Hoắc Dung Trần không có thu tay lại mà hơi nhướng mắt, dùng đôi mắt đen nhìn chằm chằm Ninh Vũ.
Ninh Vũ không biết Hoắc Dung Trần muốn cái gì, liền trực tiếp lấy hết kẹo trong túi ra, nhét vào lòng bàn tay Hoắc Dung Trần. Tục ngữ có câu: chớ lấy tay đánh người đang cười, mở miệng cũng chớ mắng người tặng quà,
"Chúc mừng năm mới." Ninh Vũ nhỏ giọng nói.
Hoắc Dung Trần ngước mắt lên, trên khuôn mặt lạnh lùng có vài phần cảm xúc. Anh bỏ mấy viên kẹo vào túi áo khoác, xoay người chậm rãi bước xuống lầu bằng đôi chân thon dài. Bác sĩ ở lầu một bỗng nhìn về phía này, nhanh chóng đi lên lầu đỡ Hoắc Dung Trần, nói: "Sao thiếu gia không gọi người giúp? Từ từ thôi." Hoắc Dung Trần quay đầu nhìn Ninh Vũ, vẻ mặt không chút thay đổi đi xuống bậc thang
Ninh Ngọc: "..."
Thì ra là anh ta cần cậu giúp! Nhưng anh ta không nói ra thì làm sao cậu biết được chứ.
Ninh Vũ đi theo phía sau đi ra ngoài, sắc trời đã tối đen, một màu âm u. Bố mẹ Hoắc gia lái xe đi trước, Ninh Vũ quay đầu lại, nghe thấy giọng nói của tài xế: “Thưa phu nhân.”
Ninh Vũ đột nhiên ngẩng đầu lên, tài xế mở cửa phía sau ra, hơi cung kính cúi người. Ninh Vũ nhìn thấy Hoắc Dung Trần đã vào trong xe trước, dáng người anh ngồi thẳng tắp, giống như một tác phẩm điêu khắc tinh xảo vậy. Cổ áo khoác hơi mở để lộ cổ áo sơ mi bên trong, trên đầu gối anh còn đắp thêm một chiếc chăn. Ánh đèn trong xe chiếu lên làn da trắng nõn của anh, lộ rõ một tầng ánh sáng lạnh lẽo.
Ninh Vũ nuốt lời chửi thề vào trong bụng, phu nhân cái rắm.
Cậu mím mím môi dưới, bước lên xe, tài xế nhanh chóng đóng cửa lại.
Mặc dù xe không quá nhỏ, nhưng vẫn có chút chật chội khi ở cùng với Hoắc Dung Trần. Ninh Vũ nắm chặt tay, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, cảm thấy hơi khó chịu.
“Hồi hộp?” Một giọng nói trầm thấp khàn khàn từ bên cạnh vang lên.
Ninh Vũ quay đầu bắt gặp đôi mắt đen láy của Hoắc Dung Thần, cậu đang định mở miệng nói. Hoắc Dung Trần bỗng che miệng ho khan, bác sĩ ngồi phía trước đưa cốc nước cho Hoắc Dung Trần, Hoắc Dung Trần nhấp một ngụm nước.
Ninh Vũ lắc đầu: “Không có.”
Hoắc Dung Trần đưa cốc nước cho bác sĩ, lại ngả người ra sau ghế, “Đi xe sẽ mất khoảng hai tiếng.”
Ninh Vũ gật gật đầu.
Hoắc Dung Trần nhắm mắt lại, tựa hồ như đang ngủ say.
Xe chậm rãi lái ra khỏi khu biệt thự, đi ra đường lớn. Đêm giao thừa ở thành phố tuy không có tiếng pháo nhưng ánh đèn thôi cũng đủ sinh động. Khắp nơi trên đường phố đều được thắp sáng rực rỡ. Lúc đầu Ninh Vũ còn có chút căng thẳng, nhưng sau khi ngắm nhìn những ánh sáng lấp lánh ở trung tâm thành phố cũng không còn căng thẳng nữa, ánh mắt Ninh Vũ rơi vào khung cảnh náo nhiệt bên ngoài cửa sổ.
Từ khi đến thành phố B, cậu chỉ quanh quẩn ở Hoắc gia, chưa từng đi ra ngoài. Hiệu quả cách âm của xe rất tốt, cậu không thể nghe thấy âm thanh bên ngoài, chỉ dựa vào ánh đèn để phán đoán sự náo nhiệt của cuộc sống bên ngoài kia.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, trong xe đặc biệt yên lặng.
Ninh Vũ vội vàng lấy điện thoại di động ra xem cuộc gọi đến, tắt loa đi, quay đầu sang nhìn Hoắc Dung Trần còn đang ngủ say. Cậu cúi đầu bắt máy, dùng tay che miệng, nhỏ giọng nói: “Cô Hoàng ạ.”
“Con có ăn sủi cảo chưa?”
“Rồi ạ.” Ninh Vũ nhịn không được nhếch lên khóe miệng, “ Cô ơi, chúc mừng năm mới."
"Con cũng vậy! Con ở bên đấy thế nào?" Cô giáo Hoàng nói, "Gia định nhận nuôi con có tốt không?"
Chỉ có cô ấy mới ngây thơ tin rằng trên thế giới này sẽ có người nhận nuôi người đã mười tám tuổi.
“Tốt lắm ạ” Ninh Ngọc nhỏ giọng xuống, sợ quấy rầy Hoắc Dung Trần đang nghỉ ngơi.
"Con không phải lo lắng cho cô ở bên này đâu, mọi thứ vẫn ổn." Cô giáo Hoàng nói, "Con biết tổ chức từ thiện CA chứ? Họ đã tìm đến cô và nói rằng sẽ ủng hộ cho cô 50 vạn đấy."
Ninh Vũ nghĩ tới bản hợp đồng mà cậu đã ký. Năm năm, mỗi năm là 50 vạn. Ninh Vũ nhếch khóe miệng, “Thật tốt.”
“Cô không làm phiền con nghỉ ngơi nữa.” Cô Hoàng nói: “Cố gắng học tập cho tốt, khóa học ở thành phố B khác với chúng ta, còn phải cố gắng mới có thể theo kịp với tiến độ ở đó được."
"Con biết rồi."
Điện thoại cúp máy. Cuộc gọi kéo dài năm mươi chín giây và chỉ tính phí một phút. Ninh Vũ thở dài trong lòng một hơi, đem điện thoại nhét vào túi, xe đã đi qua đoạn đường tấp nập nhất, ngoài cửa sổ chỉ còn lại những ngọn đèn đường ảm đạm. Con đường phía trước rất mù mịt, và cậu không biết rốt cuộc tương lai cậu sẽ thế nào.
Sau hai giờ lái xe cũng đã lên núi và đến trước một ngôi chùa lớn, vô cùng tráng lệ.
Xe dừng lại, sương mù bên ngoài càng nặng hạt. Ninh Vũ vừa định mở cửa, Hoắc Dung Trần đột nhiên nói: "Ngồi xuống đi."
Ninh Vũ vội vàng rút tay lại, cho rằng bọn họ còn chưa đến nơi, cậu lẳng lặng nhìn về phía Hoắc Dung Trần.
“Đưa mũ và khăn cho tôi.”
Vẻ mặt Ninh Vũ mờ mịt, tài xế ngồi ở ghế trước đưa đến một chiếc túi đựng mũ và khăn cho Ninh Vũ, Ninh Vũ nhận lấy rồi đưa cho Hoắc Dung Trần. Hoắc Dung Trần nhướng đôi mắt hờ hững, nói: "Em không biết đội sao?"
"A?"
"Đội mũ lên cho tôi." Hoắc Dung Trần kiên nhẫn nói: "Làm được chứ?"
Ai mà chẳng biết đội mũ? Ninh Vũ quay người sang, hơi cúi người quàng khăn cho Hoắc Dung Trần. Vừa đội mũ lên, cậu đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, khoảng cách giữa hai người quá gần và Ninh Vũ có thể ngửi thấy mùi thuốc trộn lẫn với mùi hương gỗ trên người Hoắc Dung Trần. Nước da của Hoắc Dung Trần rất trắng, sống mũi cao thẳng, từ khoảng cách gần như vậy cậu còn có thể nhìn thấy hàng lông mi dày và đen nhánh.
Ninh Vũ nín thở, nhanh chóng chỉnh lại khăn quàng cổ và mũ của Hoắc Dung Trần, kéo mũ xuống đến mang tai. Ngón tay út của Ninh Vũ không hề báo trước chạm vào vành tai Hoắc Dung Trần, da thịt mềm mại lạnh lẽo. Yết hầu Ninh Vũ khẽ lên xuống, cậu khom người đứng dậy bỗng va đầu vào nóc xe.
Cậu ôm lấy đầu, càu nhàu ngồi xuống nói: “Anh còn muốn tôi làm gì nữa không?"
Hoắc Dung Trần giơ những ngón tay mảnh khảnh lên cài cúc áo khoác của mình, từng chiếc cúc một, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Ninh Vũ cho đến khi cúc áo được cài hết. Tài xế xuống xe mở cửa, Hoắc Dung Trần xoay người bước xuống xe với đôi chân thon dài.
Cơn gió lạnh ập tới, Ninh Vũ vội vàng kéo áo khoác và mũ lên che mặt. Ninh Vũ bước xuống xe, đút hai tay vào túi áo khoác lông vũ, lại thu mình lại thành một con ngỗng lớn.
Cậu nghe thấy tiếng tụng kinh vang vọng , mùi nến và hương giấy xộc vào mũi. Ninh Vũ dụi mũi hắt xì một cái, sau đó ngẩng đầu nhìn lêи đỉиɦ núi. Những ngọn nến được thắp sáng trong đêm, và có những bức tranh sơn tường màu sắc rực rỡ.
Ninh Vũ không tin cũng không sợ, cậu đối với những thứ này không có cảm xúc gì đặc biệt, không sợ hãi cũng không sùng bái. Sau khi đi được hai mươi phút, mọi người bỗng dừng lại.
"Ninh Vũ."
Ninh Vũ ngẩng đầu lên, thấy những người khác đều đã tránh sang một bên, chỉ có Hoắc Dung Trần đứng ở bậc thang cao phía trước. Giọng nói của Hoắc Dung Trần từ phía trước truyền đến, âm u trầm mặc: “Lại đây.”
Ninh Vũ không biết nên làm gì, cậu nhìn quanh một lượt rồi bước nhanh về phía trước. Sau đó Hoắc Dung Trần nắm lấy tay cậu, tay Hoắc Dung Trần rất lạnh, lạnh đến thấu xương.
Ninh Vũ rùng mình một cái, vừa định rút tay lại thì bị Hoắc Dung Trần nhéo một cái. Người bệnh này vậy mà khá khỏe, Ninh Vũ bị véo cảm thấy có chút đau. Hoắc Dung Trần nói: “Đừng nhúc nhích.” Ninh Vũ ngẩng đầu nhìn Hoắc Dung Trần, Hoắc Dung Trần sải rộng hai chân bước lên bậc thang, vẫn nắm tay Ninh Vũ.
Ninh Vũ không nhúc nhích, Hoắc Dung Trần đi được một bước, xoay người lại nhíu mày, "Đi thôi."
Không phải vừa mới bảo người ta đứng yên hay sao? Bây giờ lại đi?
Thím Trương nhắc nhở Ninh Vũ, "Mau giúp thiếu gia đi lên cầu thang đi."
Ninh Vũ bước đến trước mặt Hoắc Dung Trần, nắm cánh tay Hoắc Dung Trần, không thèm để ý đến nhiệt độ trên tay anh.
Đôi lông mày đang nhíu chặt của Hoắc Dung Trần không hề buông lỏng, ánh mắt lạnh lùng quét qua người thím Trương rồi quay đầu đi về phía trước. Toàn bộ quãng đường không có ai nói chuyện, Ninh Vũ thân thể cường tráng, đi lại dễ dàng, nếu như để cho cauy một mình đi đoạn đường này, chỉ cần năm phút là có thể đi xong. Hoắc Dung Trần đi phía sau cậu, anh chậm đến mức Ninh Vũ phải mất nửa giờ đi cùng anh mới lên đến nơi.
Ninh Vũ nhìn thấy Cao Lâm, nhà sư giả này, Ninh Vũ biết ông ta. Lần đầu tiên Ninh Vũ nhìn thấy hắn là nửa năm trước, nhà sư giả nói rằng cậu sẽ sống khổ cực, trừ phi gặp được quý nhân. Ninh Vũ sở dĩ gọi hắn là nhà sư giả, là bởi vì Ninh Vũ đã từng nhìn thấy hắn ăn thịt.
Ninh Ngọc nhíu mày, nói: "Là ông?"
Họ đang làm cái quái gì vậy?
Hoắc Dung Trần đưa cho Ninh Vũ một ít hương, "Mau lại đây."
Hoắc Dung Trần là dùng tiền thật mua lại cậu, Ninh Vũ cũng không muốn biết cái gì mới tốt. Cậu cầm lấy ba nén hương, đi theo sau Hoắc Dung Trần và cúi đầu tượng trưng về các hướng.
Hoắc Dung Trần cầm hương trong tay cắm vào lư hương.
“Mời đi lối này.” Cao Lâm mặc áo nhà tu, nhưng ông ta giống như một con chó dẫn đường vậy.
Đi đến ngọn đồi phía sau. Hoắc Dung Trần đi được hai bước liền ho khan, cái tên ốm yếu này. Ninh Vũ đi trước một vòng cản gió, giúp đỡ Hoắc Dung Trần đi tiếp bỏ xa đám người phía sau. Hoắc Dung Trần đúng thật là có vấn đề, người nhà Hoắc gia muốn anh leo lên tận đây là cố ý lấy mạng của anh mà.
Đi vào sân sau, Cao Lâm nói: "Đến mười hai giờ tôi sẽ gọi cho cậu."
Hoắc Dung Trần gật đầu.
“Vậy tôi không quấy rầy hai người nữa.” Cao Lâm xoay người rời đi.
Hoắc Dung Trần đi vào nhà, Ninh Vũ nhìn xung quanh, Hoắc gia không đi theo, chỉ có cậu cùng Hoắc Dung Trần ở đây. Ninh Vũ lại cảm thấy không thoải mái, đỡ Hoắc Dung Trần ngồi xuống, cậu nói: “Anh cần gì không?”
Trong phòng có hệ thống sưởi, Ninh Vũ cởi bỏ mũ trùm đầu và kéo khoá áo khoác xuống.
Hoắc Dung Trần ngồi xuống bên giường cởϊ áσ khoác, "Rót cho tôi một cốc nước."
Ninh Vũ rót một cốc nước nóng đặt ở đầu giường, ngó nhìn xung quanh, phòng này chỉ có một cái giường, cậu nói "Bây giờ tôi xuống núi nhé."
"Đêm nay em đi cùng tôi. Bây giờ thì ngủ đi." Hoắc Dung Trần uống một ngụm nước, cố nén ho khan.
Ninh Vũ: "..."
Hoắc Dung Trần nhướng mi, "Em ngủ ở đây, cùng tôi."
Đầu Ninh Vũ ong ong, sớm như vậy sao? Anh ta còn đang bị bệnh đó. Có thể xảy ra chuyện gì giữa hai người đàn ông chứ?
Hoắc Dung Trần lại ho khan một tiếng, Ninh Vũ xoa xoa cái mũi, không thèm nhìn Hoắc Dung Trần đã chạy ra ngoài, vội vàng nói: "Tôi vào toilet chút." Ninh Vũ đứng ở hành lang, gió lạnh thổi một hồi, cậu bình tĩnh lại, động phòng cũng là chuyện đương nhiên mà, dù gì cậu cũng đã bán mình cho Hoắc Dung Trần. Giấy trắng mực đen rõ ràng như vậy,Ninh Vũ cậu cũng không thể giở trò.
Ninh Vũ vừa cắn răng trở về phòng, Hoắc Dung Trần hình như đã ngủ. Chiếc chăn chỉ che đến thắt lưng của Hoắc Dung Trần, anh cởϊ áσ khoác ngoài, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, khuy áo không cài, để lộ xương cổ tay mềm mại.
Ninh Vũ cởϊ áσ khoác ngoài, vào phòng tắm rửa mặt đánh răng. Khi cậu đi ra ngoài, Hoắc Dung Trần tựa hồ đã ngủ đã ngủ say, hàng mi dày và mảnh che khuất đôi mắt anh như một cái bóng. Ninh Vũ rót một cốc nước uống, dựa vào ghế mở điện thoại lên. Cao Lâm nói mười hai giờ sẽ gọi điện thoại cho bọn họ, hiện tại đã chín giờ, Ninh Vũ nghĩ không cần thiết phải đi ngủ.
Trong phòng chỉ có một cái chăn, Hoắc Dung Trần đã dùng rồi.
Tín hiệu trên núi rất yếu, Ninh Vũ muốn xem tin tức, nhưng điện thoại luôn hiển thị đang tải, tải lên mười phút cũng không có mở ra một bức ảnh nào.
“Em không ngủ sao?”
Trong căn phòng yên tĩnh đột nhiên vang lên một giọng nói, Ninh Vũ sửng sốt, ngẩng đầu bắt gặp đôi mắt đen láy của Hoắc Dung Trần , Ninh Vũ nắm chặt điện thoại nói mình chưa buồn ngủ, khẽ mở miệng ngáp một cái.
Đều là đàn ông, ai sợ ai chứ? Ninh Vũ khẽ lẩm nhẩm ba lần. Cậu đứng dậy, cất điện thoại vào túi, Hoắc Dung Trần nằm lui sang bên cạnh nhường chỗ cho cậu, "Lên đi."
Ninh Vũ nhìn người trên giường, suy nghĩ vài giây, cắn chặt răng, nhấc chân lên giường và nằm xuống. Chỗ cậu nằm đã được Hoắc Dung Trần sưởi ấm, trong không khí có mùi thơm nhàn nhạt, chính là mùi cơ thể của Hoắc Dung Trần. Cậu cố chịu đựng hai lỗ tai đang nóng bỏng và kéo chăn lên. Cậu muốn kéo thêm một chút nữa, nhưng khi chân cậu chạm vào bắp chân của Hoắc Dung Trần, Ninh Vũ sững người.