Nói Dối Để Bên Nhau

Chương 2

Sau khi tỉnh lại cậu phát hiện mình hiện không phải đang nằm ngoài đường nữa mà đã được chuyển vào trong nhà. Nơi này tuy là không lớn bằng nhà cậu nhưng mà cũng còn đỡ hơn là ở ngoài đường.

"Cậu tỉnh rồi hả?"

"Anh là người đưa tôi về đây?"

"Đúng vậy, tôi thấy cậu ngất trên đường nên mới đưa cậu về."

"Cảm ơn."

"Không cần khách sáo, cứu người là trách nhiệm của tôi mà."

Cậu nhìn anh ngẩn người một lúc, anh mới nói:

"Tôi là bác sĩ, trách nhiệm của tôi là cứu người. Cậu không cần nghĩ nhiều."

"Ò."

Thì ra người này là bác sĩ, cậu lại cứ nghĩ anh ta là siêu anh hùng đi giải cứu thế giới. Một lúc sau anh đưa tay sờ trán cậu, xem cậu đã đỡ hơn chưa.

"Hạ sốt rồi, cậu tính khi nào thì đi."

"Chưa gì anh đã muốn đuổi tôi?"

"Không phải, tôi chỉ lo cậu thấy bất tiện thôi."

"Tôi có thể ở đây thêm vài ngày không?"

"Hả?"

"Hì, không được thì thôi vậy."

"Không phải, nhưng sao cậu không về nhà?"

"Không về được."

Cậu thấy anh cứ nhìn mình khó hiểu nên đã nhanh chóng giải thích cho anh để anh bớt nghĩ lại.

"Nói anh biết cũng được tôi đang bị đuổi ra khỏi nhà, à không là tôi tự mình đi ra khỏi nhà."

"Hừ... sao vậy? Gia đình bắt cậu làm chuyện cậu không muốn hả?"

"Đúng vậy đó, cứ thích bắt tôi phải làm cái này làm cái kia. Tôi chán cái cảnh đó lắm rồi."

Không hiểu sao khi nghe cậu nói xong anh chỉ biết cười trừ, cũng có thể là do anh thấy hình ảnh mình trong đó cũng nên. Cũng vì muốn tự làm theo ý mình nên anh đã ở nơi xa lạ này đến tận bây giờ.

"Anh cười cái gì?"

"Không có gì. Được thôi, cậu muốn ở đây cũng được. Nhưng mà..."

"Tôi biết, tôi biết rồi tôi sẽ giúp anh làm việc nhà. Tôi sẽ không ở đây mà không làm gì đâu."

"Tôi không phải có ý đó, ý của tôi là nếu như có ngày cậu muốn rời đi để về nhà thì tùy ý."

"À, chắc là không nhanh đến vậy đâu."

"Vậy sao?"

Ọc... ọc...ọc...

Bụng của cậu lại phát ra âm thanh nữa rồi, còn là ở trước mặt người khác nữa. Thật là mất mặt quá đi.

"Đói rồi hả?"

Cậu nghe anh hỏi thì chỉ cười thôi, chẳng lẽ nói tôi đói đến sắp kêu cha gọi mẹ. Anh thấy vậy đi ra ngoài, không biết anh làm gì mà lúc lâu sau anh mới quay trở lại. Trên tay anh còn có thêm bát cháo nóng hổi.

"Cho tôi hả?"

"Không cho cậu thì cho ai? Mau ăn đi, bụng cậu chịu không nổi nữa đâu."

"Vậy tôi không khách sáo nữa."

"Cậu ăn từ từ thôi, không ai cướp của cậu đâu."

Cậu đói đến mức sắp không cầm được đũa rồi nên cứ ăn thật nhanh thôi. Mãi cho đến khi ăn hết bát cháo cậu mới lấy lại được phần nào sức lực. Nhưng mà có vẻ như cháo vẫn không làm cho bụng của cậu hài lòng thì phải, sao vẫn cảm thấy đói.

"Vẫn còn đói sao?"

Cậu ngại ngùng gật đầu.

"Trong tủ lạnh không còn gì cả, hay là tôi dẫn cậu ra ngoài ăn, cậu muốn ăn gì?"

"Hì, không cần đâu. Hay là đặt đồ ăn trên mạng đi."

"Cũng được."

Sau khi ăn liên tục không ngừng nghỉ thì rốt cuộc bụng cậu cũng bắt đầu trở lên căng tròn, không thể ăn thêm gì được nữa.

"Cảm ơn anh vì bữa ăn, tôi có thể giúp anh được gì anh cứ nói tôi đền ơn cho anh."

"Trước mắt cậu cứ ở nhà đi, bây giờ tôi phải đi làm."

"Anh không sợ tôi lấy đồ trong nhà mang đi hết hay sao"

"Cứ tự nhiên."

Câu nói của anh hình như là quá xem thường lời cảnh cáo của cậu thì phải. Cậu nhìn kỹ toàn cảnh trong nhà, cũng không phải là không có gì để lấy nhưng mà sao anh lại không sợ.

Bệnh viện X...

"Bác sĩ Trần, anh đến rồi hả? Bên cấp cứu vừa có thông báo gọi anh đến gấp."

"Vừa đi vừa nói." Những trường hợp như thế này anh gặp nhiều rồi, thông thường mỗi bác sĩ sẽ được cung cấp một thiết bị liên lạc riêng, cho nên việc tìm anh cũng không hẳn là quá khó.

Anh được thông báo tình hình của bệnh nhân đang trong tình trạng nguy kịch, tim ngừng đập, điện tâm đồ không có phản ứng. Các bác sĩ, y tá đang cố gắng làm hết sức có thể để bệnh nhân có cơ hội sống sót, bên ngoài là người nhà liên tục gào khóc chờ đợi phép màu sẽ xảy đến.

"Để tôi." Khi anh đến mọi người cũng yên tâm được phần nào bởi vì hầu hết những ca như thế này chỉ cần không ngừng cố gắng và không từ bỏ thì chắc chắn anh sẽ cứu được người.

Trước tiên anh kiểm tra xem bệnh nhân có còn dấu hiệu sống sót hay không, sau đó anh mới dùng các bước nghiệp vụ của mình để tiến hành cứu chữa.

"Sao không xử lý thanh sắt này?"

Người đang nằm trên giường bị tai nạn lao động, tình hình là bị một thanh sắt nhọn đâm xuyên qua người. Nguy cơ sống tiếp thật sự rất khó, hoặc nếu cứu được e là người này phải tàn tật suốt đời.

"Chúng tôi sợ trong lúc lấy ra sẽ có sai sót, vả lại sẽ rất nguy hiểm nếu như không xử lý đúng cách. Huống chi tim của người này lại ngừng đập, nguy cơ tử vong là rất cao." Một bác sĩ phân tích

"Chuẩn bị bàn phẫu thuật."

"Bác sĩ Trần."

"Tôi nói chuẩn bị bàn phẫu thuật! Có chuyện gì tôi sẽ tự mình chịu trách nhiệm."