Khao Khát Làm Chết Em

Chương 3

Khi ba người bọn họ lái xe về tới nhà Hứa Tây thì cô bé ấy cũng đã được người của phiên đấu giá đưa tới.

Trên người của bé bị một chiếc khăn lớn phủ lại, chỉ lộ ra một đôi chân trắng nõn, góc sen ửng hồng xinh đẹp.

Hứa Tây tiến tới vươn tay kéo lấy tấm chăn đó xuống, lập tức gương mặt xinh đẹp như thiên nga, đôi mắt ẩm ướt như dòng nước mùa thu của cô bé hiện ra.

Trong nháy mắt, ánh mắt Hứa Tây thay đổi, anh nhìn cô bé đang mở đôi mắt sợ hãi hướng về phía mình, một lúc lâu vẫn chưa rời đi.

Khi nãy anh không mang mắt kiếng nên không thể nhìn từ xa, bây giờ ở góc độ này anh có thể nhìn rõ được gương mặt của cô bé.

Bây giờ Hứa Tây đã hiểu vì sao hai người bạn của anh lại muốn có được cô bé này như vậy.

Quả thực rất xinh đẹp, vẻ đẹp độc nhất vô nhị, anh chưa từng nhìn thấy bao giờ.

Cô bé đưa đôi mắt sợ hãi tràn ngập nước mắt nhìn bọn họ, hai cánh môi đỏ hồng như hoa sen phát ra tiếng nói ngọt ngào.

"Đây... đây là đâu vậy ạ."

"Các chú là ai..."

Hứa Tây mỉm cười, anh quỳ một chân xuống để dễ dàng nhìn cô bé hơn, giọng nói cực kỳ dịu dàng: "Anh tên là Hứa Tây, là người đã mua em về đây."

Cô bé trước mắt nhìn sơ qua cũng chỉ mới bốn năm tuổi, khi thấy anh trai dịu dàng trước mặt, sợ hãi trong lòng liền hạ xuống.

"Anh ơi, Chân Chân đói." Cô bé vô thức làm nũng, giọng nói ngọt ngào như kẹo bông gòn chọc cho trái tim của ba người đàn ông ở đây đều mềm nhũn.

Kỷ Thần không kìm được tiến lên phía trước nói với cô bé: "Tôi chính là người nhìn trúng em trước."

Nhưng không ngờ gương mặt lạnh lùng cứng rắn của hắn đã dọa sợ Thẩm Chân.

Gương mặt cô bé sợ hãi nhìn hắn như sắp khóc.

Lục Viễn Nghiêm ở bên cạnh liền cười một tiếng: "Cậu đã dọa sợ cô bé rồi, gương mặt như vậy ai mà thích cho được chứ."

Kỷ Thân tức giận quay đầu lại: "Câm miệng."

Thẩm Chân bị tiếng quát của Kỷ Thần làm cho sợ hãi, cô bé lập tức chui vào lòng Hứa Tây, gương mặt nhỏ bé áp vào lòng ngực anh không dám chui ra.

Lúc này Lục Viễn Nghiêm cũng tiến lên một bước, nói: "Bảo bối ngọt ngào như thế này không thể để cho một mình anh Tây hưởng thự được."

"Dù sao em và Kỷ Thần cũng nhìn trúng trước, anh là người trả tiền. Bây giờ bảo bối nhỏ này sẽ là vật sở hữu của ba chúng ta."

Kỷ Thần không ý kiến nói: "Tôi đồng ý."

Hứa Tây sau một lúc suy nghĩ thì cũng gật đầu, nói: "Được, có vật ngon thì phải chia cho anh em.