoa của nàng (Tiểu Bạch rất thích ve vuốt đôi nhũ hoa nảy nở của Công Tôn Phụng), vừa nắn bóp vừa nói :

- Dù gì thì họ cũng đã bỏ đi, đâu phải chỉ mới đôi ba ngày? Huống hồ, nếu được lưu lại cạnh nàng, ta càng thêm cơ hội đem toàn bộ võ học do muội chỉ điểm, đối chiếu với những am hiểu về y thuật của hai chúng ta, quyết tìm ra lời lý giải minh bạch, hầu biết được nguyên nhân vì sao ta vẫn còn gặp trở ngại, không thể vận dụng hết nghị lực lúc thi triển công phu?

Công Tôn Phụng đê mê dựa hẳn người vào Tiểu Bạch vừa hôn nhẹ vào má của trượng phu vừa thỏ thẻ:

- Chàng vẫn áy náy, cho rằng lẽ ra đã có thể đốt giai đoạn, luyện đến thập thành toàn bộ sở học của muội, theo đường lối đã do chàng tự nghĩ ra, đồng thời tin rằng đã nghĩ như thế là thấu triệt?

Tiểu Bạch vừa hôn trả lại nàng vừa tự tin quả quyết:

- Muội luôn nhìn nhận ta bẩm sinh thông tuệ, có đủ tư chất để thế nào cũng trở thành Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân. Điều đó tuy ta không biết đúng sai hay hư thực thế nào. Chỉ vì thời gian luyện công mới có một năm, nhưng vẫn đoan quyết những gì đã tự lãnh hội đều đúng, nhất là rất hợp với y đạo. Đến nỗi ta vẫn luôn có ý nghĩ này, là nếu đừng ngại những hậu quả do muội cảnh báo, bảo hãy đề phòng, vì dục tốc bất đạt, vì chỉ cần thử mạo hiểm một lần ắt thế nào cũng thu kết quả mỹ mãn. Biết đâu khi đó, từ sở học của muội, tự ta sẽ khai sáng công phu mới, vừa có đường lối hoàn toàn hữu biệt vừa có uy lực thập phần lợi hại hơn so với công phu của muội cùng những đường lối do muội chỉ điểm?