Hoắc Dung Trần không đeo khẩu trang, dưới sống mũi cao lộ ra đôi môi mỏng, lạnh lùng thanh tú. Ninh Vũ ấn mạnh vào cửa kính, Hoắc Dung Trần không phải sắp chết sao? Sao anh ta vẫn có thể đi lại chứ? Anh ta trông khá cao, 1m85 phải không?
Sau khi Ninh Vũ dán đến cửa sổ cuối cùng, Hoắc Dung Trần đi vào, cùng với bác sĩ, y tá và bố mẹ Hoắc, bố của Hoắc Dung Trần tên là Hoắc Phi, Hoắc Dung Trần giống như là bản sao của bố mình vậy. Theo như trên Baidu, mẹ của Hoắc Dung Trần từng là minh tinh, sau khi đóng phim được hai năm, bà đã kết hôn cùng với Hoắc Phi.
Thím Trương tiến lên đón, nhiệt tình nói: “Thiếu gia về rồi.”
Hoắc Dung Trần liếc nhìn Ninh Vũ một cái, đi về phía sô pha. Chúng tinh phủng nguyệt, nhiều sao nâng trăng(*), và Hoắc Dung Trần chính là mặt trăng đó. Ninh Vũ đem miếng dán còn sót lại đặt xuống, thím Trương liền mắng cậu: “Mang cái thang để ra sau đi.” Ninh Vũ vác thang rời đi, Hoắc Dung Trần ngồi ở trên sô pha, Thím Trương vội vàng bưng trà tới, "Trà có lạnh lắm không?"
(*) Chúng tinh phủng nguyệt, nhiều sao nâng trăng: được mọi người vây quanh
Hoắc Dung Trần vẫy tay ý bảo rời đi, Hoắc Phi cùng Lưu Âm ngồi đối diện nhau, phân phó cho bác sĩ kiểm tra Hoắc Dung Trần, nói: "Cẩn thận, đừng để Dung Trần mệt quá." Hoắc Dung Trần mặt không chút cảm xúc hơi ngẩng lên.
Từ từ dùng tay cởi cúc áo khoác, bác sĩ đứng ở trước mặt hắn, Hoắc Dung Trần cởi cúc áo sơ mi bên trong rồi ngẩng đầu nhìn. Bác sĩ đo huyết áp và nhịp tim của Hoắc Dung Trần, toàn bộ trọng lượng cơ thể của Hoắc Dung Trần đều đổ xuống ghế sô pha, anh khẽ nhắm mắt lại dưỡng thần.
Ninh Vũ cất thang đi, thím Trương sai cậu đi vào bếp phụ giúp. Ninh Vũ vùi đầu vào công việc, thím Trương đưa cậu một đĩa bánh đậu xanh, “Mang ra phòng khách đi.”
Ninh Vũ cầm đĩa trên tay, bước nhanh ra phòng khách, cúi người đặt đĩa xuống rồi quay người định rời đi. Cậu vừa nhấc chân, Hoắc Dung Trần thấp giọng nói: “Em tên gì?”
“Ninh Vũ.” Ninh Vũ dừng bước, cho rằng người này trí nhớ không tốt thì phải.
“Ở đây thế nào?” Hoắc Dung Trần rũ mắt xuống, cụp đôi mi vừa dày vừa mảnh, nhẹ giọng hỏi.
“Rất tốt.”
Cổ áo của Hoắc Dung Trần nửa mở, lộ ra một mảng lớn da thịt, trắng nõn đến kinh người. Ninh Vũ sững sờ nhìn bác sĩ đặt dụng cụ lên ngực Hoắc Dung Trần, nơi đó hình như có một vết sẹo, anh ta bị sao vậy?
Vì Hoắc Dung Trần đột nhiên hỏi, Ninh Vũ tạm thời vẫn đứng ở trong phòng khách. Sau khi bác sĩ kiểm tra và cất dụng cụ đi, Hoắc Dung Trần thu mặc lại áo của mình, chậm rãi cài khuy.
"Dung Trần, con có muốn trở về phòng nghỉ ngơi không?" Lưu Âm đứng dậy, đỡ Hoắc Dung Trần.
Hoắc Dung Trần giơ ngón tay gõ nhẹ một cái, bình tĩnh nói: “Không cần.” Hắn quay đầu nhìn Ninh Vũ, “Hai chữ nào?”
“Ninh Vũ, trời mưa.” Ninh Vũ đứng thẳng người nói, sau gáy của cậu bỗng nhiên ớn lạnh, cậu cảm thấy dáng vẻ chất vấn của Hoắc Dung Trần có chút đáng sợ nhưng cậu không thể nói chính xác nỗi sợ đó đến từ đâu.
Ninh Vũ vẫn đang đứng, còn Hoắc Dung Trần vẫn ngồi đó, anh mặc xong quần áo, vươn tay ra hiệu y tá đỡ mình, y tá đưa tay ra đỡ, Hoắc Dung Trần xoay người đi lên lầu.
"Còn đứng đó làm cái gì? Mau vào bếp giúp đi." Thím Trương đi tới đưa đồ ăn cho Hoắc Phi và Lưu Âm,mắng Ninh Vũ một cái, xoay người rời đi. Lưu Âm nhìn theo bóng lưng Ninh Vũ, hỏi thím Trương .
"Cậu ta thế nào?"
"Chỉ là một đứa trẻ mới lớn, cái gì cũng không biết làm" thím Trương nói.
Ngón tay bóc từng quả vải thiều bỏ vào miệng, đôi môi đỏ mọng nhếch lên, "Không biết Cao lão sư nói có đúng không?
"Nghĩ lại thì hai ngày nay tinh thần của Dung Trần tiến bộ không ít." Hoắc Phi nói: "Có lẽ là bởi vì đứa nhỏ kia..."
Hoắc Phi còn chưa nói xong đã bị Lưu Âm đánh cho một cái, "Tuyệt đối không phải vì cậu ta." Hoắc Phi tính tình nhút nhát, bị ăn đánh liền câm miệng.
Lúc đầu, lão gia Hoắc không thích tính cách của ông ta, vì vậy trước khi Hoắc Dung Trần ần được sinh ra, ông ta coi như sẽ là người nắm giữ Hoắc thị. Có được Hoắc Dung Trần, lão già Hoắc liền trực tiếp đá bay Hoắc Phi, đem Hoắc Dung Trần đi đào tạo để anh làm người kế vị. Nghĩ đến đây, Lưu Âm liền nổi giận, giờ Hoắc Dung Trần đã là người đứng đầu nhà họ Hoắc, anh không còn liên quan gì đến bọn họ. Tính cách anh lãnh đạm nên không hề thân thiết với bọn họ.
“Kết hôn một tháng mà không khá lên được thì đổi người đi.” Lưu Âm ăn vải thiều xong, lấy giấy lau tay, nói: “Bữa trưa chuẩn bị xong chưa?” thím Trương nói: “Gần xong rồi, Tôi sẽ dọn bàn ngay."
Buổi trưa Hoắc Dung Trần không có xuống ăn cơm, Ninh Vũ ăn cùng bố mẹ Hoắc. Ninh Vũ vừa ngồi vào bàn ăn, Lưu Âm liền nhíu mày, ngữ khí không vui nói: "Lát nữa rồi hãy ăn.” Hai tai Ninh Vũ nóng lên, xấu hổ đứng lên gật đầu, sau đó xoay người đi về phía nhà bếp một cách nhanh chóng.
Phía sau truyền đến tiếng Lưu Âm oán trách Hoắc Phi nói: "Không có phép tắc gì cả."
Ninh Vũ không biết cậu không có phép tắc ở chỗ nào, bọn họ không muốn cậu ăn cùng, bọn họ có thể nói trước, làm sao cậu có thể biết nếu như họ không nói trước? Ninh Vũ đi vào phòng bếp, bắt gặp ánh mắt của đầu bếp.
Dì đầu bếp khoảng bốn mươi tuổi, tính tình khá tốt, không nói nhiều, đưa cho Ninh Vũ một bát cơm.
“Cảm ơn.”
Ninh Vũ ăn xong một bát cơm, Hoắc Phi cùng Lưu Âm cũng đã đứng dậy rời đi, cậu mới thở phào nhẹ nhõm. Thím Trương bưng thức ăn thừa tới, đặt trước mặt Ninh Vũ, nói: “Mau ăn đi.”
Ninh Vũ ăn hết cơm trong bát cũng không động vào thức ăn thừa, cũng không lên tiếng. Sau bữa trưa, đầu bếp đưa cho Ninh Vũ một phần canh, "Mang bát canh này lên cho thiếu gia"
Cô cũng thương cảm cho Ninh Vũ, cậu chỉ là vật xung hỉ cho Hoắc Dung Trần, đợi đến khi Hoắc Dung Trần khỏi bệnh cậu lập tức sẽ bị đuổi ra ngoài. Một đứa trẻ còn nhỏ, cũng chỉ trạc tuổi con gái cô.
Ninh Vũ rửa tay sạch sẽ, bưng khay đi nhanh lên tầng. Đứng ở trước cửa, cậu thẳng lưng gõ cửa, bên trong vang lên một giọng nam trầm: “Vào đi.”
Ninh Vũ đẩy cửa ra, trong phòng rất tối, cậu hơi nhíu mày. Nhìn thấy người đàn ông ngồi trên sô pha đã thay một bộ quần áo khác, cổ áo sơ mi màu xám nhạt để hở, đường xương quai xanh mảnh khảnh kéo dài vào trong áo. Rõ ràng nhiệt độ trong phòng không thấp, nhưng Ninh Vũ lại cảm thấy lạnh, rất lạnh.
"Anh có muốn uống một ít canh không?"
Hoắc Dung Trần nghe thấy giọng nói liền nhướng mắt, nhìn chằm chằm Ninh Vũ.
Ninh Ngọc không biết ý của anh, đứng một lúc rồi đi tới đặt canh lên bàn trà. Trong phòng quá tối, cậu thấy hơi khó chịu, "Hoắc tiên sinh, anh có muốn mở rèm ra không?"
Hoắc Dung Trần vẫn giữ nguyên tư thế ngồi, giơ ngón tay chỉ về phía trước, trầm giọng nói: “Ừm.”
Ninh Vũ bước nhanh đi tới, kéo rèm thật lâu mà vẫn không mở ra được, chỉ cảm thấy ánh mắt sau lưng luôn hướng về mình, Ninh Vũ quay đầu lại, không biết phải làm gì.
Hoắc Dung Trần đứng dậy đi tới, cầm điều khiển từ xa mở rèm cửa, ánh sáng lập tức ùa vào trong phòng, vô cùng chói mắt. Hoắc Dung Trần che môi ho khan một tiếng, hờ hững nhìn Ninh Vũ. “Điều khiển từ xa.”
Cho nên, vừa rồi Hoắc Dung Trần là có ý để hắn dùng điều khiển từ xa mở rèm cửa.
Ninh Vũ :"..."
Buổi chiều thời tiết lại âm u, không có ánh mặt trời nên trời đất mang vẻ âm trầm nặng nề. Có vẻ như tuyết đang rơi, và nó cứ âm ỉ đến mức khiến người ta cảm thấy ngột ngạt. Từ những ô cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy một hồ nước trong vắt, với một vài chiếc lá vàng trôi nổi trên mặt nước. Ninh Vũ đứng ở bên cửa sổ, nghĩ lý do phù hợp để đi ra khỏi đây, trong lòng cảm thấy phiền muộn.
Hoắc Dung Trần ngồi trở lại đặt tài liệu lên bàn, cầm chén canh lên, "Em còn đang đi học?"
Ninh Vũ gật đầu, "Năm ba trung học."
Hoắc Dung Trần uống một ngụm canh, "Em học có tốt không? Điểm số thế nào?"
"Ở trường cũ điểm số cũng tạm được."
"Cũng tạm được?"
"Trong top 10 trong lớp." Điểm số của Ninh Vũ rất tốt, luôn ở trong top 3. Nhưng chuyện này cậu cảm thấy không cần thiết phải nói với người lạ, cậu vắt óc suy nghĩ lý do để có thể rời đi, cậu và Hoắc Dung Trần cũng không có gì để nói.
Hoắc Dung Trần hơi hơi nghiêng người, lấy ra một văn kiện, "Đọc thử văn kiện này một lần đi."
Hoắc Dung Trần trên mặt không có cảm xúc, toàn thân toát ra vẻ lạnh lùng. Ninh Vũ không biết anh muốn làm gì, do dự một chút, khom người cầm văn kiện lên, nhìn thấy toàn là tiếng Anh.
Ninh Vũ: "..."
Hoắc Dung Trần ánh mắt sáng ngời nhìn Ninh Vũ đang hất cằm, không phải chỉ là tiếng Anh sao? Cùng lắm thì sai thôi, Hoắc Dung Trần anh không nhất định phải bắt bẻ cậu cái ngôn ngữ như tổ tiên thứ hai này.
Ninh Vũ nói lắp bắp dùng giọng Anh - Trung để đọc, trước đây cậu chưa từng học qua nhiều từ đơn như thế này, vậy nên cậu cứ đọc theo cách mà mình cho là đúng. Hoắc Dung Trần cũng không sửa lỗi cho cậu, sau khi uống xong bát canh, Ninh Vũ mới đọc được một nửa văn kiện.
Hoắc Dung Trần đặt bát canh xuống, lại tiếp tục xem tài liệu, sau khi xem xong một bản, liền cầm bút viết chú thích bên dưới.
Anh đọc xong ba bản tài liệu, Ninh Vũ mới chỉ đọc đến trang thứ hai. Hoắc Dung Trần đặt bút lên bàn, bút chạm vào mặt bàn phát ra âm thanh lanh lảnh.
“Chữ viết thế nào?”
“Không đẹp lắm.” Lần này Ninh Vũ không nói gì , không sao, mặc dù nét chữ của cậu được tất cả giáo viên khen ngợi, nhưng cậu không muốn nói cho Hoắc Dung Trần biết. Hoắc Dung Trần cố ý chơi cậu, nhiều từ trong tài liệu này là từ vựng chuyên ngành, không hề liên quan đến tiếng Anh cấp ba. Đây là tài liệu báo cáo về dầu, không chỉ bằng tiếng Anh.
“Môn nào học tốt hơn?”
Ninh Vũ trầm mặc một lát, nắm chặt văn kiện nói: “Trong đây còn có ngôn ngữ khác đúng không?
”Ừm. Giúp tôi lấy thuốc đến đây, ở trên ngăn tủ ngoài cửa.”
Ninh Vũ nhanh chóng đi tới lấy hộp thuốc, đặt lại trước mặt Hoắc Dung Trần, cậu đặt tài liệu trở lại trên bàn, Hoắc Dung Trần chỉ vào ghế đối diện, và nói, "Ngồi đi."
Hoắc Dung Trần uống rất nhiều thuốc, mỗi lần là cả một nắm lớn. Ninh Vũ khẽ nhíu mày, sau đó lại buông ra, nhìn Hoắc Dung Trần uống thuốc, mạch máu trên mu bàn tay anh rất rõ rành, rất nhiều vết kim châm.
“Buổi tối em cùng tôi đi lên núi.” Hoắc Dung Trần chậm rãi nói, nhưng thanh âm kia lại khiến cho người ta cảm thấy rất áp lực. “Mang theo tài liệu này đọc đi.”
“Có rất nhiều từ trong đó tôi chưa từng học.” Ninh Vũ thẳng thắn nói, cậu không hiểu tại sao Hoắc Dung Trần lại bảo cậu đọc tài liệu này , chuyện này thì có ích lợi gì chứ.
"Lên núi?"
“Lên núi bái thần hành lễ vợ chồng.” Hoắc Dung Trần đứng dậy đi tới giá sách, lấy ra một văn bản dịch thuật ném tới trước mặt Ninh Vũ , nói: “Em mang theo bản dịch này đi, còn có thể đọc tiếng Anh, có cả bản dịch bằng tiếng Trung nữa." Ý tứ rất rõ ràng, miễn là cậu có khả năng dịch thuật, cậu có thể đọc nó bằng tiếng Trung.
Ninh Vũ mang cho Hoắc Dung Trần một bát canh, sau đó nhận được một văn bản dài sáu trang bằng tiếng Anh, một phần ba số từ mà Ninh Ngọc không biết.
Ninh Vũ: "...."
Đến bữa tối, Hoắc Phi và Lưu Âm lại đến, nhưng Hoắc Dung Trần vẫn không xuống lầu. Ninh Vũ ăn ở trong bếp nên không ra ngoài bàn ăn, sau khi ăn xong, Lưu Âm bảo Ninh Vũ đi thu dọn đồ. Tối nay bọn họ sẽ lên núi, Ninh Vũ không hiểu lời nói của Hoắc Dung Trần. Lễ thành hôn là sao? Tại sao phải lên núi?
Ninh Vũ cũng không có gì cần thu dọn, thay một chiếc áo khoác lông vũ dài màu đen, đang định ra ngoài thì nhìn thấy văn kiện còn đang dịch dở trên bàn, liền cuộn lại thành ống nhét vào túi áo khoác ngoài. Lúc ra ngoài cậu đυ.ng phải Hoắc Dung Trần, Hoắc Dung Trần mặc chiếc áo khoác màu đen, nhìn thấy Ninh Vũ, Hoắc Dung Trần liền giơ tay về phía hắn.
Ninh Vũ nhìn bàn tay trắng nõn mảnh khảnh, khớp xương rõ ràng.
Ý gì vậy? Anh ta là muốn làm gì?
Ninh Ngọc nhìn lại người của mình, nhưng không có gì cả. Trong túi cậu có một nắm kẹo hồi chiều đầu bếp cho cậu, Ninh Vũ bước tới bắt gặp ánh mắt của Hoắc Dung Trần. Hoắc Dung Trần chủ động yêu cầu, như vậy sẽ không gϊếŧ cậu, đúng không?
Cậu liền đặt hai viên kẹo vào lòng bàn tay của Hoắc Dung Trần.