“Tớ không làm công việc nào liên quan đến đàn violin cả. Hiện tại tớ đang làm thư ký cho sếp trong một công ty.”
Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng, không có một chút giả dối, giọng điệu thật lộ ra một chút ôn nhu sẵn có.
Cố Cảnh Sâm vừa nghe cô nói như vậy, biểu cảm trên khuôn mặt trong nháy mắt trở nên sửng sốt, tay đang cầm bật lửa cũng vô thức dừng lại.
Sau đó anh nhẹ nhàng cong môi lên.
Trong căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi, Trong chốc lát chỉ còn lại tiếng bật lửa của Cố Cảnh Sâm.
Câu trả lời của Lật Chi nằm ngoài dự đoán của mọi người, bao gồm cả Cố Cảnh Sâm.
Điều này cũng khiến những người khác ngoại trừ Cố Cảnh Sâm không thể tiêu hóa được những gì Lật Chi nói ngay lập tức.
Lật Chi, cô gái này! Sinh ra đã có tài năng về đàn violin! Tại sao lại dễ dàng vứt bỏ đàn violin để làm một công việc khác? Hơn nữa cô còn làm thư ký, công việc không liên quan một chút đến bất kỳ kỹ năng chuyên nghiệp nào!
Vì vậy nên mọi người trong căn phòng cảm thấy rất tò mò về lý do tại sao Lật Chi lại chọn công việc này.
Hạ Giang là người thấy ngạc nhiên đầu tiên, lên tiếng hỏi: “Tại sao vậy, Lật Chi? Cậu đã học violin nhiều năm như vậy, tại sao cuối cùng cậu lại từ bỏ violin và chọn trở thành thư ký?”
Lật Chi biết chắc chắn sẽ có người hỏi cô về vấn đề này.
Cho dù Hạ Giang không hỏi, cũng sẽ có người khác hỏi.
Vào khoảnh khắc Lật Chi thành thật trả lời về nghề nghiệp hiện tại của mình, cô đã sẵn sàng giải thích lý do tại sao cô không chơi violin mà lại làm một công việc khác.
Cô nhếch khóe miệng lên một chút, để lộ ra một nụ cười, nhẹ nhàng nói: “Không có lý do gì đặc biệt cả. Chỉ là tớ muốn trải nghiệm một nghề nghiệp khác ngoài công việc liên quan đến violin mà thôi.”
Cô Cảnh Sâm bình tĩnh không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào chiếc bật lửa đang lập lòe trong tay mình.
Cái này rất giống với lý do được đưa ra trong cuộc phỏng vấn.
Một câu trả lời chính thức và rất hợp lý.
Sau đó những gì cô nói với cô giáo Chung là cô chưa sẵn sàng, đây cũng là lý do thật nhất.
Mặc dù một số bạn học vẫn không thể hiểu tại sao Lật Chi lại từ bỏ những thứ cô giỏi và lao vào những lĩnh vực xa lạ. Cuối cùng cô đã không đạt được gì nhờ sự chăm chỉ, nhưng vì phép lịch sự nên mọi người không ai hỏi tiếp nữa.
Bầu không khí trong căn phòng có chút trầm xuống một lúc, Thịnh Uyển Uyển kịp thời giải quyết ổn thỏa mọi chuyện và nói: “Tớ nghĩ cậu còn trẻ nên cố gắng nhiều hơn như thế cũng tốt. Cậu thật sự có thể đạt được nhiều sự hiểu biết khác nhau trong các lĩnh vực khác nhau.”
Lật Chi nở một nụ cười với Thịnh Uyển Uyển, nhẹ nhàng cảm ơn cô ấy vì đã nói như vậy.
Vốn dĩ Lật Chi cảm thấy bản thân đã trả lời xong câu hỏi là đã được giải thoát rồi.
Tô Đường ngồi ở bên cạnh cô, từ khi cô nói mình đang làm thư ký, cô ấy vẫn thường xuyên nhìn cô. Lật Chi đang định giải thích với Tô Đường một lần nữa thì đột nhiên bị một giọng nói khác cắt ngang.
Hạ Giang cười rồi nói: “Lật Chi, làm thư ký có phải mệt lắm không? Mỗi ngày đều phải xử lý đủ những loại chuyện vụn vặt.”
Lật Chi không hiểu lời nói này của anh ta là có ý gì, ngẩn người ra một chút: “Hả?”
Hạ Giang lại tiếp tục cười: “Cậu có muốn cân nhắc một chút, chuyển đến công ty khác làm thư ký cho tớ không?”
Trước khi Lật Chi kịp phản ứng lại, Cố Cảnh Sâm đã ngước mắt lên, liếc một ánh nhìn sắc lạnh về phía Hạ Giang.
Hạ Giang chỉ đột nhiên cảm thấy hơi ớn lạnh một chút, nhưng anh ta không quan tâm đến việc tại sao lại có loại cảm giác này. Anh ta đang muốn câu trộm người.
Cố Cảnh Sâm khẽ khịt mũi một tiếng, đậy nắp bật lửa lại, khoanh hai tay trước ngực rồi dựa lưng vào ghế, cười nửa miệng nhìn màn kịch hay này.
Lật Chi chỉ ngồi cách anh hai người, nên có thể nghe rõ âm thanh trầm thấp phát ra từ l*иg ngực của anh, da đầu cô căng ra.
Cô vừa định lên tiếng từ chối Hạ Giang một cách khéo léo, không ngờ Hạ Giang chẳng những không phát hiện ra điều gì kỳ lạ, còn mở miệng dụ dỗ Lật Chi: “Cậu đến công ty của tớ làm đi. Tớ tuyệt đối sẽ không để cậu phải bưng trà rót nước, cứ thoải mái ngồi ở văn phòng thôi. Cậu không những có thể chơi trước các trò chơi còn chưa được bán ra ngoài thị trường, còn có thể xem những chàng trai trẻ đẹp mỗi ngày. Tiền lương của cậu cũng dựa vào mối quan hệ bạn học cũ, chắc chắn sẽ cao hơn mức lương tiêu chuẩn của một thư ký. Thế nào? Cậu có muốn cân nhắc một chút không?”
Da đầu của Lật Chi càng lúc càng căng hơn.
Hạ Giang thật sự đang dụ dỗ cô ngay trước mặt sếp hiện tại của cô!
Cố Cảnh Sâm im lặng không nói gì cả, chỉ có một đám người có hứng thú mà chú ý xem.
Nhưng cho dù anh không nói cũng không làm gì, Lật Chi cũng đã có sẵn nỗi sợ bị “trừ tiền lương” chi phối bản thân.
Lật Chi khẽ hắng giọng một cái, trong vô thức cô ngồi thẳng lên, sống lưng thẳng tắp. Cô bắt đầu dùng những lời lẽ chính trực để bày tỏ lòng trung thành của mình: “Thật ra tớ thích bưng trà rót nước cho sếp hiện tại của mình hơn. Hơn nữa, tớ đang là thư ký trợ lý ngồi trong văn phòng.”
“Tớ không có hứng thú với trò chơi, lâu ngày không chơi cũng không sao cả. Còn về phần sếp của tớ…”
Lật Chi nhìn thẳng vào Hạ Giang, sau đó nghiêm túc khen ngợi Cố Cảnh Sâm: “...Cá nhân tớ nghĩ anh ấy đẹp trai hơn cậu rất nhiều!”
Khóe miệng của Cố Cảnh Sâm không tự chủ được mà khẽ nhếch lên.
“Tớ cũng rất hài lòng với mức lương hiện tại của mình!” Chỉ cần không bị trừ lương cô đã rất hài lòng rồi!
Sau khi Lật Chi nói xong, cô chớp chớp mắt và quay lại chủ đề chính, trả lời Hạ Giang: “Tớ không muốn suy nghĩ về điều đó và tớ cũng không có kế hoạch thay đổi công việc trong thời gian này.”
Hạ Giang có chút tiếc nuối, thở dài một hơi, nửa đùa nửa thật nói: “Tớ còn tưởng rằng có thể trộm được bạn học cũ đem đến công ty chứ!”
Cố Cảnh Sâm khẽ nhướng mày, lên tiếng một cách không rõ ràng: “Vậy thì còn phải xem cậu đang trộm người của ai!”
Trái tim của Lật Chi đột nhiên đập thình thịch, hơi thở của cô ngừng lại trong giây lát.
Anh vừa nói xong lời này, tất cả mọi người có mặt đều sửng sốt. Người phản ứng nhanh nhất gần một giây sau đã đoán ra, người phản ứng chậm nửa nhịp vẫn còn ngơ ngác.
Cố Cảnh Sâm đứng dậy nhẹ giọng nói: “Mau đi thôi, còn có việc khác nữa.”
Khi quay người bước ra ngoài, anh vỗ nhẹ vào vai của Hà Chi Ngôn một cái.
Khi Cố Cảnh Sâm bước ra đến cửa, người đàn ông này đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía Lật Chi vẫn đang ngồi ở vị trí ban đầu.
Anh phát ra âm thanh “chậc” một tiếng, giống như anh đang cảm thấy không hài lòng, tại sao cô vẫn “còn ngồi” ở đó?
Lúc này Lật Chi mới hoàn hồn trở lại, quay đầu nhìn thấy anh đang nhìn chằm chằm vào mình, cô mới nhận ra anh đang nói với cô, ngay lập tức vội vàng đứng dậy ngoan ngoãn đi về phía anh.
Tất cả bạn học trong căn phòng đó đồng loạt hướng ánh mắt về hai người bọn họ, đồng tử của ai cũng căng lên.
Đến khi Lật Chi bước đến gần Cố Cảnh Sâm và hai người chuẩn bị rời khỏi phòng, đôi mắt của Cố Cảnh Sâm lướt qua rồi nhìn chằm chằm vào Hạ Giang.
Trong đôi mắt trầm tĩnh của người đàn ông hiện lên một tia kɧıêυ ҡɧí©ɧ, giọng điệu lười biếng lại có chút mỉa mai, cười rồi nói: “Hạ Giang, cô ấy là thư ký của tôi.”
Hạ Giang không thể nào tưởng tượng được Lật Chi lại chính là thư ký của Cố Cảnh Sâm!
Nếu anh ta biết Lật Chi là thư ký của Cố Cảnh Sâm, anh ta tuyệt đối sẽ không bao giờ nói những lời như vậy!
Bây giờ anh ta hối hận rồi! Thật sự rất hối hận! Anh ta ước mình có thể quay ngược thời gian và có cơ hội làm lại từ đầu, anh ta nhất định sẽ cư xử tốt hơn!
Cố Cảnh Sâm dừng lại một chút, nói thêm một câu: “Đây là chuyện riêng tư, tớ sẽ không nhắc gì thêm nữa.”
Lật Chi sững người lại, trong đầu như có pháo hoa nổ tung, tim nhảy dựng lên, suýt chút nữa chặn đường hô hấp của cô.
Cố Cảnh Sâm đang nói cái gì vậy?
Riêng…Riêng tư?
Thư ký riêng tư…sao?
Cô hốt hoảng đi theo Cố Cảnh Sâm rời khỏi phòng, đi một đường thẳng đến thang máy xuống dưới lầu, đến trước cửa khách sạn.
Cuối cùng hai người dừng lại ở chiếc xe anh đang đỗ trong bãi đỗ xe.
Cố Cảnh Sâm sử dụng điều khiển từ xa để mở khóa xe, âm thanh của chiếc xe hơi vang lên hai tiếng, Lật Chi mới giật mình tỉnh lại.
Ở phía sau Cố Cảnh Sâm, cô nhìn thấy chìa khóa xe trong tay anh, vội vàng quay sang nói: “Tôi đã uống rượu rồi!”
Cố Cảnh Sâm dừng lại, quay đầu rồi nhìn chằm chằm vào người phụ nữ vẫn đi theo sau anh từ nãy đến giờ. Đôi mắt của anh nheo lại, dùng giọng điệu trêu chọc nói: “Vậy thì sao? Cô muốn tôi đưa cô đi sao?”
Tâm trạng của Lật Chi có chút lộn xộn.
Cổ chỉ muốn nói vừa nãy cô đã uống rượu nên bây giờ không thể lái xe giúp anh được.
Làm sao anh có thể nghĩ cô muốn anh đưa về được chứ?
“Không phải, tôi không có ý đó…” Lật Chi nhỏ giọng nói.
Khóe miệng Cố Cảnh Sâm lộ ra một nụ cười nhẹ, giống như tâm trạng đang rất tốt, trầm giọng đáp lại cô: “Như vậy là tốt nhất.”
Ngay khi Cố Cảnh Sâm chuẩn bị lên xe và rời đi, Hà Chi Ngôn và Tô Đường ở phía sau đã gọi bọn họ lại.
Tô Đường: “Tiểu Lật Chi!”
Hà Chi Ngôn: “Anh Sâm!”
Bọn họ nhanh chóng bước tới, Hà Ngôn Chi lên tiếng hỏi: “Chúng ta cùng nói chuyện ở một chỗ khác được không?”
Tô Đường lại thẳng thắn nói: “Chúng ta đi tới khách sạn đã đặt trước đi, dù sao cũng là một dãy phòng đủ lớn, lại còn ở gần đây nữa.”
Cố Cảnh Sâm cũng dễ dàng chấp nhận: “Được.”
Cuối cùng, sau khi loanh quanh một lúc, Lật Chi đã bước vào trong xe của Cố Cảnh Sâm với khuôn mặt đỏ bừng.
Cố Cảnh Sâm lái xe đưa bọn họ tới khách sạn, sau khi anh đi đỗ xe xong, bốn người bọn họ đi thang máy đến phòng của Tô Đường và Hà Chi Ngôn.
Vừa bước vào bên trong, Tô Đường đã ngay lập tức kéo Lật Chi vào phòng ngủ. Hà Chi Ngôn nghĩ lát nữa Cố Cảnh Sâm sẽ phải lái xe, nên đã gọi một số đồ uống trái cây thay vì rượu.
Tô Đường không đóng cửa phòng ngủ, Cố Cảnh Sâm ngồi trên ghế sô pha trên phòng khách. Anh nghiêng đầu nhìn vào trong, thấy Lật Chi đang ngồi ở cuối giường, bị Tô Đường ôm vào lòng nói chuyện.
Tô Đường hỏi Lật Chi rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
Tại sao cô lại không chơi violin nữa mà lại đi làm thư ký, hơn nữa sếp còn là Cố Cảnh Sâm.
“Tiểu Lật Chi, sao cậu lại trở thành thư ký của Cố Cảnh Sâm vậy?” Tô Đường vừa tò mò vừa lo lắng hỏi.
Lật Chi chớp mắt và thành thật trả lời: “Tớ cũng rất ngạc nhiên. Lúc phỏng vấn tớ cũng không biết anh ấy là sếp.”
Nghe Lật Chi nói như vậy, Tô Đường đại khái cũng hiểu ra được mọi chuyện. Hai người bọn họ trở thành mối quan hệ sếp và thư ký là hoàn toàn trùng hợp.
Cô ấy lại hỏi tiếp: “Nhưng còn violin thì sao?”
Tô Đường cố ý làm ra bộ mặt nghiêm túc, giả vờ nói: “Đừng có dùng loại thủ đoạn trên bàn ăn kia để lừa gạt tớ. Cậu yêu thích violin như vậy, tớ không tin cậu có thể từ bỏ dễ dàng như thế.”
Lật Chi khẽ mím môi, sau đó lại mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Tớ vẫn chưa từ bỏ.”
“Tớ chỉ muốn điều chỉnh lại bản thân một chút. Trong thời gian điều chỉnh bản thân, tớ sẽ tìm một số công việc khác để làm, không thể chỉ ăn rồi nằm chờ chết được, đúng không?”
Tô Đường vẫn cảm thấy lời nói của Lật Chi không hoàn toàn là thật, nhưng cô ấy thấy Lật Chi có vẻ không muốn tiết lộ thêm, vì vậy cũng không hỏi gì thêm nữa.
“Này, tối nay sau khi Cố Cảnh Sâm tới, cậu có nhìn thấy vẻ mặt ủ rũ của Thẩm Thiển không?” Tô Đường vui vẻ nói: “Cố Cảnh Sâm là người duy nhất có thể đánh bại cô ta!”
Thật ra Lật Chi không hề để ý đến, vào lúc này một chút ấn tượng cô cũng không có.
Nhưng sau khi nhắc tới Thẩm Thiển, Tô Đường cuối cùng đã chuyển chủ đề sang những gì Lật Chi muốn biết.
“Vào thời điểm tớ vẫn còn học trung học, tớ luôn cho rằng Thẩm Thiển nhắm đến cậu vì cậu là một cô gái dễ thương và dịu dàng, rất nổi tiếng với các chàng trai. Sau này tớ mới biết thật ra cô ta chỉ là cảm thấy ghen tị vì Cố Cảnh Sâm thích cậu.”
Lại một lần nữa nghe nói rằng Cố Cảnh Sâm thích mình, Lật Chi vẫn không kiềm chế được mà ngẩn người ra, ánh mắt ngơ ra một chút, vô thức kêu lên một tiếng: “A?”
Tô Đường khẽ gật đầu, nhớ lại quá khứ trước đây.
Một lúc sau, cô ấy mở miệng nói: “Tớ cũng chỉ nghe nói về chuyện này sau khi cậu ra nước ngoài, lúc đi thăm Cố Cảnh Sâm trong bệnh viện, nếu không thật sự tớ cũng sẽ không tin.”
Lật Chi đột nhiên lên tiếng, giọng điệu vẫn mềm mại mà lại có chút khẩn trương không thể phát hiện ra: “Bệnh viện?”
Tô Đường gật đầu đáp lại: “Bệnh viện.”
Ngay lập tức Lật Chi nghe thấy rất rõ ràng những lời nói của Tô Đường lọt vào tai cô: “Cố Cảnh Sâm đã gặp tai nạn khi đi xe máy.”
“Khi nào?”
“Ba ngày trước khi hát bài hát tốt nghiệp.”