Tống Tư Âm vội vàng chiên hai trái trứng luộc, lại nhìn nguyên liệu ở nhà bếp, đơn giản mà nấu chút mì, chần một sỗ loại rau, nhìn qua cũng không tệ.
Cô đem mì bưng ra ngoài, Hạ Lam rất có phong thái của chủ nhà tiếp nhận nó và thưởng thức, Tống Tư Âm mọng đợi nhìn cô.
“Thế nào?”
“cũng tạm được!”
Khó hầu hạ.
Ở trong lòng Tống Tư Âm lặng lẽ phun trào, sau đó trút căm phẫn lên bát mỳ mà bắt đầu ăn.
Ăn Ăn, cô vừa ngẩng đầu thì thấy được cái cổ trắng của Hạ Lam chỗ đó có vài vết đỏ như máu, giống như là bị cái gì cào vậy.
Tống Tư Âm theo bản năng nói ra, “chỗ vết thương trên cổ của chị là như thế nào vậy, nhìn thấy dường như rất nghiêm trọng.’
Hạ Lam liếc nhìn cô một cái, “không biết tối hôm qua là tiểu mèo hoang nào uống say rồi cào.”
Tống Tư Âm tức khắc liền cảm thấy không khí gần như đều đông cứng lại, xấu hổ vô cùng từ bốn phương tám hướng mà hướng đến cô phun ra, suýt nữa đem cô đè bẹp.
Tống Tư Âm xin thề, đây tuyệt đối là lúc xấu hổ nhất trong cuộc đời này của cô.
“ Em... em ăn xong rồi, đi trước thu dọn phòng bếp.”
Tống Tư Âm nhất thời cực kì chột dạ, chạy trối chết.
Tong phòng bếp, Tống Tư Âm không ngừng mà nhớ lại sự việc phát sinh vào tối hôm qua, cô thật sự cào cổ người ta sao? Nhưng phần lớn kí ức đều là trống không, nghĩ như thế nào cũng không nhớ lại được.
Nhưng càng là như vậy, trong lòng Tống Tư Âm càng thấp thỏm.
“Tống Tư Trác Đáng ghét, em mà ra ngoài thì sẽ gϊếŧ anh!”
Trong lòng cô lo lắng không yên, bồn chồn sợ hãi, sự khó chịu không tên từ ngực
mà dâng lên, nhưng lại không có chỗ trút ra, cuối cùng chỉ có thể ở trong lòng mà mà mắng người anh trai vô lương tâm.
Đến khi thu dọn xong phòng bếp, tâm tình của Tống Tư Âm cuối cùng mới thoáng yên ổn xuống, lúc đi ra thì Hạ Lam đã trở về thư phòng.
“trời ơi, dù sao cũng là mình cào, cổ vẫn nên là bôi thuốc, mình vẫn là đi hỏi xem chị ấy có cần giúp đỡ hay không?”
Tống Tư Âm kiên trì đi đến cửa thư phòng, gõ gõ cửa
“Vào đi.”
Thanh âm lạnh lùng từ trong thư phòng truyền ra.
Cô nhẹ nhàng đẩy cửa ra, có chút căng thẳng mà chà xát góc áo, “vết thương trên cổ của chị hẳn là phải xử lý một chút?”
Hạ Lam đang làm việc nghe như vậy thì ngẩng đầu lên, thân thể sau hướng lưng ghế dựa, vương ngón tay thon dài sờ một chút lên cổ, là có chút đau nhói.
Cô nhướng mày nhìn về phía người ở cửa, “Em muốn giúp chị xử lý vết thương? Sao đột nhiên có lòng tốt vậy?”
“Này, đừng đem em nghĩ xấu như vậy chứ? Chị thu nhận em, em cũng không phải là người không biết tốt xấu, vết thương kia....Nếu là do em tạo thành, em đương nhiên có trách nhiệm giúp chị bôi thuốc!”
Đúng vậy, cô Tống Tư Âm một người làm một người chịu, nếu là vết thương do cô cào, hai người cũng không phải kẻ thù, cô nhất định chịu trách nhiệm!
Hạ Lam lộ ra một nụ cười, hai tay giao nắm, vẻ mặt thả lỏng, “Vậy đến đây đi.”
“hòm thuốc ở nhà chị để ở đâu? Em ở phòng khách nhìn một vòng không thấy.”
Hai người cũng không quen, cô là bị thu nhận, cho nên cô cũng ngượng ngùng không dám lục đồ vật để tìm, chỉ nhìn qua một vòng, không thấy hòm thuốc.
Nhưng chỉ liếc mắt một cái, cô liền có thể dựa vào bố cục của ngôi nhà nhìn ra được Hạ Lam này là một người bên trong thì lạnh bên ngoài thì nóng.
Rõ ràng là nhà của cô, nhưng một chút ấm áp của gia đình cũng không có, có rất nhiều đồ vật nhỏ trang trí, nhưng sắp xếp thì trả ra vào đâu.
Giống như...
Biết rõ mấy thứ này không có khói lửa, nhưng cứ phải dùng để xây dựng khói lửa.
Cảm giác rất kỳ cục.
Không cảm giác tận tâm xây dựng.
Chuyên ngành của cô là mỹ thuật hội họa, sinh viên năm 4, cấu trúc không gian là môn bắt buộc
Cho nên cảm giác chỗ này nó trái ngược, cô liếc mắt một cái liền phát hiện.
Hạ Lam nói: “ngăn trái phía dưới của tủ TV.”
“ừ, được.”
Tống Tư Âm đem cảm giác trái ngược ra ngoài đại não, kệ cô ấy có chuyện gì đi? cô chính là ở nhờ 14 ngày, sau đó mở ra cho anh trai một con đường, mặt sau thì phải xem bản lĩnh của anh trai.
Tống Tư Trác, em đây là vì anh chuyện chung thân đại sự!
Xoay người chạy đến phòng khách, rất nhanh tìm được hòm thuốc, sau đó cầm cái hòm trở lại thư phòng.
Đi đến bàn làm việc, đặt hòm thuốc xuống, lấy thuốc ra, nghiêm túc mà nhúng bông vào thuốc i-ốt, chuẩn bị khử trùng, xong mới bôi thuốc, cánh tay vô ý mà va vào chuột máy tính, đột nhiên màn hình máy tính hiện ra một bức
Bức ảnh hiện ra là một thi thể đáng sợ phóng đại trước mắt!
“A!”
Tống Tư Âm hét lên một tiếng, quay người lại, đυ.ng vào chân ghế của Hạ Lam, thân thể không chống đỡ được mà ngã vào cô ấy.
Hạ Lam nhanh tay nhanh mắt, bắt được chiếc tăm bông dính i-ốt trong tay cô, không ngờ như thế mà tay cô cùng tay cô ấy nắm lại với nhau, hướng sang một bên, tránh cho quần áo của bản thân bị dính i-ốt.
Tống Tư Âm thiếu một cái tay để chống đỡ, thân thể không có cái gì giữ được trực tiếp ngã vào l*иg ngực của đối phương, thân thể của hai người tao ra một tư thế kề sát thân mật mập mờ.
Không có khe hở, sít sao cùng dán vào nhau.
Cảm giác được người trong l*иg ngực đang run rẩy, tim đập cũng vượt qua 120, vừa nhìn chính là gặp phải kinh hãi, nhịp tim tăng vọt.
Còn tưởng lá gan lớn đến đâu, một bức ảnh đã dọa tới như vậy.
Trong lòng có chút muốn cười.
Trên người của cô có mùi hương nhạt nhạt, không biết nói là mùi gì, cũng không hiểu sao Hạ Lam có chút thích, cúi đầu ngửi một chút.
Đột nhiên, thân thể của cô cứng lại.
Cô ấy đây là đang làm gì?
Biểu cảm trên mặt Hạ Lam chạm rãi nhạt xuống, cô đưa tay di chuyển chuột máy tính, chuyển tới báo cáo văn bản, che khuất hình ảnh kiểm tra thi thể.
Lại khôi phục khí thế cao lãnh, lãnh đam mà nói: “Đứng dậy.”
Tống Tư Âm liều mạng lắc đầu.
“Hắn đã là thi thể, thì nói lên hắn đấu không lại người sống, một người sống như em còn sợ hắn,”
“Chị, chị đây là ngụy biện?”
Tống Tư Âm gắt gao nhắm mắt lại, thanh âm có chút run rẩy, “đôi mắt trừng lớn như vậy, trên người thì đều xanh xanh tím tím dọa chết em rồi.”
“Đôi mắt trừng lớn là kiểm tra xem đôi mắt của hắn có bị thương và có vật lạ gì hay không, trên người xanh tím là vết ban của thi thể, chỉ cần người chết rồi, vết ban là không tránh được. Nhìn thấy biểu hiện của em ở quán bar, một bức ảnh liền dọa em đến như vậy?”