Có lẽ bị ảnh hưởng bởi tin nhắn từ Wechat mà Tô Đường gửi đến, vào đêm cuối cùng của tháng chín, trong lúc Lật Chi chìm vào giấc ngủ đã bị vướng vào quá khứ của bảy năm trước.
Khung cảnh có thật trong mơ đã kéo Lật Chi về giữa mùa hè năm 2011.
Ba ngày trước khi hát bài hát tốt nghiệp, ở nhà bà ngoại, Lật Chi một lần nữa phải trải qua nỗi đau bị chia cắt khỏi người thân.
Hôm đó mặt trời nóng như thiêu đốt, cô định ra ngoài xem bữa tiệc mô tô mà Cố Cảnh Sâm tham dự để cỗ vũ cho anh.
Nhưng ngay khi cô chuẩn bị ra ngoài, bố của cô sống ở Nam Thành đột nhiên đến thăm bà ngoại.
Nói rằng đó chỉ là một chuyến đến thăm, nhưng thật ra nó có nghĩa là đến Tam Bảo Đường mà không mất gì.
Có lẽ Lật Chi biết lý do tại sao bố cô đến đây.
Kể từ khi mẹ của cô, Ninh Nguyệt qua đời vì tai nạn nửa năm trước, bố cô thường xuyên nói với cô rằng ông hy vọng cô có thể đến một trường đại học tốt hơn ở nước ngoài để học tiếp sau khi tốt nghiệp cấp ba như mong đợi.
Nhưng Lật Chi muốn ở lại trong nước để học tập hơn.
Ngoài ra cô đã âm thầm hẹn Cố Cảnh Sâm cùng đến học tại Đại học Âm nhạc. Điều quan trọng nữa là, Lật Chi muốn dành nhiều thời gian ở bên bà hơn. Cô muốn ở cùng một thành phố với bà và muốn bầu bạn khi bà đã có tuổi.
Bởi vì chuyện này mà mâu thuẫn giữa hai bố con lần đầu tiên của Lật Chi và Lật Nguyên đã xảy ra trong gần nửa năm.
Tính tình của Lật Chi rất ôn hòa và dịu dàng giống như mẹ của cô, Ninh Nguyệt.
Nhưng ẩn sâu trong sự mềm mỏng đó là sự ngang ngạnh, ương bướng đòi quyền tự quyết định. Về điểm này cũng vô cùng giống Ninh Nguyệt.
Lật Chi biết bà ngoại luôn đứng về phía mình.
Cô đã nói chuyện với bà của mình rằng cô muốn ở lại Trung Quốc để phát triển. Bà ngoại của cô cũng đã nói bà ấy sẽ tôn trọng ý kiến riêng của cô.
Vì vậy nên Lật Chi biết chuyện bố của cô sẽ đến thương lượng với bà ngoại và vấn đề chuyển trường của cô.
Tuy nhiên điều mà Lật Chi không bao giờ nghĩ tới là, ngoài nói chuyện đi học của cô với bà ngoại, bố của cô còn nói về một điều khác nữa.
Bố của cô vừa vào bên trong chưa được bao lâu, bà ngoại đã yêu cầu cô đến phòng nhạc để luyện tập violin.
Nhưng đầu óc cô bây giờ không còn tâm trí để luyện tập nữa.
Lật Chi đang ở lầu hai, cô mở hé cửa ra, áp sát tai vào cửa để nghe lén cuộc nói chuyện trong phòng khách dưới lầu.
Nhưng lúc Lật Chi nghe xong thì đột nhiên ngẩn người ra.
Bố đang nói về cái gì vậy?
Ông chuẩn bị tái hôn? Lại còn muốn cô cùng tham gia hôn lễ của ông?
Hơn nữa…đối phương đã mang thai được hai tháng rồi?
Mẹ của cô mới chỉ qua đời được hơn bốn tháng thôi mà!
Lật Chi thẫn thờ ngồi trên sàn nhà. Từng lời nói của bố vẫn đang rót vào tai cô, giọng nói và nụ cười của mẹ hiện lên trong đầu cô. Khung cảnh một gia đình ba người hạnh phúc khi mẹ cô còn sống từ từ lướt qua như một thước phim.
Lật Chi, người còn chưa bước qua sinh nhật tuổi mười tám, lần đầu tiên cô đã nghi ngờ về tình yêu của bố mẹ mình trong sự bàng hoàng.
Cô bắt đầu nhớ lại, bố của cô đã đối xử với mẹ bằng sự tôn trọng và yêu thương.
Trong suốt nhiều năm qua, ông luôn coi hai mẹ con cô như công chúa lớn và công chúa nhỏ trong nhà, vô cùng quan tâm và chăm sóc hai người.
Cô đã cho rằng ông thật sự rất yêu thương mẹ.
Hóa ra cũng không có gì không bao giờ thay đổi.
Mối quan hệ tình cảm hai mươi năm với mẹ cô, chưa đầy nửa năm sau khi bà qua đời, tình yêu đó đã bay theo tro cốt của bà.
Liệu đây có phải cái được gọi là tình yêu?
Lật Chi chống tay vào tường từ từ đứng dậy, cô mở cửa lúng túng bước ra ngoài.
Cô đi về phía trước trong khi nước mắt đang từng giọt rơi xuống. Mỗi bước đi của cô giống như giẫm phải những lưỡi dao sắc bén khiến cho bàn chân cô rỉ máu.
Bà ngoại im lặng một lúc lâu, mãi cho đến khi Lật Chi bước đến bậc cầu thang cuối cùng, cô mới nghe bà ngoại bình tĩnh nói, giọng điệu có chút run run: “Từ ngày Nguyệt Nguyệt qua đời, cậu không còn là con rể của tôi nữa. Lật tiên sinh, mời cậu về cho.”
Lật Nguyên bất lực chỉ có thể nói: “Mẹ, con muốn gặp Chi Chi để nói vài lời với con bé…”
Cho dù bình thường Nhạc Sanh có điềm tĩnh đến đâu, giờ phút này bà cũng không thể kìm nén được nữa. Bà tức giận đứng lên, cao giọng chất vấn Lật Nguyên: “Cậu còn mặt mũi mà gặp Chi Chi sao?”
“Sau khi Nguyệt Nguyệt qua đời, cậu đã đối xử với Chi Chi như thế nào trong suốt mấy tháng qua? Cậu chưa bao giờ hỏi một câu xem con bé học tập như thế nào, cuộc sống của con bé ra sao. Cậu không quan tâm đến việc liệu một đứa trẻ đang trong độ tuổi thiếu niên đột ngột mất mẹ có thể kiềm chế được cảm xúc của mình hay không. Thậm chí cậu còn yêu cầu con bé sau khi tốt nghiệp xong phải đi du học ở nước ngoài. Thi thể của con gái tôi còn chưa lạnh mà cậu đã có con với người phụ nữ khác, giờ cậu lại muốn ép buộc Chi Chi tham dự đám cưới của cậu với cô ta. Cậu có đủ tư cách là một con người không? Từ đầu đến cuối cậu hoàn toàn không hề để tâm đến cảm xúc của Chi Chi. Chi Chi đáng thương của tôi sao lại có một người bố vô trách nhiệm như vậy chứ. Cậu không xứng đáng là một người bố!”
Nhạc Sanh càng nói lại càng trở nên kích động, đưa tay vỗ nhẹ lên ngực, sắc mặt tái nhợt.
Đứng trên cầu thang phía sau nghe bọn họ nói chuyện, Lật Chi lặng lẽ rơi nước mắt.
Thời điểm từ trên lầu hai bước xuống, Lật Chi đã khóc rất nhiều. Trong lòng cô biết rõ rằng, cô càng trốn tránh, ngày đoạn tuyệt quan hệ giữa cô và Lật Nguyên càng đến gần hơn.
Người bố đã luôn yêu thương cô trong gần mười tám năm, trao cô biết bao tình cảm ấm áp, cuối cùng lại vì một người phụ nữ và đứa con trong bụng cô ta mà từ bỏ cô.
Lật Chi không thể ngăn cản bản thân suy nghĩ sâu xa hơn. Có lẽ ông khăng khăng muốn gửi cô ra nước ngoài là vì sợ cô sẽ làm xáo trộn cuộc sống mới của ông.
Lật Chi đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt trên mặt. Giống như đã có quyết định cuối cùng, cô không chút do dự bước nhanh vào trong phòng khách, cơ thể nhỏ bé không kiểm soát được mà run lên nhưng vẫn dũng cảm đẩy Nhạc Sanh đứng ra sau lưng.
Đôi mắt nai của cô sau khi được rửa bằng nước mặt thì càng trở nên sáng ngời hơn. Lời nói của cô vẫn mang theo sự mềm mại tự nhiên nhưng lại lộ ra sự kiên định chưa từng có, từng chữ từng chữ nói với ông: “Con không muốn đi du học, con sẽ không đến tham dự hôn lễ của bố và người phụ nữ kia. Con cũng sẽ không còn là con gái của bố nữa.”
Mấy chữ cuối cùng còn chưa kịp nói ra, Nhạc Sanh được Lật Chi bảo vệ đang đứng ở phía sau đột nhiên ngã xuống.
Đôi mắt của cô mờ đi, tầm nhìn cũng trở nên hỗn loạn.
Cô cứ thế đứng đó nhìn bà ngoại ngã xuống một cách bất lực và không bao giờ tỉnh dậy nữa.
Ngày hôm đó, khi mẹ cô qua đời chưa đầy năm tháng, người bà luôn che chở và yêu thương cô nhất trên đời cũng đã qua đời vì căn bệnh nhồi máu cơ tim cấp tính.
Lật Chi luôn cảm thấy rằng bà ngoại qua đời là do bị bố làm cho tức chết.
Vì vậy cho nên những năm gần đây, cô đối với Lật Nguyên có rất nhiều oán hận.
Cô không thể tha thứ cho một người đàn ông như vậy.
Chỉ hai tháng sau cái chết của vợ mình, ông đã làm cho một người phụ nữ khác mang thai, lại còn chọc giận người mà cô tôn trọng và yêu thương nhất.
Giống như những gì bà ngoại đã nói, Lật Nguyên, ông ta không xứng đáng là bố của cô.
Hơi lạnh thấu xương thấm dần vào da thịt, Lật Chi rùng mình một cái, đột nhiên bừng tỉnh.
Máy điều hòa trong phòng ngủ vẫn đang hoạt động, hơi lạnh tràn xuống.
Lật Chi nhận ra rằng đó chỉ là một giấc mơ.
Cô hoảng hốt mở to mắt nhìn chằm chằm, một lúc lâu sau cô mới có thể hoàn toàn thoát ra khỏi giấc mơ vô cùng chân thật này.
Có thể là do trước khi đi ngủ, cô không ngăn được bản thân luôn nghĩ tới cụm từ “năm đó” mà Tô Đường nhắc đến. Vậy nên Lật Chi đã có giấc mơ này và đã quay ngược trở về quá khứ trong giấc mơ.
Nhưng trong giấc mơ của cô lại không hề có bóng dáng của Cố Cảnh Sâm.
Vậy nên cuối cùng Lật Chi vẫn không hiểu Tô Đường nói “năm đó” là có ý gì.
Điều gì đã xảy ra sau đó?
Còn có chuyện gì mà cô không biết?
Nghĩ tới nghĩ lui cũng không có manh mối gì, Lật Chi căn bản cũng chẳng hề rối rắm.
Đường Đường nói cô ấy sẽ nói chuyện với cô khi họ gặp nhau vào buổi tối, đến lúc đó cô sẽ biết.
Bởi vì khó có thể tách mình ra khỏi cảm xúc của giấc mơ, Lật Chi đã có một tâm trạng tồi tệ suốt cả ngày dài.
May mắn thay, sau khi lắng đọng lại và tiêu hóa hết vào ban ngày, khi cô chuẩn bị ra ngoài họp lớp vào buổi tối, tâm trạng của cô đã tốt hơn rất nhiều.
Thích Nguyệt lấy ra chiếc váy nhỏ màu đỏ mà cô ấy đã bí mật mua nó cho Lật Chi, bảo Lật Chi mặc nó vào và nói một cách nghiêm túc: “Lật Lật, cậu phải ăn mặc thật xinh đẹp để đi đến bữa tiệc đó.”
“Đây là bữa tiệc mà bạn học cấp ba sẽ gặp lại nhau, mọi người nhất định sẽ âm thầm phân cao thấp với nhau. Cho dù có chuyện gì xảy, chúng ta cũng phải nâng cao khí thế, nhất định không thể thua được.”
Lật Chi mặc chiếc váy màu đỏ mà Thích Nguyệt đã đặc biệt mua cho cô, đứng ở trước tấm gương lớn nhẹ nhàng xoay người, khóe miệng cong lên vui vẻ, cô nhẹ nhàng nói với Thích Nguyệt: “Cảm ơn cậu nhé, Nguyệt Nguyệt!”
“Tớ rất thích chiếc váy này, nó đẹp quá đi mất!”
Thích Nguyệt xoay người Lật Chi, cẩn thận làm rối nhẹ phần tóc mái của cô một chút, sau đó lấy một chiếc kẹp tóc nhỏ màu đỏ ra cùng kiểu với chiếc váy giống như có phép thuật.
Thích Nguyệt cài một chiếc kẹp lên mái tóc của Lật Chi để trang trí thêm. Sau khi chắc chắn rằng lớp trang điểm của Lật Chi đã hoàn hảo, cô ấy mới để cô bước ra ngoài, cười rạng rỡ rồi nói: “Mau đi thôi, nhất định phải tự tin lên đó! Tiểu Lật Chi là tuyệt vời nhất!”
Lật Chi mỉm cười, gật đầu nhẹ một cái, sau đó đi một đôi xăng đan gót nhọn màu đen và mang theo một chiếc túi màu đen khi ra khỏi nhà.
Bởi vì căn nhà của cô và Thích Nguyệt ở là một khu sầm uất ở trung tâm thành phố, vậy nên cách khách sạn nơi tổ chức bữa tiệc cũng không xa lắm.
Nó chỉ cách một vài trạm tàu điện ngầm và không cần thiết phải đổi tàu.
Lật Chi dựa theo địa chỉ trong nhóm gửi tới tìm được nhà hàng, sau đó được người phục vụ dẫn đi thang máy lên lầu, tới trước cửa phòng.
Cách một cánh cửa, cô có thể dễ dàng nghe thấy tiếng nói cười ồn ào bên trong, không khí thật náo nhiệt.
Trong lòng Lật Chi có chút hồi hộp, cô hít một hơi thật sâu, đang định mở cửa đi vào, bên cạnh đột nhiên có một giọng nói không xác định gọi cô.
“Tiểu Lật Chi?”
Lật Chi nghe thấy cách xưng hô quen thuộc đã lâu, cô nhanh chóng quay mặt đi, thấy Tô Đường đang nhìn cô với vẻ mặt ngạc nhiên và vui mừng.
Lật Chi do dự một chút, sau đó cong môi cười rồi nhẹ giọng đáp lại: “Tiểu Đường.”
Tô Đường bước nhanh về phía trước vài bước, giang hai tay ra ôm lấy Lật Chi, giọng điệu vui vẻ nói: “Tớ còn đang nghĩ tại sao đến giờ cậu vẫn chưa tới, giây tiếp theo đã gặp được cậu rồi!”
Lật Chi nhẹ nhàng mỉm cười, trong lòng tràn đầy vui sướиɠ.
Tô Đường buông Lật Chi ra, đôi mắt hơi đỏ hoe nhìn cô, nhẹ nhàng đưa tay lên xoa đầu cô, thở dài một hơi rồi nói: “Nhìn cậu có vẻ cũng không thay đổi bao nhiêu, vẫn là một công chúa nhỏ dịu dàng thanh tú.”
Lật Chi cười nhẹ, không phản bác lại, chỉ mở miệng nói: “Cậu càng ngày càng xinh đẹp hơn rồi!”
Tô Đường nắm lấy tay của Lật Chi, vui vẻ nói: “Đi thôi, mau vào bên trong đi, tớ rất nhớ cậu đó.”
Vốn dĩ Lật Chi muốn tự mình đẩy cửa đi vào, trong lòng còn có chút hồi hộp, lúc này lại bị Tô Đường nắm chặt tay, trong lòng ngay lập tức cảm thấy bình tĩnh hơn.
Giống như khi cô mới chuyển đến trường trung học trực thuộc Đại học Thanh Hoa, ở trong lớp cô không quen biết một ai cả.
Khi đó Tô Đường đã chủ động bắt chuyện với cô, lôi kéo cô ra vào phòng học, cùng cô đi vệ sinh, cùng nhau ăn cơm. Cô ấy đã giúp cô hòa nhập vào một tập thể, trở thành người bạn đầu tiên sau khi Lật Chi chuyển trường, và là một trong những người bạn tốt nhất trong cuộc đời của cô.
Hai người vừa mới đi vào, một bạn học tinh mắt đã chú ý tới Tô Đường vừa mới ra ngoài, bây giờ quay lại còn dẫn theo một người nữa.
“Oa! Đây không phải là Lật Chi sao!” Hạ Giang, bạn học vẫn luôn hoạt động rất tích cực trong nhóm hàng ngày, mở miệng cười rồi nói to: “Mọi người đều đang đợi cậu đó!”
Lật Chi nghe thấy vậy thì xấu hổ, mím môi cười sau đó nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi, tớ tới hơi muộn.”
“Không sao, không sao đâu.” Lớp trưởng Thịnh Uyển Uyển cười nói: “Lật Chi, mau ngồi xuống đây.”
Sau khi Tô Đường kéo Lật Chi ngồi xuống bên cạnh cô ấy, Lật Chi mỉm cười nhẹ nhàng và chào hỏi với Hà Chi Ngôn, người đang ngồi phía bên kia của Tô Đường.
Ngay sau đó giọng nói trong trẻo của Thịnh Uyển Uyển vang lên: "Nếu mọi người đều đã đến đông đủ rồi, tớ sẽ gọi người phục vụ mang đồ ăn lên! Chúng ta vừa ăn vừa trò chuyện nhé!”
Cô ấy còn chưa nói dứt câu, Hạ Giang đột nhiên lên tiếng hỏi: “Anh Sâm đâu? Thật sự không tới sao?”
“Có ai biết không vậy?”
Ánh mắt của Hạ Giang nhìn chằm chằm vào Lật Chi, sau đó nhìn thẳng vào Hà Chi Ngôn và hỏi: “Chi Ngôn, lúc còn đi học, trong lớp cậu là người có mối quan hệ thân thiết với anh Sâm nhất. Cậu hỏi xem liệu cậu ấy có đến không?”
Nghe thấy câu hỏi này, trái tim của Lật Chi đột nhiên đập mạnh một cái, giống như treo lơ lửng trên không trung rồi lại đập lên đập xuống.
Cô im lặng suy nghĩ, nếu Hà Chi Ngôn nói một lúc nữa Cố Cảnh Sâm sẽ đến, liệu cô có nên chào hỏi khi nhìn thấy Cố Cảnh Sâm không?
Nếu không chào hỏi rất có thể sẽ bị trừ lương, nhưng nếu trực tiếp chào một tiếng “sếp”, chắc chắn mọi người sẽ vừa bất ngờ vừa tò mò…
Trong khi Lật Chi đang suy nghĩ lung tung, Hà Chi Ngôn đã dùng giọng điệu nhàn nhạt mà đáp lại: “Tớ đã hỏi rồi. cậu ấy nói tối nay mình có việc phải làm nên không thể đến đây được.”
Phù—
Lật Chi thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“A…” Còn có người cảm thấy tiếc nuối mà thở dài một tiếng.
Vì đã chắc chắn Cố Cảnh Sâm sẽ không có mặt, nên Thịnh Uyển Uyển gọi người phục vụ mang đồ ăn lên. Những người bạn cấp ba lâu ngày không gặp đang cùng nhau ăn bánh uống nước, trò chuyện thành từng tốp riêng lẻ với nhau.
Tô Đường cũng không ngừng nói chuyện với Lật Chi, từ cuộc sống đến các mối quan hệ, cuối cùng là công việc.
Hà Chi Ngôn ở bên cạnh gắp thức ăn cho cô, nhưng cô không ăn nhiều, rất nhanh thức ăn đã chất thành một đống trên đĩa trước mặt cô.
“Tiểu Lật Chi, sau khi trở về Trung Quốc, cậu làm việc ở đâu? Đoàn nghệ thuật hay trong trường nghệ thuật?” Tô Đường vừa mới mở miệng hỏi, Hà Chi Ngôn đã đẩy nhẹ tay cô ấy, bất lực nói: “Đừng chỉ lo nói chuyện nữa, để cho Lật Chi ăn chút gì đó đã, em cũng ăn đi, ăn xong vẫn còn rất nhiều thời gian để nói chuyện.”
Hà Chi Ngôn không biết rằng hành động vô tình của bản thân đã cứu Lật Chi một lần.
Tô Đường đột nhiên hỏi như vậy, Lật Chi cũng không biết nên trả lời cô ấy như thế nào.
Sau khi bị cắt ngang, Tô Đường cúi mặt xuống vội vàng ăn mấy miếng đồ ăn. Đột nhiên cô ấy bị bạn học nữ bên cạnh kéo đến hỏi màu son, vấn đề này cứ như thế mà được giải quyết nhanh chóng.
Lật Chi thở phào nhẹ nhõm ở trong lòng, đang suy nghĩ có nên tìm cơ hội nói cho Tô Đường biết cô đang làm thư ký dưới quyền của Cố Cảnh Sâm hay không. Tô Đường dùng khăn giấy lau miệng, sau đó lại bắt đầu nói chuyện.
“Tiểu Lật Chi, mấy năm nay cậu có bạn trai không?” Cô ấy tò mò hỏi, nụ cười có chút mong chờ.
Lật Chi ngẩn người ra một chút, sau đó cười nhẹ, nghiêm túc trả lời: “Không có.”
Tô Đường hơi ngạc nhiên hỏi tiếp: “Tại sao lại không có?”
Lật Chi chớp chớp mắt, trực tiếp nói luôn: “Tớ chưa nghĩ tới mối quan hệ yêu đương.”
Sau đó, cả hai người đã cùng nhau trò chuyện rất nhiều, nhưng Lật Chi không bao giờ đợi Tô Đường nhắc đến chuyện Cố Cảnh Sâm thích cô nữa.
Cô càng lúc càng mất tập trung, thức ăn ngon trong miệng cũng dần dần mất đi mùi vị.
Ngay trong khi Lật Chi đang suy nghĩ lung tung, đột nhiên có người đề nghị Lật Chi chơi một bản violin. Đề nghị này vừa đưa ra đã ngay lập tức được các bạn học đồng ý và phụ họa theo.
Lật Chi bị trêu chọc như vậy có chút ngượng ngùng, vội vàng tìm lý do nói: “Đừng làm loạn nữa, ở đây không có đàn violin đâu.”
Lật Chi nghĩ nói như thế thì bọn họ sẽ để yên cho cô. Nhưng không ngờ một người rất ít khi mở miệng nói chuyện như Thẩm Thiển lại đột nhiên nói: “Làm sao lại không có được, có một nghệ sĩ violin trong nhà hàng này, chúng ta chỉ cần mượn cây đàn là được.”
Tô Đường nghe thấy thế thì nhíu mày, lên tiếng thay cho Lật Chi: “Mấy người đủ rồi đó. Muốn nghe thì tự mình chơi đi, tại sao lại bắt quả vải nhỏ phải đàn cho mọi người nghe?”
“Tại sao ư, mọi người đều rất vui vẻ mà!”
Thấy một bạn học nam đứng dậy định đi mượn đàn violin, Lật Chi cảm thấy vừa chán nản vừa khó chịu. Cô định mở miệng trực tiếp từ chối nói mình sẽ không chơi violin thì cánh cửa phòng đã bị một người từ bên ngoài đẩy ra.
Một người đàn ông mặc âu phục màu đen đột nhiên xuất hiện trước cửa phòng, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Với khí chất hiên ngang, anh bình tĩnh đón nhận mọi ánh mắt đang đổ dồn về phía bản thân mình, đôi mắt đào hoa khẽ cong lên, miệng khẽ mỉm cười thản nhiên.
“Anh Sâm!” Hạ Giang là người đầu tiên hoàn hồn lại, kinh ngạc kêu lên một tiếng.
Lông mày của Cố Cảnh Sâm khẽ nhếch lên, khóe miệng cong lên một chút, giọng nói âm trầm như sắt đá vang lên: “Xin lỗi, tớ đến hơi muộn.”
“Mau tới đây ngồi đi!” Bạn học nam ngồi bên cạnh đối diện với Hà Chi Ngôn vội vàng nhường ghế cho Có Cảnh Sâm.
Cố Cảnh Sâm chậm rãi đi về phía của Lật Chi và những người khác. Anh đi qua sau ghế của cô nhưng không dừng lại, thậm chí còn không nhìn cô lấy một cái.
Mà lúc này Lật Chi giống như đã bị đóng băng tại chỗ.
Cô không ngờ đột nhiên anh sẽ tới chỗ này.
Vậy cho nên nhất thời cô không phản ứng kịp, chỉ có thể ngây người ra ngồi im không nhúc nhích.
Lúc này trong đầu óc của cô chỉ còn lại “trừ tiền lương” và “trừ tiền lương.”
Lần này chắc chắn sẽ bị trừ.
Vốn dĩ Lật Chi đang cảm thấy hơi khó chịu khi bọn họ nhất quyết muốn cô chơi violin, bây giờ lại càng chán nản hơn.
Kể từ khi Cố Cảnh Sâm xuất hiện, tất cả mọi sự tập trung đều đổ dồn vào anh.
Người đàn ông này từ khi còn đi học đã luôn có vầng hào quang của nhân vật chính, đi đến đâu cũng đều thu hút ánh mắt của mọi người.
Cố Cảnh Sâm tựa lưng vào ghế, tư thế rất thoải mái tự nhiên, cười nhẹ rồi hỏi: “Vừa rồi ở bên ngoài nghe náo nhiệt như thế, mọi người đang nói cái gì vậy?”
Vì muốn được chú ý tới, Thẩm Thiển vội vàng cướp lời lên tiếng trả lời trước: “Mọi người đều muốn mời nghệ sĩ violin của chúng ta chơi một khúc nhạc. Nhưng người ta là một nhân vật lớn, người bình thường không thể mời được đâu.”
Cố Cảnh Sâm giống như không nghe thấy những lời nói của Thẩm Thiển. Anh trực tiếp phớt lờ đối phương rồi quay sang Hà Chi Ngôn hỏi: “Cậu và Tô Đường đang sống ở đâu?”
Hà Chi Ngôn nghiêng đầu nhìn anh rồi trả lời: “Tớ đã đặt một dãy phòng khách sạn.”
Thẩm Thiến bị Cố Cảnh Sâm hoàn toàn phớt lờ nên biểu cảm trên khuôn mặt rất khó coi, nhưng rất nhanh đã giả vờ như không có chuyện gì xảy ra để che đậy sự xấu hổ của mình. Cô ta nhét một miếng thịt vào miệng và cắn nó.
Những người khác thấy thế thì ngay lập tức im lặng không còn ồn ào sôi nổi nữa. Không còn ai dám nhắc lại chuyện muốn để Lật Chi chơi đàn violin nữa.
Sau đó cũng không biết ai nhắc đến công việc, mọi người lần lượt thảo luận sôi nổi về công việc của mình. Có người đã trở thành luật sư, có người là bác sĩ, có người đang làm cảnh sát, có người lại đang bắt đầu kinh doanh…
Có đủ các loại nghề trong xã hội ở đây, và tất cả mọi người đều có một tương lai tươi sáng.
Đến cuối cùng chỉ còn lại Cố Cảnh Sâm và Lật Chi im lặng không nói gì.
Hạ Giang tò mò hỏi: “Anh Sâm, hiện tại cậu đang làm gì vậy?”
Sau khi hỏi xong anh ta tự nói ra suy đoán của bản thân mình: “Tớ không nghe nói rằng cậu sẽ tiếp tục chơi piano, vậy nên cậu sẽ tham gia vào các nghề liên quan đến mô tô phải không? Có lẽ là mở một câu lạc bộ mô tô hay cái gì đó.”
Mọi người đều biết Cố Cảnh Sâm rất thích mô tô ngay từ khi còn đi học.
Ngoại trừ Lật Chi, Tô Đường và Hà Chi Ngôn, những người khác đều cảm thấy vô cùng tò mò về việc hiện tại Cố Cảnh Sâm đang làm gì. Vậy nên tất cả mọi người đều đổ dồn sự chú ý vào Cố Cảnh Sâm.
Cố Cảnh Sâm ậm ừ cười nhẹ một tiếng, thản nhiên nói: “Tớ đã thành lập một công ty nhỏ.”
Hạ Giang vui vẻ mà nói: “Được” sau đó cười: “Anh Sâm! Tớ cũng đã mở một công ty nhỏ.”
Cố Cảnh Sâm hơi nhướng mày lên một chút, tâm trạng của anh đang rất tốt, vậy nên khi nhìn thấy ánh mắt mong chờ của đối phương, anh cũng lên tiếng trả lời: “Ồ? Công ty đó tên gì vậy?”
Hạ Giang trả lời ngay lập tức: “Công ty trò chơi Tân Hiên mới được thành lập cách đây không lâu và vẫn còn một chặng đường dài ở phía trước!”
Công ty này chưa có ai từng nghe qua, có bạn học nào đó ngồi tra cứu. Bách Khoa toàn thư Baidu cũng không có, chỉ có một chút thông tin ít ỏi đề cập đến công ty nhỏ này. Đó là một công ty nhỏ mới thành lập, chỉ có tám nhân viên.
Đúng thật sự là một công ty nhỏ.
Cố Cảnh Sâm gật đầu, không có ý định nhắc đến công ty của mình.
Hạ Giang nhịn không được mà lên tiếng hỏi: “Anh Sâm, cậu đang điều hành công ty nào vậy?”
Cố Cảnh Sâm đáp lại ngắn gọn: “Song Cảnh.”
Hạ Giang: “??”
Những bạn học khác: ‘!!!”
“Song Cảnh?” Thịnh Uyển Uyển kinh ngạc hỏi: “Chính là công ty Song Cảnh mới thành lập được hai năm mấy tháng, nhưng đã có thể mở rộng quy mô gấp đôi, phát triển đặc biệt nhanh chóng đó sao?”
Cố Cảnh Sâm suy nghĩ một chút sau đó trả lời: “Có lẽ…đúng vậy?”
“Nếu không còn có công ty nào khác tên là ‘Song Cảnh’ sao?” Anh cười nhẹ rồi nói.
Đây mà gọi là một công ty nhỏ sao?
Anh Sâm, có phải cậu đang hiểu sai về định nghĩa của một công ty nhỏ là như thế nào rồi không?
Trong lòng của Hạ Giang âm thầm gào thét.
Sau khi giảm bớt khoảng cách và sự khϊếp sợ xuống một chút, Hạ Giang, người luôn âm thầm chọc ghẹo Cố Cảnh Sâm như một hình mẫu trong cuộc sống, đã nhanh chóng khôi phục lại sự vô tâm của mình. Anh ta nhìn sang Lật Chi, người duy nhất không nói về nghề nghiệp của mình, dùng một giọng rất cao để hỏi cô: “Này, Lật Chi, hiện tại cậu đang làm gì vậy? Vẫn còn đàn violin sao…hay ở trong một đoàn âm nhạc nghệ thuật? Hay cậu đến trường để dạy học?”
Từ sau khi Cố Cảnh Sâm tới Lật Chi vẫn luôn giữ im lặng. Thấy có người hỏi đến mình, thái dương cô đột nhiên giật một cái, trái tim như ngừng đập nửa nhịp, lưng không tự chủ được mà thẳng tắp lên.
Mọi dây thần kinh trong cơ thể của cô lúc này giống như hoạt động cùng một lúc, được căng ra hết cỡ.
Lật Chi ngay lập tức cảm thấy hoang mang trong nháy mắt, cô vô thức quay đầu sang nhìn Cố Cảnh Sâm.
Anh hình như cũng đang chờ đợi câu trả lời của cô giống với những người khác, hơi nghiêng nhẹ đầu nhìn cô.
Dường như có một thứ cảm xúc nào đó đang dâng trào trong đôi mắt sâu thẳm kia, nhưng có vẻ như đó chỉ là ảo giác của cô.
Bởi vì đôi đồng tử đen như mực của anh rõ ràng vẫn vô cùng bình tĩnh và lãnh đạm. Đây là thái độ của một người ngoài cuộc, những chuyện này hoàn toàn không liên quan đến anh.
Cả căn phòng đột nhiên im lặng vì một lý do nào đó, mọi người đều đang rất quan tâm đến câu trả lời của cô.
Lật Chi mím môi cân nhắc trong vài giây, sau đó dùng tay nắm chặt lớp vải mềm mịn trên váy, cuối cùng đành phải mở miệng nói.