Nói Dối Để Bên Nhau

Chương 1

Biệt Thự ZA...

"Bà coi đó, chiều nó riết rồi nó không coi ai ra gì hết. Toàn làm tôi mất hết mặt mũi, để coi lần này bà còn bênh vực nó được nữa không?"

"Khải Thiên, con làm cái gì vậy hả? Lần này mẹ làm sao nói đỡ cho con đây?"

"Chuyện cũng có gì tô tát đâu, sao ba mẹ cứ thích làm quá vấn đề lên vậy?"

"Còn chưa đủ vấn đề sao? Tập Đoàn HL là doanh nghiệp lớn, nếu chúng ta có thể hợp tác được với doanh nghiệp này thì sẽ ngày một lớn mạnh. Trùng hợp là con gái người ta lại để mắt đến mày, mày còn không biết tận dụng cơ hội. Hai nhà chúng ta mà kết thông gia thì chẳng phải như hổ mọc thêm cánh, mày lại dám trong buổi tiệc từ chối thẳng thừng con gái người ta. Mày coi mày làm vậy có được không?"

"Ba, nhưng mà con vốn đâu có thích cô ta. Nói trước để cô ta không còn hi vọng với con thôi."

"Im ngay, ngày mai lập tức sang đó xin lỗi Nguyệt Kiều. Không thì đừng về cái nhà này nữa."

"Ba vì cô ta mà làm vậy với con, vậy con hỏi ba con quan trọng hơn hay sản nghiệp của ba quan trọng hơn?!"

"Cái thằng này, hôm nay còn hỏi ba như vậy nữa hả?"

"Con muốn biết câu trả lời, trước giờ ba đâu có coi trọng con. Lúc con bệnh nằm trên giường ba đang ở đâu, lúc con cần ba nhất ba đang ở đâu? Từ nhỏ đến lớn lúc nào ba cũng chỉ biết đến tập đoàn của ba thôi, ba có quan tâm con sao? Bây giờ còn lấy con làm phương thức trao đổi cái lợi với doanh nghiệp khác, ba có coi con là con của ba không?! Con thành ra như vậy là tại ai?! Ba muốn đuổi con chứ gì? Được, con đi! Thẻ mà ba cho con, con xin trả lại hết. Từ nay con tự mình ra ngoài kiếm sống." Nói xong cậu bước vội ra khỏi nhà không muốn tiếp tục tranh cãi nữa, lòng cậu bây giờ đã nổi bão đến không còn giữ được bình tĩnh để tiếp tục nữa rồi.

"Ông nhìn tôi cái gì? Con nó nói không đúng sao? Ông chỉ biết có tập đoàn của ông thôi, từ nhỏ đến giờ ông có từng nghĩ số lần hai ba con nói chuyện với nhau được bao nhiêu không? Thậm chí thằng bé lúc còn đi học bị người ta gọi là đứa trẻ không có ba kia kìa, những lúc như vậy sao không thấy ông quan tâm thằng bé nhiều một chút. Nó là con ông đó!" Mẹ cậu vừa nói vừa xúc động đến mức khóc không ngừng khi nói đến chuyện này và vô tình nhớ lại rất nhiều chuyện trước kia.

"Sao bà không nói cho tôi biết?!"

"Tôi nói ông có nghe sao? Lúc nào cũng chỉ biết đến công việc, công việc, thời gian ông ở nhà chỉ biết đếm bằng đầu ngón tay thôi. Ông đã từng hứa gì với nó ông nhớ không? Năm nó mười tám tuổi ông từng nói sẽ thu xếp về mừng sinh nhật với nó, nó đã rất hi vọng ngồi chờ ông tới ngủ gục trên bàn ăn. Hừ... Khải Thiên nó nói đúng, nó thành ra như ngày hôm nay chính là do ông gây ra đó." Nói xong câu đó bà cũng tức giận bỏ lên lầu.

Ông ngồi trên sofa dưới phòng khách mà thở dài, ngẫm nghĩ lại lời nói của bà. Từ trước đến giờ ông chỉ biết đến công việc, nhưng mà để đạt được thành tựu đáng kể như hôm nay chính ông cũng đã không ngừng nổ lực. Ông chỉ muốn vợ con ông được sống đầy đủ, không thiếu thốn bất cứ thứ gì. Bởi vì ông đi lên từ nghèo khó nên ông rất hiểu, thiếu vật chất thật sự đáng sợ đến cỡ nào. Nhưng ông không nghĩ hành động của ông lại làm cho mối quan hệ của ông và gia đình ngày một xa cách hơn.

Lát sau ông lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý...

"Chủ tịch."

"Cậu giúp tôi trông chừng Khải Thiên, đừng để nó gặp chuyện gì."

"Dạ, em đã biết."

*****

Cậu đang đi lang thang trên đường, tiền thì không có lấy một xu trong người. Cậu chợt nghĩ có phải mình chơi ngu rồi không khi mà không có gì trên người mà đi. Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, nếu lúc đó giữ lại thẻ thì có phải mất mặt lắm không, với lại khi đó đã nói đến như vậy rồi, nói không chừng ba cậu cũng sẽ khóa thẻ của cậu thôi.

Ọc... ọc... ọc...

Bụng cậu bắt đầu phát ra âm thanh kêu đói rồi, hôm nay chưa kịp ăn sáng còn nổi điên như vậy đã tiêu hao khá nhiều sức của cậu rồi. Cậu nghĩ nếu bây giờ được ăn cơm mẹ nấu thì còn gì bằng.

Cậu tìm chỗ ngồi nhớ lại những món ăn mà mẹ mình chuẩn bị cho mình mà thèm chảy nước miếng, biết sao được, dù sao bây giờ cũng không thể ăn được.

Điều bây giờ cậu cần làm chắc là phải tìm được một công việc nào đó để kiếm tiền mua đồ ăn thôi, ngồi một chỗ như này cũng không phải là cách.

Nhưng mà có điều là cậu cứ đi hoài đi mãi cũng không biết mình phải đi đâu để tìm việc làm, đuối đến mức cậu sắp ngất đến nơi rồi. Thật vậy, cuối cùng thì cậu cũng không chịu nổi nữa mà ngất đi.

Trước lúc hoàn toàn mất đi ý thức cậu chỉ biết là có người đã đến xem tình hình của cậu và có ý muốn giúp đỡ thì phải. Cậu chỉ nghe bên tai có tiếng nói...

"Này cậu, cậu bị làm sao vậy?"