Sau Khi Sống Cùng Ngự Tỷ Pháp Y Ta Cong Rồi

Chương 4

“kia, kia chính là ảnh thi thể!”

“Chị là pháp y, xem ảnh thi thể, rất bình thường mà.”

Tống Tư Âm đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chầm chằm cô, “chị là pháp y?”

Khoảng cách của hai người cực gần, gần đến nỗi có thể nhìn thấy rõ lỗ chân lông trên mặt nhau, có thể bị hơi thở của đối phương phun ra.

Tống Tư Âm nhìn Hạ Lam, lông mi của cô ấy rất dày và cong, giống như búp bê, ngũ quan thì lại không dễ thương như búp bê, mà là một khuôn mặt đẹp đến hoàn mỹ.

Tống Tư Âm đã khắc họa ngũ quan của Hạ Lam trong tâm trí, khung xương ngũ quan của cô ấy nhất định rất hoàn mỹ.

Hạ Lam cúi đầu nhìn cô, còn có bé con béo, đôi mắt sáng ngời giống như chưa bao giờ bị lừa gạt qua, tối hôm qua ở quán bar giống như một thiên thần lạc trong khu rừng rậm, bây giờ lại giống một chú chó nhỏ đáng thương.

Nơi nào đó ở đáy lòng đột nhiên bị cái gì đó nhẹ nhàng đập vào, cô cười nói: “Rất thích ghé vào l*иg ngực của chị như vậy?”

“Em, em, em đâu có...”

Cô cuống cuồng từ trên người Hạ Lam đứng dậy, phần mông đang nâng lên một chút, thắt lưng lại bị bắt được, lại lần nữa ấn ngồi xuống, “không phải muốn giúp chị xử lý vết thương sao? Nhanh lên, chị tí nữa còn có công việc!”

Hạ Lam nghiêng đầu, lộ ra một đường cằm hoàn mỹ, đường cong của cái cổ thì lưu loát, tinh xảo, cùng với một nước da trắng toát không tì vết, đẹp đến nỗi không thể dịch chuyển tầm mắt.

Rõ ràng chỉ dựa vào sự cử động của chiếc cổ, lại lộ ra một cỗ quyến rũ mê người.

Chê chê chê!

Tống Tư Âm vội vàng ném những suy nghĩ kì quặc trong lòng ra khỏi não, cầm lấy bông dính i-ốt bắt đầu khử trùng, sau đó bôi thuốc.

Xử lý xong vết thương, cô nhanh chóng từ trên đùi Hạ Lam đứng dậy.

“xong, xong rồi.”

Hạ Lam nghiêng đầu, dùng tay chống đầu, thú vị mà mở miệng: “ừ, cảm ơn”

“ơ... vậy tối nay em ngủ ở đâu?”

“Đương nhiên là phòng cho khách rồi, không thì em muốn ngủ ở đâu?”

Mặt của Tống Tư Âm lại lần nữa đỏ giống như là bị nấu chín vậy, lắp bắp giải thích “em, em là lịch sự, lịch sự hỏi một chút, vậy em đi nghỉ ngơi đây.”

Nói xong, một trận gió tựa như liền xông ra ngoài.

Ý cười trên mặt Hạ Lam thật lâu mới hết, ánh mắt trở về màn hình thực hiện báo cáo, đôi mắt dần dần khơi lên sự lạnh nhạt.

Bộ phận khám nghiệm tử thi mở ra.

Trần Hưng: chỗ đội xanh một mực thúc giục báo cáo khám nghiệm tử thi, tôi nói với hắn là cô bị cách li ở nhà rồi.

Hạ Lam thân thể ngồi thẳng, bắt đầu đánh chữ: nguyên nhân cái chết khác thường, cần chờ có kết quả xét nghiệm, mới có thể hoàn thiện báo cáo khám nghiệm tử thi, chúng ta là những người duy nhất mà nạn nhân có thể tâm sự bất bình của họ, trước khi chưa có chuẩn bị gì rõ ràng để kết luận, hắn có sốt ruột đi nữa, cũng phải chờ cho tôi!

Trần Hưng: được, tôi đi nói với hắn.

Di chuyển con chuột, lại lần nữa mở bức ảnh khám nghiệm tử thi ra. Hạ Lam nhìn chằm chằm những chi tiết trên bức ảnh, bắt đầu nhắm mắt lại hồi tưởng mỗi một chi tiết trên thi thể...

Tống Tư Âm đi vào phòng khách, không gian bên trong giống như chưa từng có người ở qua vậy, chỉ có nệm, ngay cả khăn trải giường, chăn, gối đầu cũng không có!

“Thật là một quái nhân!”

Mở ngăn tủ ra, bên trong ngược lại có mấy thứ, nhưng nhãn hiệu cũng không có.

Tống Tư Âm tốn rất nhiều công sức để dọn chiếc giường, sau đó nằm trên giường, nhìn lên trần nhà, “mình không phải là người đầu tiên ở nhờ đi?”

Cô nghiêng đầu, cẩn thận lắng nghe.

Yên tĩnh quá, nếu như không phải là biết bên cạnh vẫn còn có một người, cô thật cho rằng trong phòng này chỉ có một mình cô.

“Tống Tư Âm, ngủ đi ngủ đi, chỉ là 14 ngày thôi mà, tùy tiện ngủ một giấc liền qua.”

...

Sáng sớm.

Tống Tư Âm bị âm thanh tin tức đánh thức, cô không có mở to mắt, nắm cái chăn kéo lên trùm đầu chính mình.

“Lý Tùng Nam, cho nhỏ âm thanh đi!”

Mang theo một cỗ tức giận, cô tức giận mà rống lên một tiếng.

Đại khái qua 5 phút, cô đột nhiên ngồi dậy, trừng mắt nhìn.

“Mình không ở kí túc xá.”

Nhìn thoáng qua đồng hồ, cô hoàn toàn bực tức rồi dậy.

“7 giờ 50 phút!”

Cô rời giường trong sự tức giận, còn rất nghiêm trọng, không cho cô ngủ được, tâm tính của cô cả ngày có thể đều bực tức.

Từ khi thi lên đại học, cô chưa bao giờ dậy sớm như vậy, chương trình học trên đại học có thể chọn buổi chiều hoặc buổi sáng nhưng cô tuyệt đối không chọn buổi sáng, thà rằng buổi tối thức đêm, cũng tuyệt đối không dậy sớm.

Cái gì mà dậy sớm chim có sâu ăn, theo nàng thì, sâu dậy sớm có mà bị chim ăn.

Trường học của bọn họ là nhân bản hóa, kí túc xá có 4 người, trước khi chọn kí túc xá, đều dựa theo đặc tính của từng người, thích ngáy ngủ thì tập hợp lại một chỗ,làm việc và nghỉ nghơi quy luật thì ở một chỗ, cho nên 3 người bạn kí túc xá của nàng, đều cũng không có dậy sớm.

Cho nên, ngoại trừ thỉnh thoảng ở nhà ngủ, bị Tống Tư Trác đánh thức, sau đó bị cô hành hung một trận ởngoài, cô vài năm nay cực ít có lúc tức giận rời giường.

Thức dậy, lười nhác mà mặc quần áo, cô chỉ mặc một chiếc áo dài nữ liền tức giận mà mở cửa phòng, đi đến phòng khách.

Ơ phòng khách đang chiếu tin tức mới vào buổi sáng.

Trên ban công, Hạ Lam đang ở trên máy chạy bộ chạy, cô mặc chiếc áo thể thao ngắn và quần ngắn.

Tống Tư Âm thức dậy nhìn thấy bộ dáng tập thể dục của đối phương, lập tức không biết chạy đi đâu rồi.

Thân hình 3 trên 7. Mỗi ngày đều vận động, có thể nhìn thấy đường cong chảy theo cơ thể của cô, không có cơ bắp, nhưng đường cong vô cùng hoàn mỹ.

Cuối cùng thì cô cũng hiểu tại sao các nữ sinh ở sân vận động chơi bóng rổ, nữ sinh của học viện mỹ thuật của họ sẽ chạy qua và hét lên gọi CALL, hóa ra những người vận động thực sự tỏa sáng, không phân biệt nam nữ.

Chạy bộ kết thúc, Hạ Lam từ trên máy chạy bộ xuống, quay đầu nhìn về phía cô, “bữa sáng...”

Đang muốn nói mà phải nuốt lời lại.

Ánh mắt cô đột nhiên sâu sắc, tay lau mồ hôi cũng dừng ở cổ, ánh mắt sâu thẳm mà nhìn chằm chằm Tống Tư Âm.

Bỗng nhiên Tông Tư Âm cảm thấy bản thân có thể là kẻ bắt nạt kẻ yếu, tức giận dậy thì giống như nhìn người ta tập thể dục trong nháy mắt, liền biến mất hầu như là không còn.

Nhưng vì để giấc ngủ của bản thân mình năm ngày sau, cô vẫn là nỗ lục thương lượng một chút.

“Chị tập thể dục buổi sáng có thể hay không nhỏ tiếng một chút”

“đi thay quần áo trước đi, rồi trở lại nói với chị.”

Hạ Lam vừa tháo dây đeo cổ tay, vừa đi qua bên người cô, đi về phía phòng bếp.

Tống Tư Âm cúi đầu nhìn thoáng qua bản thân, “quần áo của mình làm sao vậy?”

Vừa mở ra tủ lạnh, lấy ra cà phê tự xay, quay đầu nhìn cô ấy, “sao vậy? Em cảm thấy em ở nhà chị chân không xuất hiện, không có vấn đề?”

*真空:chân không (ngôn ngữ mạng trung quốc thường chỉ các cô gái chỉ mặc áo khoác chứ không mặc đồ lót.)